Chương 21: Tiếp Tục Chạy Nạn

Nhoằng cái nàng đã về, còn có cả lương thực nữa.

Mỗi khi Mạnh Thanh La lấy một thứ ra, cha sẽ nói “Của người xấu”. Nàng lấy thêm, cha lại bảo “Của người tốt”!

Mạnh Thanh La cười thầm, với dáng vẻ này của cha ngốc, nàng cũng không cần giải thích nhiều, người Mạnh gia sẽ nghĩ rằng nàng lấy những thứ này từ người xấu hoặc người tốt thôi.

“À, đúng rồi, gia gia, cháu lấy được ba miếng bạc vụn này từ người xấu.”

Mạnh Thanh La đã lấy hết đồ ra. Sau khi nghĩ ngợi, mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã kín đáo đưa ba miếng bạc vụn kia cho gia gia.

“Ngoài ra còn mấy thứ lặt vặt, giờ chưa dùng được, cứ để hết ở chỗ cháu, nếu có ai cần, cháu sẽ lấy thêm.”

Mạnh Thanh La nói thế để chuẩn bị trước cho việc lấy đồ ra khỏi không gian sau này.

“Mau, cất kỹ đồ đi.”

Mạnh lão gia tử còn chưa nói gì thì đã nghe thấy tiếng bước chân đi về phía nhà họ.

Ông cụ lập tức cất bạc vụn vào ngực áo, vội bảo người nhà.

Mọi người bắt đầu di chuyển. Nhờ bóng tối, họ cất hết lương thực mà Mạnh Thanh La mang về vào túi đựng lương thực ban đầu, gói kỹ rồi giấu trong xe.

Sau khi về với người nhà, tâm trạng của Mạnh Thanh La cũng tốt hơn. Cả đống đồ, bao gồm túi nước và bình sữa cho hai đứa bé đã được công khai, cứ bảo là do đám người Yến Tu Trúc tặng, sau này nàng không cần giấu giếm khi cho hài tử uống nước, uống sữa nữa.



“Tam thúc, nghe nói Ngũ Cân và A La nhà ngài về rồi à?”

Thì ra người đến là lý chính Mạnh gia thôn. Khi quay về, bốn người A La đã gặp Mạnh Thường Lễ - tiểu nhi tử của Mạnh lý chính.

Khi nghe tiểu nhi tử nói, Mạnh lý chính không tin, nghĩ nhi tử nhận nhầm người vì trời tối rồi.

Nếu người nhà lạc nhau trên đường chạy nạn, mà không tìm thấy hoặc không tự trở về trong ngày đầu tiên thì sau đó khó tìm lắm.

Ông ấy nghĩ lại, vẫn quyết định tới hỏi xem sao.

“Đúng vậy, Đại Đầu, là cháu à? Mấy đứa nó về rồi, đúng là ông trời phù hộ!”

Mạnh lão gia lập tức niềm nở nói.

Mạnh lý chính là bề dưới của Mạnh lão gia tử. Hồi nhỏ, vì đầu ông ấy rất to nên mọi người đặt biệt danh cho ông ấy là “Đại Đầu”, quen miệng rồi nên sau này vẫn gọi như vậy.

Thấy Mạnh Ngũ Cân và Mạnh Thanh La đang ngồi đó, còn bế hai đứa bé, Mạnh lý chính đã tin.

Ông ấy mừng thay người Mạnh gia, cũng trầm trồ: “Tam thúc, mấy hôm nay đám A La đi đâu thế?”

Mạnh lão gia tử tóm tắt chuyện Mạnh Thanh La bị người ta bắt rồi chạy về thế nào.



Đương nhiên, chắc chắn ông cụ sẽ không nói chuyện kiếm được bạc hay được cho đồ ăn.

“Tiểu tử Ngũ Cân, A La, cả hai đều là đứa trẻ có phúc. Tốt quá, tốt quá rồi, gặp họa lớn mà không chết, chắc chắn sẽ có phúc trong tương lai!”

Mạnh lý chính khen mấy câu.

Mạnh Thanh La mỉm cười ngượng ngùng với ông ấy, quay về với tính cách của nguyên chủ, Mạnh Ngũ Cân cũng mỉm cười ngờ nghệch.

“Tam thúc, không ngờ nạn hạn hán ở Vân Châu cũng nghiêm trọng như Tây Châu, rất nhiều người không có nước và lương thực, bên ngoài cũng không có gì để ăn, kinh thành còn cách đây mấy nghìn dặm đường… Chúng ta nên làm gì đây?”

Người Mạnh gia thôn đều mang họ Mạnh, không có họ khác.

Nếu tính cả nhà Mạnh Thanh La thì có tổng cộng hai mươi gia đình, hơn một trăm ba mươi miệng ăn. Sau những tổn thất dọc đường, còn bị lạc nhau vì bạo loạn, giờ chỉ còn một trăm người.

Nghe thấy thế, Mạnh Thanh La sững sờ, mới đi được năm trăm dặm mà đã mất hơn ba mươi người!

Người Mạnh gia thôn cùng một dòng họ, tuy lúc ở nhà, họ vẫn xích mích, cãi cọ với nhau, nhưng khi đứng trước người ngoài, cả thôn vô cùng đoàn kết.

Một gia tộc đoàn kết còn thiệt hại nhiều như thế, vậy những người đi một mình hoặc không đồng lòng thì sao?

Chết hết à?

“Đại Đầu, sáng sớm mai, chúng ta lại phái mấy người khỏe mạnh ra ngoài, nhà ta cũng cử thêm mấy người nữa, cố gắng tìm ít nước và đồ ăn. Chúng ta đặt ra thời gian, cho dù tìm thấy hay không thì mọi người cũng phải quay về, sau đó sẽ khởi hành luôn, không nấn ná ở đây nữa.”