Chương 2: Cô không muốn mất đi ba

Làm sao có thể được? Mình không phải là con ruột của ba...

Tin tức này thật sự quá chấn động đến mức Lâm Thiên hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, thân thể theo bản năng run rẩy.

“Hoài An, em nhớ rồi.” Chu Bội đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bi thương: “Lần đó là do anh đi công tác, em...”

“Cô không cần giải thích!” Trên mặt Lâm Hoài An hiện lên vẻ chán ghét, tay phải ôm trán nói: “Tôi cũng không muốn nghe.”

“Trong khoảng thời gian này tôi không muốn gặp lại cô nữa, hãy để cho tôi được yên. Chờ một thời gian... sau một thời gian, chúng ta sẽ tiến hành ly hôn.”

Lâm Hoài An nói xong, dùng sức mở cửa phòng, không quay đầu lại rồi đi ra ngoài.

Hai chân Chu Bội xụi lơ đến mức ngã ngồi trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

Lâm Thiên đứng sững sờ tại chỗ và đυ.ng phải Lâm Hoài An khi anh mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Hoài An mặt không chút thay đổi nhìn cô, ánh mắt bình thản không gợn sóng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lâm Thiên giật mình theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Lâm Hoài An đi tới, đưa tay giữ chặt cánh tay Lâm Thiên, kéo cô đến bên cửa.

“Phanh!”

Lâm Thiên buộc phải nhìn vào mắt Lâm Hoài An, đôi mắt đen sâu thẳm của anh phản chiếu gương mặt hoảng loạn của cô.

“Ba... Ba...”

Môi của Lâm Thiên run rẩy, rụt rè nhìn anh.

Lâm Hoài An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Thiên một lát, bỗng nhiên lạnh lùng cười, đưa tay nắm cằm cô: “Con đã nghe thấy hết?”

Nước mắt Lâm Thiên trong khoảnh khắc trào ra, cô liều mạng lắc đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

“Không... Không, con không phải....” Cô nghẹn ngào giải thích.

Nhìn hai hàng nước mắt pha lê treo trên khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của con gái, anh cảm thấy cô thật đáng thương.

Cơn giận dữ tràn ngập hận ý của Lâm Hoài An trong nháy mắt đã được dập tắt, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn.

Anh thở dài, ôm Lâm Thiên vào trong ngực, dùng ngón tay lau đi hai hàng lệ trên khóe mắt cô.

“Đừng sợ.” Lâm Hoài An vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của Lâm Thiên, dịu dàng an ủi: “Khi ba mẹ ly hôn, nếu con muốn ở bên ba, con vẫn sẽ là con gái ngoan của ba.”

“Từ giờ trở đi... Đừng gặp lại người phụ nữ này nữa.”

Lâm Thiên nghẹn lại, lắc đầu: “Đừng, ba mẹ đừng ly hôn...”

Lâm Hoài An buông tay, đẩy Lâm Thiên ra khỏi l*иg ngực.

Anh cúi đầu nhìn về phía Lâm Thiên, nghiêm túc nói: “Thiên Thiên, giữa ba và mẹ, con chỉ có thể chọn một người. Nếu con muốn ở bên mẹ, sau này... chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Lâm Hoài An nói xong, xoay người đi về phía cầu thang.

Lâm Thiên nhìn bóng lưng anh, nước mắt chảy dài trên mặt nhưng một chút âm thanh cũng không thể phát ra.

Ba, cô không muốn mất ba.