Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Tường Lâm] Xuyên Thành Nam Phụ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật [Kỳ Hâm]

Chương 62: Hay là sau này em sẽ gọi anh là Nghiêm Hạ Huệ nhé

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Tuấn Lâm hơi híp mắt.

Cậu đưa tay lên lắc trong khoảng không trước mặt.

AI cảm ứng được chủ nhân bước vào phòng, đèn tự động bật lên, ngay lập tức có thể nhìn thấy rõ hành lang trước mắt và phòng khách ở cách đó không xa, ánh mắt chiếu tới đó thì không có người nào khác.

Người máy ngoan ngoãn đứng dựa vào tường, đèn đỏ lóe lên, nói: “Hoan nghênh chủ nhân trở về.”

Nó di chuyển cơ thể, bắt đầu dọn dẹp căn phòng.

Hạ Tuấn Lâm: “Ừ.”

Hạ Tuấn Lâm nâng chiếc vòng trên tay lên, muốn xem camera giám sát ở nhà ba mẹ mình, nhưng thấy giờ đã quá muộn, có lẽ Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ đã đi làm về rồi, vậy nên cậu liền dừng lại, chọn cách gửi tin nhắn cho Tɧẩʍ ɖυ.

Hạ Tuấn Lâm: “Mẹ, Tường Tường có ở nhà không?”

Tɧẩʍ ɖυ không trả lời, chắc là đang bận.

Hạ Tuấn Lâm cũng không vội, cậu đứng ở cửa chờ.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc khi cậu cúi đầu rồi lại ngẩng đầu thì đột nhiên cảm thấy trước mặt có một luồng gió thổi qua, tim cậu thắt lại, vừa phản ứng lại thì trước mặt đã có thêm một người, ấn mình vào tường.

Hạ Tuấn Lâm: “?”

… Động tác nhanh ghê.

Hạ Tuấn Lâm chớp mắt.

Quả nhiên, người khác ở trong phòng cậu chính là Nghiêm Hạo Tường.

Trước mặt cậu là nhân cách thứ ba của Nghiêm Hạo Tường.

Anh thở hổn hển, đuôi mắt đỏ như chảy máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tuấn Lâm, hệt như con sói đói đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một con thỏ nhảy tới trước mặt mình.

Hai người chỉ nhìn nhau một giây, Nghiêm Hạo Tường liền tiến tới mạnh mẽ hôn lên môi Hạ Tuấn Lâm.

Thời điểm hai cơ thể vừa chạm vào nhau, Hạ Tuấn Lâm đã chú ý tới người đàn ông trước mặt mình khẽ run lên.

Cậu cau mày, không có tâm trạng đâu mà hôn với hít.

Đẩy người ra, Hạ Tuấn Lâm không vui nói: “Anh tới đây chỉ để hôn em thôi sao?”

Người kia chợt dừng lại, như không hiểu lời nói của Hạ Tuấn Lâm, lại nghiêng người về phía trước, nhưng Hạ Tuấn Lâm đã nhanh chóng che miệng mình lại, trừng mắt nhìn người kia.

“… Hôn một lát.” Người đàn ông nói giọng khàn khàn: “Cho anh hôn một lát thôi.”

Trong âm cuối mang theo sự run rẩy không dễ dàng phát hiện.

Ánh mắt Hạ Tuấn Lâm không khỏi mềm mại hơn.

Cậu hỏi: “Có đau không?”

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ một lát, mới nói: “Về nhà với em thì cho anh hôn đủ. Nhưng nếu không ngoan ngoãn đi theo em hoặc là đánh lén em thì em sẽ không cho anh hôn đâu.”

Cậu nói thêm: “Sau này cũng sẽ không cho anh hôn nữa.”

Nhân cách này có đôi mắt đỏ, trông rất đáng sợ.

Hạ Tuấn Lâm nhìn anh chằm chằm, không hề nao núng.

Một lúc sau Hạ Tuấn Lâm chớp mắt: “Em coi như anh đã chấp nhận rồi nhé.”

Cậu từ từ thả tay xuống.

Người này quả nhiên đã nghe lời, không có hành động khác, chỉ nắm chặt tay Hạ Tuấn Lâm.

Xem ra anh có thể nghe hiểu.

Vậy thì dễ làm rồi.

Hạ Tuấn Lâm thở phào nhẹ nhõm, trở tay nắm lấy tay người đàn ông bước ra ngoài, vừa lên xe bay đã nhận được điện thoại của Tɧẩʍ ɖυ.

Tɧẩʍ ɖυ lo lắng nói: “Lâm Lâm, không thấy Tường Tường đâu cả.”

“Anh ấy đang ở chỗ con.”

Hạ Tuấn Lâm vội vàng nói: “Anh ấy bây giờ vẫn tốt, con sẽ đưa anh ấy về nhà ngay.”

“Ừ rồi.”

Cảm xúc căng thẳng của Tɧẩʍ ɖυ lập tức được thả lỏng một chút, sau đó bà mới giải thích: “Tối nay có cuộc họp quan trọng của tập đoàn, mẹ và ba con đều đi tham dự. Chuyện vừa mới xảy ra, ba mẹ mở camera giám sát nhưng phát hiện ra bên trong không có ai. Trước đấy mẹ còn tưởng trên người nó có chíp, sẽ không thể không đi ra ngoài được, không ngờ nó lại không thèm để ý tới việc bị tấn công mà…”

Tɧẩʍ ɖυ thở một hơi dài.

Giọng nói của Nghiêm Duệ Đạt truyền đến: “Ở chỗ Lâm Lâm à?”

Tɧẩʍ ɖυ nói: “Đúng vậy, giờ thằng bé đang đưa người về.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nghiêm Duệ Đạt hỏi lại: “Tường Tường không tấn công Lâm Lâm chứ?”

Tɧẩʍ ɖυ ho nhẹ một tiếng: “Nghe giọng điệu Lâm Lâm thì chắc là không có.”

Sau khi nghe xong đoạn đối thoại của hai người, Hạ Tuấn Lâm liền an ủi: “Ba mẹ đừng lo, anh ấy rất ngoan.”

Đang nói, Hạ Tuấn Lâm lại quay đầu nhìn lại.

Hai người vẫn đang nắm tay nhau. Người đàn ông đang ngồi trên vị trí của mình, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Lâm không chớp.

Khóe miệng Hạ Tuấn Lâm nhếch lên, cậu nói thêm, vài câu với Tɧẩʍ ɖυ rồi tắt máy, hỏi: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”

“Nhìn em.” Người đàn ông nói.

“Tại sao lại nhìn em?”

“Trông em rất đẹp.”

Khóe mắt Hạ Tuấn Lâm cong lên: “Anh cũng rất đẹp trai.”

Cậu cố tình chuyển hướng sự chú ý của người đàn ông, dứt khoát nói chuyện phiếm với anh, hỏi: “Anh tên gì?”

Người đàn ông lắc đầu.

Hạ Tuấn Lâm: “Không nhớ sao?”

Người đàn ông im lặng một lúc lâu.

Ngay vào lúc Hạ Tuấn Lâm nghĩ anh sẽ không trả lời thì anh lại chậm rãi nói: “Anh không có tên.”

Hạ Tuấn Lâm: “?”

Hạ Tuấn Lâm hơi kinh ngạc.

Theo hiểu biết trước đây của Hạ Tuấn Lâm về kiểu người như thế này thì mỗi nhân cách được chia ra đều sẽ có tên riêng, thậm chí là tuổi tác, tính cách và cách suy nghĩ riêng.

Cũng giống như Nghiêm Phần.

Nhưng người này lại không có tên sao?

Thế thì tại sao anh lại xuất hiện?

Hạ Tuấn Lâm đang suy nghĩ thì xe bay đã đến nơi ở của Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt.

Hạ Tuấn Lâm không chậm trễ một giây phút nào, nhanh chóng kéo tay người đàn ông xuống xe.

Sau khi bước vào phạm vi hoạt động của con chip, sự run rẩy trên cơ thể người đàn ông mới từ từ dừng lại.

Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ, Tɧẩʍ ɖυ lập tức xông lên: “Lâm Lâm, thả Tường Tường ra!”

Hạ Tuấn Lâm sửng sốt, vô thức buông tay.

Ngay sau đó Tɧẩʍ ɖυ đã tung chân đạp mạnh vào người con trai mình.

Hạ Tuấn Lâm: “!”

Hạ Tuấn Lâm trợn mắt há hốc mồm.

May là cơ thể Nghiêm Hạo Tường tương đối rắn chắc, đối mặt với đòn tấn công của Tɧẩʍ ɖυ anh cũng chỉ lùi lại hai bước.

Anh bối rối nhìn Tɧẩʍ ɖυ.

Nghiêm Duệ Đạt đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, giải thích nói: “Con không cần lo lắng đâu, lúc trước Tường Tường làm cho mẹ con tức giận, bà ấy cũng hay làm vậy. Sức bà ấy chẳng có mấy, Tường Tường còn chẳng bị thương ngoài da nữa.”

Hạ Tuấn Lâm: “… Vâng ạ.”

Hiển nhiên Tɧẩʍ ɖυ đang giận điên lên.

Bà chỉ vào con trai nói: “Con muốn làm cho mẹ tức chết phải không? Con không biết hoàn cảnh của mình sao? Ai mà biết con có tấn công người khác không chứ, chỉ biết chạy đi tìm Lâm Lâm! Con không coi trọng sự an toàn của nó phải không? Còn cả con chip trong người con nữa, con đi ra ngoài không thấy đau à? Thế mà còn chạy loạn lên, cho con chạy lung tung này…”

Hạ Tuấn Lâm khẽ ho một tiếng, trong lòng thầm nghĩ không thể cứ đứng đấy nhìn Tɧẩʍ ɖυ đánh Nghiêm Hạo Tường được.

Cậu vội vàng đi tới, nắm lấy cánh tay Tɧẩʍ ɖυ: “Mẹ, mẹ đừng xúc động.”

Tɧẩʍ ɖυ đang kích động, Hạ Tuấn Lâm suýt nữa thì không kéo nổi, vẫn phải cần đến Nghiêm Duệ Đạt ở bên cạnh nói: “Tường Tường đang đau đấy.”

Tɧẩʍ ɖυ suy sụp nói: “Chẳng lẽ tôi không biết sao? Chẳng lẽ tôi lại không đau lòng sao?”

Bà ngồi xổm trên mặt đất.

Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Đáng lẽ ra, mẹ mình đã đến mức này rồi, anh là một người con trai, hẳn phải an ủi bà, nhưng anh chỉ đứng đó, liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυ rồi chuyển ánh mắt sang nhìn chằm chằm vào Hạ Tuấn Lâm.

Dường như anh hoàn toàn lạc điệu với hoàn cảnh hiện giờ, như không nghĩ Tɧẩʍ ɖυ tức giận vì mình, trước đó Tɧẩʍ ɖυ đá anh anh cũng không nói gì, càng không lộ vẻ tức giận.

Giống như…

Toàn bộ ý nghĩa cho sự tồn tại của anh là vì Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Duệ Đạt cau mày, hiển nhiên ông cũng đang nghĩ như vậy.

Ông nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm: “Lâm Lâm, con đưa Tường Tường về phòng trước đi.”

“Vâng, thế để con và Tường Tường đi vào trước.”

Hạ Tuấn Lâm ra hiệu cho người đàn ông, anh im lặng không nói gì đi theo Hạ Tuấn Lâm vào nhà.

Vẻ mặt Nghiêm Duệ Đạt phức tạp, nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ rời đi rồi mới quay đầu lại nói với Tɧẩʍ ɖυ: “Lần này chúng ta dự đoán sai rồi, còn tưởng nhân cách của Tường Tường không có suy nghĩ. Ít nhất có thể chặn nó lại bằng phương pháp này. Không ngờ… Nó sẽ thành ra như vậy.”

Tɧẩʍ ɖυ kìm nước mắt: “Tôi biết. Tôi chỉ đang tức giận thôi. Tôi giận nó chạy lung tung, cũng giận chính bản thân mình.”

Nghiêm Duệ Đạt thở dài một tiếng, kéo Tɧẩʍ ɖυ lên ôm vào lòng.

Ông vỗ nhẹ vào lưng Tɧẩʍ ɖυ: “Đừng lo lắng, xem ra Lâm Lâm có thể xử lý mọi chuyện rất tốt, Tường Tường cũng không tấn công Lâm Lâm. Vừa rồi bà đá nó mà nó cũng không có ý đánh trả.”

Giọng mũi của Tɧẩʍ ɖυ rất đậm: “Nhưng vẫn phải cẩn thận. Tôi sẽ thử thêm vài lần.”

Ở một nơi khác.

Vào nhà, Hạ Tuấn Lâm còn đang đổi giày thì đã bị người đàn ông nắm lấy cổ tay.

Hạ Tuấn Lâm quay đầu lại nhìn.

Đôi mắt của người này vẫn có màu đỏ, đáng lẽ khi nhìn thẳng vào anh sẽ khiến người ta cảm thấy ghê sợ, nhưng Hạ Tuấn Lâm lại nhìn ra dấu vết cố chấp khát vọng từ trong đó.

Còn có cả sự cháy bỏng.

Hạ Tuấn Lâm đột nhiên nghĩ tới người đàn ông muốn làm gì.

Nhưng cậu không vội, cúi đầu tiếp tục thay giày, hỏi: “Anh biết thay giày không? Đừng để lát nữa làm bẩn nhà của ba mẹ.”

Người đàn ông nhìn Hạ Tuấn Lâm, nhanh chóng đổi giày.

Hạ Tuấn Lâm đứng dậy: “Phòng của anh ở đâu?”

Người đàn ông lập tức ngẩng đầu đi về một hướng.

Hạ Tuấn Lâm đi theo phía sau anh.

Hai người vừa vào phòng thì anh đã quay người đè Hạ Tuấn Lâm lên cửa, xích lại gần Hạ Tuấn Lâm, nhưng không hôn cậu mà chỉ nhìn người trong lòng mình với ánh mắt sáng ngời.

Rõ ràng là anh đang chờ Hạ Tuấn Lâm chủ động.

Hạ Tuấn Lâm không nhịn được mà bật cười một tiếng, giơ cánh tay lên kéo cổ Nghiêm Hạo Tường, nâng người hôn lên.

Cho dù chỉ là một nụ hôn đơn giản thì vẫn khiến người ta phải rung động.

Cả hai hôn nhau đến tận trên giường.

Hạ Tuấn Lâm bị đè trên giường mềm mại, còn bận tâm đây là trong nhà Tɧẩʍ ɖυ, tranh thủ khàn giọng nói giữa những nụ hôn: “Hôm nay tạm thời chỉ hôn thôi. Chờ em đưa anh về nhà rồi chúng ta lại chơi tiếp nhé, được không?”

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ tiếp tục hôn lên khóe môi Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm cũng bị nụ hôn đến mức động tình: “Dáng vẻ này của anh…”

Cậu chợt nghĩ ra nói: “Hay là sau này em sẽ gọi anh là Nghiêm Hạ Huệ nhé, vừa tiện thể làm trung hòa trạng thái bây giờ của anh.”

Người đàn ông: “?”

Hạ Tuấn Lâm nhìn anh không còn cử động tĩnh nữa, chỉ nhíu mày, vẻ mặt trầm tư thì không khỏi thấp giọng cười một tiếng: “Làm sao? Anh không thích à? Vậy anh muốn em gọi anh là gì? Em cũng phải gọi tên anh chứ.”

Người đàn ông đột nhiên nói: “Nghiêm Dục.”

Lần này đến lượt Hạ Tuấn Lâm đầy dấu chấm hỏi trên mặt.

Hạ Tuấn Lâm chớp mắt mấy cái: “Là dục gì, là dục trong cái đó đó hả?”

“Du͙© vọиɠ.”

Người đàn ông thấp giọng nói, ghé vào tai Hạ Tuấn Lâm, nói khẽ: “Anh là… Du͙© vọиɠ muốn mà không được, du͙© vọиɠ muốn ở bên em mãi mãi, muốn em chỉ thấy duy nhất một mình anh.”

Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Là du͙© vọиɠ.”



Chuyện bên lề:

Hạ Tuấn Lâm: Tên Nghiêm Hạ Huệ nghe cũng hay đấy chứ! Mình đúng là thông minh ghê!

Nghiêm Dục: …
« Chương TrướcChương Tiếp »