Chương 30: Thằng bé sẽ không còn một mình đơn độc nữa

Sáng ngày hôm sau.

Văn Gia Ngọc đau đầu đứng dậy khỏi giường. Cậu ta cau mày, nhìn Sư Hạo Ngôn đang nằm trên giường, nhẹ nhàng rửa mặt rồi mặc quần áo rời đi.

Đêm qua, để diễn cho giống thật, Văn Gia Ngọc đã tự chuốc bản thân uống rất nhiều rượu.

Cậu ta giả vờ say đến mức không phân biệt được gì nữa, ôm Sư Hạo Ngôn mà gọi tên Đinh Trình Hâm, cuối cùng cũng thuận buồm xuôi gió lên giường với Sư Hạo Ngôn.

Bước ra khỏi cửa khách sạn, Văn Gia Ngọc thở ra một hơi ngột ngạt, trong lúc chờ xe bay, cậu ta chống tay vào phần thắt lưng đang đau mỏi, vẫn như thường ngày, mở ra trước vòng tay ra đọc tin tức.

Tuy nhiên, tất cả tin tức có liên quan đến Hạ Tuấn Lâm và Đinh Trình Hâm đều đã biến mất hết chỉ trong một đêm, hoàn toàn không tìm lại được.

Cứ như căn bản chưa từng xảy ra chuyện này.

Văn Gia Ngọc khẽ giật mình.

Lẽ nào là bởi vì cuộc điện thoại cậu ta gọi cho Đinh Trình Hâm ngày hôm qua, Đinh Trình Hâm nhận ra tin tức này sẽ khiến cậu ta cảm thấy khó chịu nên cố ý bỏ tiền thuê người xóa hết đi?

Văn Gia Ngọc thầm thở phào trong lòng.

Nếu là như vậy, có lẽ cậu ta vẫn còn một vị trí trong trái tim của Đinh Trình Hâm.

Cậu ta phải nhanh chóng trở về Vọng Thành.

Đối với những gì đã xảy ra đêm qua…

Văn Gia Ngọc nhấn mở khung tin nhắn với Sư Hạo Ngôn.

Văn Gia Ngọc: “Anh Hạo Ngôn, em nghĩ chúng ta cần bình tĩnh lại, trong thời gian ngắn, chúng ta đừng nên gặp nhau nữa.”

Gửi xong, Văn Gia Ngọc gọn gàng dứt khoát nhấn unfriend “Người bạn tốt”.



Vọng Thành.

Hạ Tuấn Lâm tỉnh giấc trong vòng tay của Nghiêm Hạo Tường.

Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Hạ Tuấn Lâm nằm trong tia nắng ấm áp, không muốn rời giường, cũng không muốn mở to mắt, tựa đầu vào vai Nghiêm Hạo Tường rồi cọ đi cọ lại, dụi môi vào cổ anh.

Sau một lát, Hạ Tuấn Lâm dường như có chút không thỏa mãn, bèn đi tìm yết hầu của Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường nghiêng nghiêng đầu, tránh khỏi đôi môi của Hạ Tuấn Lâm, nhẹ nhàng nói ở trên đầu cậu: “Có dậy hay không?"

Lúc này Hạ Tuấn Lâm mới biết Nghiêm Hạo Tường đã tỉnh.

Cậu nói lầm bầm: “Không dậy.”

Nghiêm Hạo Tường: “Ừ, thế cậu ngủ đi, tôi dậy đây.”

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Lại thế nữa rồi.

Hạ Tuấn Lâm lườm anh một cái.

Cậu cố ý làm nũng với Nghiêm Hạo Tường nói là không dậy, chỉ vì muốn ở trên giường với Nghiêm Hạo Tường thêm một lát thôi. Vậy mà người này lại chẳng hiểu phong tình, lại còn tưởng rằng Hạ Tuấn Lâm chỉ là muốn ngủ thêm một lát?

Hạ Tuấn Lâm thầm hừ nhẹ một tiếng trong lòng.

Lúc trước cậu nhất định sẽ mặc kệ Nghiêm Hạo Tường, nhưng bây giờ thì khác.

Hạ Tuấn Lâm trực tiếp đưa tay giữ Nghiêm Hạo Tường lại, giữ chặt anh ở trên giường, bá đạo nói: “Không cho đi, anh phải ngủ cùng với em.”

Nghiêm Hạo Tường: “… ”

Nghiêm Hạo Tường nhìn lướt qua người của Hạ Tuấn Lâm.

Anh vốn không muốn đυ.ng vào Hạ Tuấn Lâm, nhưng bây giờ bị ôm thật chặt, chỉ dành duỗi tay đẩy bả vai của Hạ Tuấn Lâm ra: “Đừng nghịch, tôi còn phải làm việc.”

Hạ Tuấn Lâm có một làn da trắng mịn không tỳ vết, tay của Nghiêm Hạo Tường vừa chạm vào đã có cảm giác như được chạm vào một miếng ngọc bích thượng hạng.

Sắc mặt anh hơi dị thường, vừa muốn buông ra, nhưng lại sợ Hạ Tuấn Lâm không có gì ngăn trở là sẽ lại được nước làm tới.

Có điều, Hạ Tuấn Lâm cũng không phải người cố tình gây sự vô lý.

Nghe thấy Nghiêm Hạo Tường thức dậy là vì công việc, Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể thở dài một tiếng rồi thả anh ra, nhưng trong miệng vẫn còn lầm bầm: “Em biết ngay mà, trong lòng anh, công việc quan trọng hơn em…”

Nghiêm Hạo Tường: “…”

Nghiêm Hạo Tường liếc mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm, không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi trên xe lăn đi rửa mặt.

Hạ Tuấn Lâm quằn quại trên giường một lúc rồi mới gửi tin nhắn cho Tɧẩʍ ɖυ.

Hạ Tuấn Lâm: “Mẹ, trưa hôm nay con đến công ty tìm ba mẹ. Có cần con mang cơm hộp cho mẹ không ạ?”

Tɧẩʍ ɖυ: “Có!!”

Hạ Tuấn Lâm vừa nhìn thấy dấu chấm than là đã đoán được vẻ mặt hưng phấn của Tɧẩʍ ɖυ, khóe mắt cậu cong lên, tâm tình rất tốt: “Vâng ạ, vậy con dậy nấu cơm ngay đây.”

Tɧẩʍ ɖυ: “Vất vả cho Tiểu Lâm rồi.”

Tɧẩʍ ɖυ vừa nghĩ tới trưa nay có thể ăn cơm do Hạ Tuấn Lâm làm cơm là thấy rất vui vẻ, quay đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã chín giờ rưỡi.

Giờ này mới ngủ dậy…

Tɧẩʍ ɖυ nghĩ đến gì đó, cười thầm trong lòng.

Mặc dù trước đó Tɧẩʍ ɖυ đã nói với Hạ Tuấn Lâm là nếu như Hạ Tuấn Lâm có “Nhu cầu” thì có thể đến tìm bà, bà nhất định sẽ giúp. Nhưng khi thấy Hạ Tuấn Lâm không cần nhờ đến bà mà vẫn có thể sống hòa hợp với con trai của bà, bà càng thấy vui hơn.

Tɧẩʍ ɖυ đứng dậy, đi tìm Nghiêm Duệ Đạt.



Bên kia.

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đều đứng trước bồn.

Một người đứng, một người ngồi.

Trước bồn rửa mặt có vài món đồ dành cho các cặp tình nhân, chủ yếu là màu xanh lam, đều là Hạ Tuấn Lâm nhàn rỗi đi dạo trung tâm mua sắm mua về rồi cố ý để ở đây.

Cậu nhìn chằm chằm cốc súc miệng tình nhân của Nghiêm Hạo Tường. Sau khi súc miệng bèn gọi: “Tường Tường.”

Nghiêm Hạo Tường nhướng mày: “Gì?"

Hạ Tuấn Lâm nghiêng người nở nụ cười, hôn lên khóe môi Nghiêm Hạo Tường một cái: “Chào buổi sáng.”

Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm thêm một cái.

Rõ ràng từ buổi sáng mở mắt ra đến sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người đều cùng một căn phòng. Vậy mà lúc này Hạ Tuấn Lâm lại nói “Chào buổi sáng”, cứ như hai người mới gặp mặt vậy.

Khóe miệng của Nghiêm Hạo Tường hơi cong lên, sau đó chỉ lại “Ừ” một tiếng rồi nói: “Tôi đến phòng sách.”

“Anh đi đi. Trưa hôm nay em đi gặp ba mẹ, anh có muốn đi cùng không?" Hạ Tuấn Lâm hỏi.

Nghiêm Hạo Tường: “Không rảnh.”

Chứng bạo loạn tinh thần của Nghiêm Hạo Tường được trì hoãn, nhìn thì có vẻ là có chuyển biến tốt đẹp, nhưng hai nhân cách đột nhiên không thể giao tiếp hay nói chuyện được với nhau, tình huống này trước đây chưa từng xảy ra.

Lúc trước anh không đề cập điều này với cấp dưới của mình, nhưng bọn họ đã hẹn hôm nay sẽ tập trung vào nghiên cứu.

Nên không có thời gian để đi cùng Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm nhún nhún vai, cũng không dây dưa: “Được thôi, vậy em đi nấu cơm trước, đến lúc đó sẽ để lại cho anh một phần. Nếu anh đói thì hâm nóng lên là ăn được.”

Nghiêm Hạo Tường: “Ừ.”

Tầm mắt của anh di chuyển theo cử động của Hạ Tuấn Lâm, nhìn theo bóng lưng của Hạ Tuấn Lâm một lúc rồi mới thu hồi ánh mắt.

Sau khi Hạ Tuấn Lâm xuống lầu, miệng ngâm nga một bài hát rồi đến trước tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn.

Buổi sáng thức dậy muộn, Hạ Tuấn Lâm dứt khoát bỏ luôn bữa sáng nhưng sẽ làm thêm mấy món cho bữa trưa, để lại một phần cho Nghiêm Hạo Tường rồi gói tất cả lại, mang đến cho Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt.

Hai người đều làm việc trong tập đoàn nhà họ Nghiêm, công ty cách nhà Hạ Tuấn Lâm khá xa, nhưng tốc độ của xe bay rất nhanh, khoảng bốn mươi phút là đã đưa Hạ Tuấn Lâm đến nơi.

Hạ Tuấn Lâm xuống xe, gửi tin nhắn cho Tɧẩʍ ɖυ, không bao lâu Tɧẩʍ ɖυ đã xuống lầu đón Hạ Tuấn Lâm.

“Tiểu Lâm!” Tɧẩʍ ɖυ đứng ở cửa công ty vẫy tay với cậu.

Hạ Tuấn Lâm: “Mẹ.”

Cậu gọi một tiếng rồi đi nhanh tới.

Tɧẩʍ ɖυ cười cười, giải thích với cậu: “Hầu hết mọi người trong công ty đều uống dịch dinh dưỡng. Ở đây không có căng tin. Chúng ta đi thẳng đến văn phòng của mẹ ăn thôi. Ba con còn có chuyện phải giải quyết, đợi một lát nữa mới có thể tới.”

Hạ Tuấn Lâm: “Vâng.”

Tɧẩʍ ɖυ dẫn Hạ Tuấn Lâm đi vào trong công ty, trên đường đi đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Có người nhận ra Hạ Tuấn Lâm, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Từ khi nào mà nhà họ Nghiêm lại có hợp tác với Hạ Tuấn Lâm thế?

Có điều Hạ Tuấn Lâm và Tɧẩʍ ɖυ dọc đường đi vừa nói vừa cười, nhìn rất thân thiết, cho dù người khác có tò mò cũng không dám hỏi thẳng trước mặt họ.

Đến văn phòng, Tɧẩʍ ɖυ đóng cửa phòng lại, chặn hết tất cả ánh mắt tò mò.

Hạ Tuấn Lâm quét mắt nhìn.

Phòng làm việc của Tɧẩʍ ɖυ không quá lớn, trong phòng có rất nhiều đồ đạc nhưng được sắp xếp gọn gàng nên không hề bừa bộn.

Tɧẩʍ ɖυ thấy Hạ Tuấn Lâm ngắm nhìn xung quanh bèn ho nhẹ một tiếng: “Có phải là nhiều đồ quá không? Mẹ rất hay tiện tay quăng đồ lung tung, ba con nói mẹ suốt đấy.”

“Không ạ.” Hạ Tuấn Lâm mỉm cười, nói: “Vào trong phòng cảm thấy rất ấm áp, tốt hơn nhiều so với một văn phòng trống trải lạnh lẽo.”

Tɧẩʍ ɖυ cười cười: “Con cứ ngồi tự nhiên, đợi ba con đến rồi nói.”

“Vâng.”

Hạ Tuấn Lâm ngồi trên một chiếc ghế đẩu, Tɧẩʍ ɖυ rót cho Hạ Tuấn Lâm một ly sữa nhiều năng lượng, Hạ Tuấn Lâm nói lời cảm ơn, nhấp một hớp, hai mắt sáng lên: “Cái này ngon quá!”

Đồ uống này có hương vị gần giống sữa bò của Trái Đất, nhưng lại không quả ngọt.

Tɧẩʍ ɖυ lập tức nói: “Đúng rồi! Mẹ cũng rất thích uống.”

Hai người đang nói chuyện thì Nghiêm Duệ Đạt đi từ bên ngoài vào: “Tiểu Lâm đã đến rồi đấy à?”

“Đương nhiên rồi! Ông không tự nhìn xem mình đã đến muộn thế nào đi.” Tɧẩʍ ɖυ nhẹ giọng phàn nàn, kéo Nghiêm Duệ Đạt về phía mình.

Hạ Tuấn Lâm bày cơm hộp lên bàn: “Ba mẹ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Tɧẩʍ ɖυ với Nghiêm Duệ Đạt liếc mắt nhìn nhau: “Được.”

Hạ Tuấn Lâm cũng không vòng vo với hai người họ, thẳng thắn nói: “Ba mẹ, tình hình của nhà họ Hạ chắc hẳn ba mẹ cũng biết rõ rồi. Hạ Trú nhỏ hơn con hai tuổi, rõ ràng là ba con đã gian dối bên ngoài… Mẹ của con năm đó mang theo 300 triệu tiền mặt, toàn tâm toàn muốn gả cho ba con. Thậm chí còn cắt đứt liên lạc với nhà họ Giản, suốt mấy chục năm cũng không có bất kỳ liên lạc nào, vậy mà ba con lại lừa dối bà ấy như thế.”

Tɧẩʍ ɖυ sững sờ.

Hạ Tuấn Lâm lại không hề nhắc đến chuyện nhà họ Hạ bọn họ gặp khó khăn trong chuyện kinh doanh?

Mà lại nhắc đến chuyện cũ của Giản Đại?

Lẽ nào…

Tɧẩʍ ɖυ hơi giật mình.

Sau đó, Hạ Tuấn Lâm lại nói tiếp: “Hồi đó mẹ con cũng thấy lạ, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, không có cách nào thu thập chứng cứ. Con cũng biết với khả năng của con hiện tại chắc cũng sẽ không điều tra ra được gì. Người đã mất rồi, cũng đành cho qua thôi. Những hành động ngu ngốc sau này… Đều là lựa chọn của một mình con, con sẽ tự mình gánh chịu hậu quả, nhưng con không cam tâm để cho Hạ Nguy Vân hưởng hết quả ngọt!”

Giọng điệu của Hạ Tuấn Lâm rất bình bình, không lên xuống quá nhiều, nghe có vẻ đơn giản, nhưng trong mắt lại lóe lên sự thù hận.

Nghĩ tới những thông tin mà họ đã tìm được trước đó, Nghiêm Duệ Đạt và Tɧẩʍ ɖυ đều thầm thở dài trong lòng.

Con đẻ của mình, người ta đặt trong lòng bàn tay che chở yêu thương còn không kịp, còn Hạ Nguy Vân lại đuổi con mình ra ngoài đường. Đã thế Hạ Tuấn Lâm còn là một đứa trẻ rất ưu tú. Nếu như ban đầu được quan tâm hơn, có lẽ hiện tại, Hạ Tuấn Lâm đã tỏa sáng rồi.

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Mọi thứ vẫn còn kịp.

Tɧẩʍ ɖυ dịu dàng nói: "Mẹ hiểu rồi. Tiểu Lâm, con có cách gì không, hay là chúng ta có thể bàn bàn với Tường Tường. Dù con có muốn thế nào thì với tư cách là người nhà của con, ba mẹ sẽ ủng hộ con vô điều kiện.”

Nghiêm Duệ Đạt cũng gật đầu bày tỏ thái độ: “Con cứ mạnh dạn nói ra đi.”

Trước kia Hạ Tuấn Lâm mất đi người thân, một thân một mình chiến đấu ở nhà họ H

Nhưng sau này thì khác.

Về sau, tất cả nhà họ Nghiêm đều là hậu thuẫn cho Hạ Tuấn Lâm.

Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt cũng chính là ba mẹ Hạ Tuấn Lâm.

Về phần thẳng bé Nghiêm Hạo Tường kia, nếu như đã quyết định kết hôn với Hạ Tuấn Lâm rồi thì nó cũng nhất định sẽ đặt Hạ Tuấn Lâm vào trong lòng bàn tay của mình, cẩn thận che chở cho thằng bé.

Thằng bé sẽ không còn một mình đơn độc nữa.