Chương 25: Đinh Trình Hâm à, con thấy chú mặc bộ vest này có đẹp không?

Bên này, khi Hạ Tuấn Lâm sắp nấu xong cơm thì Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt đưa Nghiêm Phần vui vẻ quay về.

Hạ Tuấn Lâm vừa nghe thấy âm thanh huyện náo bên ngoài, lập tức lau tay đi ra ngoài

“Ba mẹ, ông xã, kết quả thế nào rồi?”

Hạ Tuấn Lâm mỉm cười xong, rồi quay sang nhìn vẻ mặt hơi cau có của Nghiêm Phần

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Nụ cười rạng rỡ trên mặt Hạ Tuấn Lâm lập tức vụt tắt.

… Người trở về là Nghiêm Phần, chứ không phải Nghiêm Hạo Tường.

Thằng cha này, đưa chồng của mình đi đâu rồi?

Hạ Tuấn Lâm đang nghĩ ngợi thì nghe Tɧẩʍ ɖυ lên tiếng nói: “Bác sĩ kiểm tra bảo là bóng đen của não nhỏ hơn một chút, nói cách khác là khoảng cách Tường Tường bộc phát bạo loạn sẽ kéo dài hơn, tức là thằng bé có thể sống thêm hai năm nữa rồi! Thậm chí, nói không chừng bệnh tình sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp!”

Tɧẩʍ ɖυ mặt mày hớn hở nói: “Bác sĩ kia còn nói Tường Tường đúng là một kỳ tích! Bởi vì lúc trước chưa từng có bệnh nhân mắc bệnh bạo loạn tâm thần nào có chuyển biến tốt đẹp, Tường Tường là người đầu tiên trong lịch sử! Chỉ tiếc, ngay cả bác sĩ cũng không biết rốt cuộc là điều gì đã khiến chứng bệnh của Tường Tường chuyển biến tốt đẹp. Ông ấy còn hỏi suốt rằng gần đây chúng ta đã làm cái gì, nhưng Tường Tường không hề làm chuyện gì đặc biệt cả…”

Hạ Tuấn Lâm nhìn về phía Nghiêm Phần.

Vẻ mặt của Nghiêm Phần vẫn luôn rất lạnh nhạt, nhưng khi nghe thấy giọng nói kích động của Tɧẩʍ ɖυ, hai bàn tay đang đan vào nhau cũng hơi trắng bệch, hiển nhiên trong lòng không bình tĩnh

Hạ Tuấn Lâm cười nhẹ một tiếng: “Đây là chuyện tốt. Vừa hay con cũng nấu rất nhiều món, chúng ta cùng nhau chúng mừng thôi!”

Hạ Tuấn Lâm nói rồi, điều khiển người máy bày biện tất cả các món ăn lên bàn ăn.

“Ừ ừ ừ!”

Tɧẩʍ ɖυ nóng lòng bước tới bàn ăn.

Để phù hợp với khẩu vị của Tɧẩʍ ɖυ, lần này Hạ Tuấn Lâm lại làm món cá nướng, ngoài ra cậu còn mua rất nhiều đồ ăn kèm, đặt ở bên cạnh nồi canh cá, chỉ sợ đến lúc không đủ đồ ăn.

Vừa mới lại gần, một mùi cay nồng đã xộc thẳng vào mũi.

Tɧẩʍ ɖυ lập tức thấy cảm động.

Sáng nay vì chuyện Tường Tường bạo loạn tinh thần mà Tɧẩʍ ɖυ đã cảm thấy tâm trạng không tốt rồi, cứ luôn lo lắng cho Tường Tường, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường ôm nhau ngủ.

Bà lại thấy mừng thầm trong lòng, nghĩ rằng Nghiêm Hạo Tường có mắt nhìn người, cưới được một người tình tốt. Sau đó, lại có bất ngờ lớn ập đến… Chứng bạo loạn tinh thần của Nghiêm Hạo Tường đã có dấu hiệu cải thiện!

Nếu chỉ vậy thì cũng thôi đi, quan trọng nhất là, Hạ Tuấn Lâm còn rất đảm đang, làm ra cả một bàn đồ ăn!

Ôi ôi ôi!

Hôm nay thật sự quá hạnh phúc rồi!

Tɧẩʍ ɖυ ngồi vào bàn ăn hai mắt sáng người, khen ngợi Hạ Tuấn Lâm: “Tiểu Lâm đúng là thật giỏi giang, biết nấu đồ ăn ngon như vậy, còn đối xử với Hạo Tường Hạo Tường nhà chúng ta rất tốt nữa…”

Nói rồi, khóe mắt bà hơi ướt.

Ban đầu khi biết tin đứa con trai độc nhất của mình là Nghiêm Hạo Tường mắc chứng bạo loạn tinh thần, cả bầu trời như sụp đổ trước mắt bà, một thời gian bà rơi vào trạng thái trầm cảm, còn chui vào chăn khóc. Hiện giờ, nhìn thấy cuộc sống của con trai ngày một tốt lên, làm sao bà có thể không kích động, không cảm động cho được?

Hạ Tuấn Lâm lặng người, vội vàng nói: “Mẹ, đây là điều mà người thân với người làm vợ cần làm mà.”

Tɧẩʍ ɖυ liên tục gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ chúng ta là người một nhà”

Sau khi thể hiện tình cảm xong, Tɧẩʍ ɖυ kiềm chế lại cảm xúc, không nhịn được mà động đũa trước: "Ôi, sáng nay mẹ chưa ăn gì cả, bây giờ đói bụng quá, mẹ động đũa trước nhé. Mọi người cũng ngồi xuống ăn thôi.”

Hạ Tuấn Lâm không khỏi cười nói: “Vâng.”

Nghiêm Phần điều khiển xe lăn ngồi vào bên cạnh Hạ Tuấn Lâm.

Lúc trước Nghiêm Phần thỉnh thoảng ra ngoài, cũng ngửi được mùi thơm của đồ ăn do Hạ Tuấn Lâm làm. Nhưng anh vẫn chưa được nếm thử bao giờ, lần này cuối cùng cũng có cơ hội, nhưng Nghiêm Phần cũng không quá kích động, biểu cảm rất điềm tĩnh, liếc nhìn một lượt các món ăn trên bàn.

… Các món ăn do Hạ Tuấn Lâm chỉ nguyên cách trang trí thôi đã không cùng một đẳng cấp với các đầu bếp bên ngoài rồi.

Chứ chưa nói đến mùi thơm hấp dẫn này.

Các đầu bếp bên ngoài đã quen với thực trạng nấu ăn theo một khuôn mẫu cố định. Bọn cho rằng như thế mới là đúng, rồi cứ thế truyền từ đời này sang đời khác, cuối cùng hình thành nên ngành công nghiệp thực phẩm ngày nay.

Tuy không thiếu người muốn sáng tạo đổi mới nhưng tư duy đã cố định, nhiều món ăn đổi mới thậm chí không còn ngon như xưa.

Hồi trước Nghiêm Phần có ở mấy năm trên phi thuyền, mỗi khi nhàn rỗi nhàm chán, anh cũng bắt đầu bếp từ nhiều hành tinh khác nhau nấu ăn cho mình, nhưng đồ ăn họ làm không được đẹp mắt và dậy mùi thơm ngon giống như Hạ Tuấn Lâm làm.

“Chồng ơi.”

Giọng nói của Hạ Tuấn Lâm cắt ngang dòng suy nghĩ của Nghiêm Phần.

Nghiêm Phần nhìn sang.

Hạ Tuấn Lâm hơi nheo mắt, một tay chống cằm nhìn anh: “Sao anh cứ ngẩn người ra thế? Nếm thử đồ ăn em làm đi.”

Sau đó, Nghiêm Phần mới học theo dáng vẻ của Nghiêm Hạo Tường, dè đặt gật đầu, cầm đũa lên, nếm thử đĩa rau cải thìa ở gần anh nhất.

Cải thìa và cá nướng đều được bỏ rất nhiều ớt đỏ. Nghiêm Phần gắp một đũa nếm thử, đầu tiên khi cho vào miệng là thấy có chút chua chua, sau đó mới là vị cay.

Rau cải ăn rất vui miệng, nhai giòn tan, vị chua chua cay cay được trung hòa một cách tinh tế, sau khi ăn xong, Nghiêm Phần cảm thấy dạ dày mình lại trống rỗng, càng đói bụng hơn.

Trên bàn còn có một món khác có

Trên bàn còn có một món khác có màu đỏ bắt mắt.

Không biết dùng thịt của loài động vật nào mà phần mỡ thì hơi cháy, phần thịt được chiên ngập dầu khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.

Vừa bỏ vào miệng sẽ thấy được vị cay cay, sau đó là thịt săn chắc, mềm ngọt, xua đi phần nào cảm giác đói bụng vừa nãy, nhưng rõ ràng là vẫn chưa đủ.

Nghiêm Phần vô thức liếc mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt đang ngồi ở đối diện.

Tuy Nghiêm Duệ Đạt không quá đam mê ăn uống, nhưng tốc độ ăn cơm lúc này cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều. Chưa kể là Tɧẩʍ ɖυ, vốn đã yêu thích đồ ăn, nên bây giờ đang gắp thức ăn liên tục, không thấy cả bóng của đôi đũa đâu cả.

Nghiêm Phần đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng.

… Anh cũng phải nhanh chóng ăn thôi.

Ý nghĩ này khiến anh đưa đũa về phía con cá nướng.

Thịt cá nướng vừa chín tới, da cá chảy xém, thơm phức, vừa cắn một miếng, vị cay đã xộc ngay trong miệng, thịt cá rất mềm và ngon. Nghiêm Phần mới ăn mấy miếng thì đã toát mồ hôi rồi, nhưng đũa thì vẫn gắp không ngừng, thậm chí còn không ngừng lại uống nước.

Rau lót dưới con cá nướng cũng đã được hầm kỹ, có mùi vị khá đặc biệt.

Cuối cùng, tất cả các món ăn trên bàn đều được ăn hết, khi ớt xanh cũng đã gần hết, cuối cùng Nghiêm Phần cũng hài lòng mà đặt đũa xuống bàn.

Đúng là thơm ngon.

Nghiêm Phần thầm nghĩ, xem ra lại có thêm một lý do khiến cho Nghiêm Hạo Tường vui đến quên cả trời đất rồi.

Tài nghệ nấu nướng của Hạ Tuấn Lâm này, đúng là rất ra gì…

Ăn những món ăn ngon sẽ làm cho con người ta cảm thấy hạnh phúc xuất phát từ trong tim.

Mấy người ngồi ở đây đều cảm thấy rất vui vẻ.

Đặc biệt là Tɧẩʍ ɖυ, thậm chí bà còn không kiềm được mà cất tiếng nói: “Nếu không phải chưa từng nghe nói đến khả năng chữa bệnh của món ăn thì mẹ cũng thấy nghi ngờ, liệu có phải chứng bạo loạn tâm thần của Hạo Tường Hạo Tường có chuyển biến tốt có phải là do hàng ngày đều được ăn những món ngon này không.”

Hạ Tuấn Lâm cười cười: “Mẹ cứ quá khen an lại dát vàng lên người con rồi.”

“Cái gì mà dát vàng chứ? Con làm không được tốt lắm thì mới gọi là dát vàng, còn con làm tốt thế này thì phải gọi là danh xứng với thực.”

Tɧẩʍ ɖυ vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường một cái, rồi lại hỏi Hạ Tuấn Lâm: “Tiểu Lâm à, gần đây còn có ý định gì không?"

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Hạ Tuấn Lâm dở khóc dở cười: “Chưa ạ, gần đây con và Tường Tường rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.” Tɧẩʍ ɖυ thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu… Nếu con có chuyện gì thì cứ đến tìm mẹ, đừng để Tường Tường biết được. Tường Tường nhìn bên ngoài vô lo vô nghĩ vậy thôi nhưng thật ra trong lòng vô cùng nhạy cảm đấy con."

Hạ Tuấn Lâm: “… Vâng”

Buổi chiều, Tɧẩʍ ɖυ cùng Nghiêm Duệ Đạt còn có việc nên về sớm, trong biệt thự chỉ còn lại hai người Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Phần.

Hạ Tuấn Lâm ngồi trên ghế sô pha, quan sát Nghiêm Phần.

Có lẽ, sau khi ăn đồ của người khác xong, lần này Nghiêm Phần không có bất kỳ cảm xúc nóng nảy nào, vẻ mặt rất bình tĩnh, một lúc lâu sau mới có cảm giác hơi “Căng thẳng”.

Trước kia, dù đối mặt với mưa bom lửa đạn của Quân đội Liên minh, anh vẫn có thể giữ nguyên thần thái, không hề biến sắc, nhưng bây giờ đã suy bại đến mức này rồi. Nghiêm Phần không thể không thừa nhận, dù cho là ra chiến trường chém gϊếŧ cũng sẽ dễ dàng hơn là sống cùng với Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Phần cảm thấy rất không thoải mái khi bị người ta nhìn như vậy. Anh không khỏi băn khoăn, tại sao Hạ Tuấn Lâm lại cứ nhìn mình chằm chằm thế?

Có phải Hạ Tuấn Lâm lại muốn làm chuyện kỳ quái gì không?

Nếu như Hạ Tuấn Lâm muốn cùng mình… Ban ngày ban mặt thế này, mình sẽ phải kiếm cớ thế nào đây?

Nghiêm Phần nhíu mày, hai tay khoanh lại, chạm vào môi, chìm đắm trong suy nghĩ.

Đều tại Nghiêm Hạo Tường cả.

Đột nhiên lại nhường cơ thể này cho anh!

Bên này Nghiêm Phần còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, bên kia Hạ Tuấn Lâm đã đột nhiên đứng lên, Nghiêm Phần khẽ di chuyển thân thể, cúi mắt xuống, không nhìn Hạ Tuấn Lâm nữa. Đến khi Hạ Tuấn Lâm càng ngày càng gần, anh vô thức ngả người ra phía sau. Thế nhưng Hạ Tuấn Lâm lại không thèm nhìn anh mà chỉ đi qua trước mặt anh.

Nghiêm Phần: “?”

Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn không quan tâm đến Nghiêm Phần.

Cậu đi lên lầu, sau đó nằm ườn ở trên giường dạo trung tâm mua sắm, suy nghĩ ngày mai nên gửi quà cưới gì cho người ba rẻ tiền và bà dì ghẻ kia để bày tỏ lời chúc phúc chân thành của mình.

Sớm biết vậy đã không tặng ông ta cái mũ xanh kia rồi.

Để dành ngày mai mới tặng thì có phải là hợp lý không!

Hạ Tuấn Lâm có chút muộn phiền.

Tuy nhiên, có hàng ngàn món đồ màu xanh cơ mà, có mũ xanh rồi thì sẽ có quần áo để phối hợp với nó.

Lần trước không phải là Hạ Nguy Vân còn nói là màu xanh lá khó phối đồ hay sao.

Hạ Tuấn Lâm phấn khích lướt trung tâm thương mại, cuối cùng cũng tìm được một thương hiệu ưng ý, tình cờ thấy một bộ đồ vest màu xanh lá cây rất bắt mắt nằm trong bộ sưu tập của mùa này, cậu lập tức mua luôn không chớp mắt.

Rất tốt.

Vô cùng tốt.

Rất thích hợp với khí chất của Hạ Nguy Vân.

Hạ Tuấn Lâm còn mua cả hộp quà, yêu cầu họ gửi thẳng cho Hạ Nguy Vân.

Cậu ước chừng thời gian, chắc hẳn Hạ Ngụy Vân cũng đã nhận được hộp quà rồi, Hạ Tuấn Lâm mỉm cười nhắn tin cho Hạ Nguy Vân: “Ba à, tuy rằng Đinh Trình Hâm không đến, nhưng để tỏ lòng áy náy, anh ta cũng mua tặng ba một bộ vest, vừa hay phối được với chiếc mũ con tặng ba lần trước. Trước đó không phải là ba nói rằng cái mũ đó rất khó phối đồ hay sao?”

Rất nhanh sau đó, Hạ Nguy Vân đã trả lời: “Đinh Trình Hâm mua cho ba ư?”

Hạ Tuấn Lâm: “Đương nhiên rồi, anh ta tự chọn đó.”

Hạ Nguy Vân: “Được, được rồi!”

Hạ Nguy Vân liếc nhìn bộ vest màu xanh lá cây treo bên cạnh.

Nói thật, lúc trước Hạ Nguy Vân đi mua quần áo cũng thấy bộ này… Mặc dù là hàng mới của mùa này nhưng bởi vì cái màu sắc này, nên không có nhiều người mặc nó, ông ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy nó không nằm trong sự cân nhắc của Hạ Ngụy Vân.

Cho nên khi Hạ Nguy Vân nhận được quần áo, nhìn thấy hóa đơn ký tên của Hạ Tuấn Lâm, trong lòng có chút tức giận, cảm thấy Hạ Tuấn Lâm đã phung phí tiền bạc nên mới mua loại bộ đồ này, nhưng sau khi nhận được tin nhắn từ Hạ Tuấn Lâm, ông ta ngay lập tức trở nên vui vé.

Hóa ra là Đinh Trình Hâm mua à!

Lúc trước ông ta còn không định mặc nó, nhưng bây giờ khi biết sự thật, ông ta lập tức đổi ý.

Mặc luôn!

Sao có thể không mặc được?

Chẳng những phải mặc, sau khi mặc còn phải phản hồi lại cho Đinh Trình Hâm, để cho Đinh Trình Hâm biết rõ, ông ta rất coi trọng nhà họ Đinh!

Cũng rất coi trọng anh ta!

Hạ Nguy Vân bắt đầu vui vẻ mặc thử bộ vest.

Nhà họ Đinh.

Đinh Trình Hâm tối sầm mặt, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, bèn lạnh lùng hỏi: “Ý của cậu là, cái người kia tên là Sư Hạo Ngôn, là người ở hệ tinh hà H-310 có quen biết với Gia Ngọc?"

“… Vâng. Hai người có quan hệ khá tốt, thường xuyên đi ăn cùng nhau, tần suất gặp gỡ khoảng ba lần một tuần.”

Đinh Trình Hâm được gửi cho một số bức ảnh.

Đinh Trình Hâm cẩn thận xem từng bức ảnh một, nhìn thấy Văn Gia Ngọc và Sư Hạo Ngôn ngồi cùng nhau, cười cười nói nói, tay anh ta không khỏi nắm chặt.

Đúng lúc này, anh ta bất ngờ nhận được một bức ảnh mới.

Người gửi lại không phải là thuộc hạ của anh ta mà là Hạ Nguy Vân.

… Hạ Nguy Vân mặc một bộ đồ màu xanh lá cây, đầu còn đội một chiếc mũ màu xanh lá cây, đang mỉm cười trước ống kính.

Hạ Nguy Vân: “Đinh Trình Hâm à, con thấy chú mặc bộ vest này có đẹp không?”

Đinh Trình Hâm: “?”

Đinh Trình Hâm cảm thấy khó hiểu, không biết Hạ Nguy Vân đang làm cái gì.

Hạ Nguy Vân mặc bộ quần áo này có đẹp hay không thì mắc mớ gì tới anh ta!?

Đinh Lãng lâm vào suy nghĩ, luôn cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường, không khỏi lên mạng tìm kiếm thông tin, cuối cùng tìm được đáp án trong một diễn đàn.

Nội dung là: Gần đây tôi đang nghiên cứu về văn hóa truyền thống của hành tinh xanh, đột nhiên thấy một câu nói mà tôi thấy rất thú vị. Nếu bạn gái hoặc bạn trai của một người có quan hệ tình cảm bên ngoài, nghĩa là người đó đã bị “xanh rồi…”. Vì vậy, sau khi biết bạn của mình bị cắm sừng, mọi người thường mặc đồ màu xanh lá cây để ra hiệu cho đối phương và hỏi đối phương là mình mặc bộ đồ này có đẹp hay không…”

Đọc đến đây, sắc mặt của Đinh Trình Hâm tối sầm lại.

Khốn nạn.

Cái nhà họ Hạ này, hết Hạ Tuấn Lâm lại đến Hạ Nguy Vân, bị bệnh gì với nhau thế!

Hạ Nguy Vân… Làm vậy là đang cố ý để anh ta khó chịu sao?

Anh ta ghim!

Chuyện bên lề:

Hạ Tuấn Lâm: Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi mà.