Chương 1: Chung Thủy Nhung

Lớp vỏ bọc đường bên ngoài viên thuốc đã bị nước làm trôi đi rồi, hiện ra viên thuốc màu xám nâu bên trong, nhìn thôi đã cảm thấy rất đắng rồi, Chung Thủy Nhung không có muốn ăn nó, nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ?

Lúc Chu Yên về nhà nhìn thấy Chu Thủy Nhung đang nằm dài lên trên bàn, thuốc vẫn còn nguyên, cô cũng không có sốt ruột chạy qua nói chuyện mà là đi vào thay quần áo trước, sau đó mới đi lấy thuốc mới đưa qua cho cô bé.

Chu Thủy Nhung vẫn đang nằm bò trên bàn không có thay đổi tư thế, ngẩng đầu lên nhìn Chu Yên, há miệng thở dốc, giọng nói đã trở nên khàn khàn: “Mẹ.”

Chu Yên duỗi tay sờ sờ lên cái trán của cô bé, vẫn còn rất nóng: “Con vẫn còn nóng lắm đó.”

“Con không sao.”

Chu Yên nhìn con gái nói: “Ba con chút nữa sẽ về tới đó, nếu như con muốn bị ba mắng, vậy thì con không cần uống thuốc nữa.”

Chu Thủy Nhung ngoan ngoãn uống thuốc.

Cô không có sợ Tư Văn mắng, chỉ sợ Tư Văn làm phiền cô mà thôi.

Năm nay Chu Thủy Nhung mười bảy tuổi, ba cô là Tư Văn, đúng rồi chính là Tư Văn đó đó, mẹ là Chu Yên, chính là Chu Yên đó. Tại sao cô lại mang họ Chu mà không mang họ Tư? Bởi vì Tư Văn nói, nếu như Chu Yên đồng ý sửa tên thành Tư Yên, thì ông ấy sẽ chấp nhận Chu Thủy Nhung mang họ Tư.

Chu Yên không có muốn đổi tên, cho nên Chu Thủy Nhung mới mang họ Chu. Chuyện này cũng không có gì lớn, chỉ là một cái họ thôi, hai người họ cũng không có để bụng.

Hai ngày hôm trước Chu Thủy Nhung đi ra biển chơi, không biết vì sao lại nổi lên xung đột với nhân viên trên thuyền, người nhân viên đó nói rất nhiều, Chu Thủy Nhung lại lười tranh cãi với anh ta, cảm thấy rất phiền phức mà đem đầu anh ta ấn vào trong nước, làm cho anh ta uống vào rất nhiều nước biển, lúc trở về liền bị Tư Văn phạt. Tư Văn bắt cô cõng trên vai hai mươi ký vũ khí loại nhẹ chạy bốn tiếng đồng hồ dọc theo bờ biển. Hôm đó gió lại rất lớn, cô lại còn đang trong kỳ sinh lý, vậy là đổ bệnh luôn.

Chu Yên ngồi xuống, nói với cô: “Quà sinh nhật của Vanessa, con đã nghĩ ra sẽ tặng gì chưa?”

Trước mắt thì Vanessa là người bạn duy nhất của Chu Thủy Nhung ở trường tư lập, ngày mai là sinh nhật của bạn ấy, Chu Thủy Nhung cũng rất có tâm mà chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ấy: “Dạ rồi.”

Chu Yên liếc mắt hỏi: “Suy nghĩ kỹ rồi sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Hai người nói chuyện một hồi thì Tư Văn trở về.

Chu Yên theo bản năng mà bỏ lại Chu Thủy Nhung đi qua.

Từ lúc Tư Văn đến trên hòn đảo này sống đến nay, vẫn cứ không ngừng chủ động tăng thêm kỹ năng cho bản thân, anh rất kiên quyết không cho chính mình dừng lại, thời gian đối với anh mà nói cũng giống như đang dừng lại vậy. Nhìn anh lúc này còn tưởng vẫn là đang ở Kỳ Châu, dáng vẻ của anh vẫn là một tay che trời.

Cho dù có là ở thời điểm nào đi chăn nữa, hai người cũng sẽ cùng nhau tiến bộ, Chu Yên cũng bị anh ảnh hưởng tự nhiên mà sa đọa vào không đứng dậy được, bây giờ cũng là học được một thân đầy bản lĩnh.

Chu Yên đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu: “Mấy giờ rồi?”

Tư Văn cũng hỏi: “Anh về trễ sao?”

Chu Yên gật đầu: “Ừ.”

Tư Văn cúi người hôn lên đôi mắt của cô.

Tuy rằng nụ hôn của anh lúc nào cũng lạnh lẽo, nhưng bị anh hôn như vậy, tâm tư của Chu Yên lại ngứa ngáy lên. Đã qua đi cả mấy ngàn đêm ở bên nhau, hai người yêu thương nhau vuốt ve nhau, tiến vào nhau….. Đã như là có thể sinh ra phản ứng hóa học vậy, ở tận sâu trong lòng cô chỉ cần nhìn thấy anh tâm đã như bị thiêu đốt.

Chu Yên đối với Tư Văn chính là nghiện, Tư Văn đối với Chu Yên lại là độc, hai người họ mỗi một lần đối diện với nhau thì sẽ là một lần chứng thực. Cảm xúc cứ như vậy mà dân trào, chính là họ đối với nhau có khát vọng, cũng không xem ai ra gì mà chiếm cứ lấy tư tưởng của họ.

Mỗi lần như vậy, Chu Thủy Nhung đều là có vẻ mặt không còn gì để nói, cô sẽ luôn để cho hai người có không gian riêng, lặng lẽ mà tránh đi.

Cô vẫn luôn biết trong quá khứ Tư Văn đã từng phạm tội, cũng biết xuất thân của Chu Yên, nhưng những chuyện này đối với cô chỉ là râu ria, cô sẽ không có đem thành kiến trói buộc vào ba mẹ của mình, cho dù là ai cũng không được. Cho nên từ nhỏ đến lớn cô đều không có bạn bè thân thiết, lúc nào cũng chuyển trường học.

May mà những điều Tư Văn dạy cho cô so với trường học thì càng nhiều hơn, cô mới có thể so với bạn bè cùng lứa trưởng thành hơn rất nhiều, học thức, tư tưởng đều là cách xa họ.

…………..

Hôm sau đi học, Chu Thủy Nhung muốn đem quà tặng cho Vanessa, nhưng còn chưa có nói gì đã thấy Vanessa vội vàng rời đi, cũng không có quay đầu lại nói với cô câu nào, nhìn liền biết là đang trốn tránh cô.

Chu Thủy Nhung không hiểu tại sao lại như vậy, cũng không có đuổi theo hỏi cô ấy có chuyện gì, cho đến ba giờ chiều, buổi học ngày hôm nay kết thúc cô mới chạy qua cản đường đi của cô ấy.

Vanessa giống như là rất mệt mỏi nói: “Làm ơn cho qua một chút.”

Chu Thủy Nhung đưa tay vào trong túi xách lấy quà, đang muốn lấy ra đưa cho cô ấy, cô ấy lại không có kiên nhẫn mà đẩy Chu Thủy Nhung một cái: “Cậu đừng chặn đường của tôi được không?”

Chu Thủy Nhung dừng tay lại, nhìn cô ấy… Không hiểu.

Vanessa ngẩng đầu lên, môi bầm tím, khóe mắt cũng có vết thương, vết bầm tím phía sau lỗ tai cũng rất rõ ràng, tóc mái giống như bị chó gặm vậy, so le không đồng đều…. Cái này chính là dấu vết cô ấy bị người khác đánh!

Chu Thủy Nhung nắm lấy cánh tay của cô: “Ai làm?”

Vanessa hất ra tay cô: “Cậu không cần lúc nào cũng bày ra vẻ mặt muốn cứu vớt lấy tôi, tôi làm bạn nói chuyện với cậu cũng là vì một trận cá cược, tôi thua, cho nên tôi mới kết bạn với cậu để đổi lấy một tấm vé đi dự tiệc, nếu không ai muốn làm bạn với cậu chứ?”

Chu Thủy Nhung nhẹ nhàng nhấp môi.

“Trường học này của chúng ta đâu phải là dạng bình thường, học phí cao chót vót như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh, bởi vì thân phận của chúng ta đều là không thể quang minh chính đại. Tất cả mọi người ở đây đều tuân thủ quy tắc, không dám quá nổi bật, chỉ một mình cậu. Cậu vốn dĩ có thể không cần tới đây học, nơi này cũng không có cái gì có thể dạy cho cậu, vậy mà cậu lại càng muốn tới, còn muốn cướp hết đi sự nổi bật của mọi người. Trong thời gian này làm bạn với cậu, đã bao nhiêu lần bị bắt ăn tóc? Đã bao nhiêu lần bị ép hút cần sa? Cậu có biết không?”

Chu Thủy Nhung buông lỏng tay, cũng không lấy quà ra nữa.

Vanessa giơ lên đôi tay: “Cậu buông tha cho tôi đi, ở nơi này không có ai muốn làm bạn với một quái vật như cậu đâu. Vấn đề bạo lực ở đây giáo viên sẽ không có xử lý, giám thị cũng là mặt kệ, cho nên xin cậu hãy tránh xa tôi ra một chút, tôi không có muốn bị bạo lực học đường nữa đâu.”

Vanessa nói xong thì nhanh chóng rời đi rồi, Chu Thủy Nhung lúc này mới để ý đến cô ấy đi lại khập khiễng, phía sau cẳng chân cũng có một vết thương, cô ấy là bị đá vào gân, tuy nhiên đa số mọi người đều không biết gân chân nằm ở vị trí nào, cho nên cô ấy đã tránh được một kiếp.

Mưa dầm cả một ngày trời, đã là buổi chiều rồi nhưng trời vẫn còn đang mưa. Đã qua thời gian tan học được một lúc rồi, nên ở trước cổng trường có rất ít người. Có mấy người không có ý tốt mà bay vào đánh Chu Thủy Nhung, đánh cô ngã xuống đất, làm cô toàn thân dính đầy bùn đất, cánh tay cũng bị cắt sâu vào tạo thành một miệng vết thương, máu chảy ra hòa chung vào với nước mưa, có nước mưa xối rửa ngược lại nhìn không thấy máu nữa, cuối cùng máu đều đã hòa chung với nước bùn mà chảy xuống cống thoát nước.

Không có ai lại đỡ cô, cô cũng không cần, tự mình đứng lên, đem chiếc váy muốn tặng cho Vanessa xé rách, dùng tấm vải quấn lên cánh tay vài vòng cầm máu, sau đó đi về nhà thôi.

Về đến nhà, Tư Văn và Chu Yên đều đang ở nhà, Chu Yên đang đánh đàn dương cầm, Tư Văn ngồi ở một bên nhìn.

Chu Thủy Nhung kêu một tiếng ba me rồi đi lên lầu.

Đêm nay, Chu Thủy Nhung không uống thuốc, sốt tới bốn mươi độ, bị đốt nóng tới mức thần trí không rõ ràng.

Chu Yên chăm sóc cho cô bé tới nửa đêm, lúc ra ngoài thấy Tư Văn vẫn còn chưa có đi ngủ, cô đi qua bên cạnh anh ngồi xuống, duỗi tay giơ lên trước mặt anh.

Tư Văn nắm lấy tay cô.

Chu Yên hỏi: “Đã chuẩn bị xong rồi sao?”

“Ừ.”

“Anh nói xem con bé giống ai? Có chuyện gì cũng không bao giờ khóc!”

Tư Văn không có trả lời.

……….

Buổi chiều ngày hôm sau Chu Thủy Nhung mới tỉnh lại, cổ họng khô khốc, cô mới uống mấy hớp nước Chu Yên đã đi vào phòng, Tư Văn cũng đi theo ở phía sau.

Cô nhìn hai người họ, cảm thấy chắc là có chuyện quan trọng muốn nói với cô, bởi vì Tư Văn chưa bao giờ đi vào phòng của cô.

Chu Yên đưa cho Chu Thủy Nhung một phong thư.

Chu Thủy Nhung nhận lấy ngẩng đầu lên hỏi: “Đây là gì vậy mẹ?”

“Con tự mở ra xem đi.” Chu Yên nói.

Chu Thủy Nhung mở phong thư ra, là một vé máy bay đi thành phố Bắc Kinh Trung Quốc, thời gian là buổi tối hôm nay, cô lại một lần nữa ngẩng đầu hỏi: “Cái này là sao?”

Chu Yên nói: “Không phải là con rất tò mò về nơi chúng ta đã sinh ra và sinh sống trước kia hay sao? Bây giờ con đã có thể đi đến đó nhìn xem một chút rồi.”

Chu Thủy Nhung từ trên giường đứng lên: “Con có thể đi sao?”

Chu Yên và Tư Văn liếc nhau: “Ừ, con có thể đi.”

“Vậy hai người thì sao?”

“Chúng ta khẳng định là muốn sống cuộc sống của hai người rồi.”

Chu Thủy Nhung nghe liền hiểu.

Chu Yên lại nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba mẹ.”

Chu Thủy Nhung biết, cho dù Tư Văn ở chỗ này, nhưng mà cánh tay của ba rất dài, cho dù là cô ở nơi nào ba cũng đều có thể bảo vệ cô một cách an toàn. Nhưng mà cô không cần, bởi vì cô là con gái của Tư Văn.

……

Chu Yên cũng không có giúp Chu Thủy Nhung thu dọn hành lý, cô bé đi người không là được rồi, có tiền thì cái gì cũng đều không cần chuẩn bị.

Trước khi Chu Thủy Nhung rời đi, còn cùng với Tư Văn thi đấu bắn súng ống, cô lấy ra cây sung máy bán tự động mà Tư Văn đã tự mình chỉnh sửa rồi tặng cho cô, nếu như không phải muốn tách ra một đoạn thời gian, thì cô cũng không có nỡ lấy ra dùng.

Tư Văn đã nói với cô, ở trên chiến trường, vũ khí cũng có sinh mệnh, nếu đã chọn dùng một loại vũ khí nào rồi thì chính mình phải hiểu biết và yêu thương nó.

Chu Thủy Nhung nhớ kỹ lời Tư Văn nói, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cô thắng được Tư Văn, cô lại cảm thấy không quá vui vẻ, nhưng vẫn rất cảm kích Tư Văn đã tặng cho cô một lễ vật như vậy.

Tiễn Chu Thủy Nhung đi rồi, Chu Yên mới nói với Tư Văn: “Anh nhường nó.”

“Ừ.”

“Chắc chắn nó đã nhìn ra được rồi.”

“Chính là muốn nó nhìn ra được.”

Chu Yên đã hiểu, anh là muốn nói với con gái, anh chính là ba của cô, trong lòng anh luôn có cô con gái này, dù có như thế nào anh cũng sẽ bảo vệ cho con gái mình một cách chu toàn nhất. Cô cười, ngón tay khẽ vuốt ve lên cánh tay anh: “Chúng ta có còn trở về không?”

“Em muốn về sao?”

Chu Yên chính là thích một Tư Văn như vậy, không có nếu như, chỉ có muốn hay không, chỉ cần muốn thì đều có thể: “Không, em không có nỗi nhớ quê hương, anh ở đâu, em đều sẽ ở nơi đó.”

“Em không sợ anh mang em đi bán sao?”

“Vậy thì em sẽ giúp anh đếm tiền.”

Tư Văn nắm chặt lấy tay Chu Yên, cho dù là trước đây anh đã từng nắm lấy một thế giới cũng không có cẩn thận như vậy. Thế nhưng cũng quá bình thường đi, một thế giới thì tính cái rắm gì.