Chương 3: Gặp lại

Sốt cao dẫn tới hôn mê, nóng tới 39 độ 2, Hứa Minh Trạch nhìn người phụ nữ ngủ ở trên giường, 5 năm không gặp, cô biến hóa rất lớn.

Sau khi về nước anh muốn đi tìm cô, nhưng khi anh ở trang web xã giao tìm tòi tin tức cô lưu lại thì lại phát hiện tất cả những gì cô nói đều là lời nói dối. Nguyên bản chính là tình duyên sương sớm, tuy rằng đoạn thời gian đó anh xác thật thực vui vẻ, nhưng nếu cô đã vô tình không muốn có liên quan, thì anh cũng liền chặt đứt ý niệm lại đi tìm cô.

Di động vang lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại, trở về liền nhìn thấy Bùi Gia Án đã tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, đang nằm phát ngốc.

“Cảm ơn.” Cô nói.

Hứa Minh Trạch ở ngồi xuống trên ghế, nhìn cô: “Cô sốt cao, tôi giúp cô liên hệ người nhà lại đây chiếu cố cô nhé?”

“Không cần” Cô lắc đầu: “Phiền toái anh đem điện thoại đưa cho tôi đi”

Di động của cô ở trên ngăn tủ giường bệnh, Hứa Minh Trạch lấy qua, đưa cho cô.

Bùi Gia Án cúi đầu mở khóa, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay phiền toái anh rồi.”

Đây là lệnh đuổi khách, Hứa Minh Trạch không có khả năng nghe không hiểu.

Anh nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên tay cô, bên tay cầm di động của cô có mang nhẫn cưới.

Lưu lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, anh thấp thấp ừ một tiếng, xoay người liền đi.

Ra khỏi bệnh viện, anh tìm đến khu hút thuốc để hút điếu thuốc, thế giới lớn như vậy, Trung Quốc lớn như vậy, cô đã từng nói cho anh rằng cô là người thành phố B, không nghĩ tới thế nhưng lại ở chỗ này gặp được cô.

Hứa Minh Trạch từ bệnh viện về đến nhà, vừa mở cửa ra, trong phòng lung tung rối loạn, mấy cái rương hành lý của anh ngã trái ngã phải, có một cái còn bị mở ra, bên trong mấy quần áo được gấp cẩn thận đã bị làm rối tung.

Anh thấp thấp thở dài, đem áo khoác tây trang ném ở trên sô pha, vén tay áo lên, bắt đầu thu thập nhà ở.

Lúc Quan Phỉ về đến nhà, nhìn thấy anh đang cong eo phết đất, cô nhìn bóng dáng anh cười cười, cởi giày, để chân trần chạy về phía anh.

“Anh đã về rồi.” Cô đang muốn ôm lấy anh thì bị anh một tay đẩy rời ra.

Quan Phỉ ngượng ngùng buông tay, ném xuống túi xách, lấy cây lau nhà trên tay anh qua: “Để em làm cho, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Hứa Minh Trạch không cùng cô khách khí, anh thật sự mệt chết, từ sáng nay đến bây giờ cũng chưa có nghỉ ngơi qua, năm giờ máy bay đến thành phố A, còn chưa tới nhà liền gặp được Bùi Gia Án ngất xỉu, anh lại phải đem cô đưa đến bệnh viện, sau đó về đến nhà lại bắt đầu làm vệ sinh.

Phòng ngủ chính giường không cần thu thập, anh trải lên khăn trải giường, lại từ rương hành lý lấy ra cái gối đầu, thay sang quần áo ở nhà, sau đó Hứa Minh Trạch nằm ở mặt trên, tính toán ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ không được, vừa nhắm mắt lại thì gương mặt tái nhợt của Bùi Gia Án trong bệnh viện lại hiện lên trong đầu.

**

Lúc Bùi Gia Đồng chạy tới bệnh viện, Bùi Gia Án đang cầm di động lướt Weibo, tinh thần nhìn qua vẫn khá tốt.

“Sao lại thế này a?” Cô ấy lấy qua chiếc ghế Hứa Minh Trạch mới vừa rồi ngồi sau đó ngồi xuống

“Phát sốt, không nghiêm trọng như vậy.”

“Không nghiêm trọng mà chị còn hôn mê.”

Thân thể suy yếu hơn nữa đột nhiên nhìn thấy Hứa Minh Trạch, lúc này mới chịu không nổi ngất xỉu đi, đương nhiên cô không thể cùng em gái nói như vậy.

“Anh rể đâu?”

“Đi thành phố X”

“Công việc này của anh ấy khi nào mới có thể kết thúc a? Hai người ở riêng hai nơi như vậy, đối với tình cảm của cả hai sẽ đều có ảnh hưởng không tốt.” Cô ấy nói xong lời cuối cùng cũng cảm thấy ảm đạm.

“Anh ấy không nói, chị cũng không hỏi” Bùi Gia Án đỡ gối dựa sau lưng, điều chỉnh lấy góc độ thoải mái, lại nói: “Chị truyền xong nước là liền có thể đi rồi, không sai biệt lắm xong rồi, em giúp chị kêu hộ sĩ một chút đi.”

Cô không muốn cùng Bùi Gia Đồng nói nhiều về chuyện của Trình Chuẩn, đành phải tống cổ cô ấy đi ra ngoài.

Về đến nhà, cô đầu tiên là tắm rửa một cái, tắm xong cảm giác thoải mái hơn chút, lúc đang nấu cháo trắng thì Trình Chuẩn gọi điện thoại tới.

Bùi Gia Án nghe máy.

“Anh nghe Gia Đồng nói em té xỉu?” Thanh âm anh mang theo một tia lo âu.

Bùi Gia Án quấy cháo trong nồi, nhàn nhạt mà nói: “Ân, bất quá hiện tại không có việc gì.”

“Anh hiện tại về nhà.”

Cô nghe được thanh âm ô tô khởi động, vội vàng ngăn cản anh: “Không cần Trình Chuẩn, em không có việc gì.”

“Em trước nghỉ ngơi một chút, anh đại khái nửa giờ sau là về đến nhà, em ăn cái gì không?”

Tay quấy cháo của Bùi Gia Án dừng một chút, giọng nói của cô tốt hơn chút: “Đang nấu cháo trắng”

“Em ăn trước lót bụng đi.”

Anh đang lái xe, thực mau kết thúc cuộc trò chuyện.