Chương 9

Tại bệnh viện Hoàng Trang, khoa Cấp cứu.

Chu Thủy Nhung giúp Thẩm Thính Ôn đi lấy thuốc, hộ sĩ đang xử lý miệng vết thương cho Thẩm Thính Ôn, vừa làm vừa lén nhìn cậu, mí mắt nâng lên hạ xuống, khắc vào con ngươi là ngũ quan sắc nét của Thẩm Thính Ôn.

Điều phải nói là dù cô ấy tâm thần xao động nhưng không ngơi tay xử lý vết thương, coi như chuyên nghiệp.

Thẩm Thính Ôn đang tuổi trưởng thành, sớm đã không còn nét trẻ con, cũng không mang phong thái đàn ông hoàn toàn, nhưng chính kiểu vừa trẻ trung vừa chín chắn này khiến người khác không tự chủ mà dừng mắt trên người cậu.

Đừng nói con gái độc thân mà cả những phụ nữ đã lấy chồng yên ổn cũng không bình tĩnh nổi, không thể làm như có mắt không tròng.

Giống như con trai không thể khống chế mà ngắm phụ nữ đẹp, con gái cũng không kìm được mà phát cuồng vì đàn ông đẹp trai.

Hộ sĩ băng bó xong vết thương cho Thẩm Thính Ôn, đang dặn dò một số lưu ý, còn chưa nói xong thì có một người đi qua rồi lại vòng về cắt ngang lời cô, người kia nhìn chằm chằm Thẩm Thính Ôn vài giây hỏi như không chắc chắn: ""Thẩm Dụ An?""

Thẩm Thính Ôn bình thản trả lời: ""Nhầm người rồi.""

Người nọ nhìn vào mắt cậu, có chút nghi ngờ nhưng cũng không nói thêm mà rời đi.

Hộ sĩ để ý khi Thẩm Thính Ôn trả lời đặc biệt bình tĩnh, so với phản ứng bình thường thì hơi lạ, người khác ít nhiều sẽ kinh ngạc, hoặc ngại ngùng, cậu thì không như vậy.

Dặn dò xong mấy điều cần chú ý thì Chu Thủy Nhung quay lại, cô đặt thuốc lên bàn.

Thẩm Thính Ôn có chút ngại ngùng, xấu hổ nói: ""Cám ơn.""

Hộ sĩ thấy nam sinh trước sau lá trái lá phải rất tự nhiên, thang rung động trong lòng giảm đi 30%. Bên tai như văng vẳng câu nói: Yêu em trai nhỏ tuổi thì dễ bị đùa giỡn tình cảm, trong lúc mình đang chìm đắm thì người ta đã quất ngựa truy phong rồi.

Cô không khỏi rùng mình, vội đẩy xe y tế rời đi. Em trai này có mào hư hỏng nha, ngắm từ xa đỡ thèm được rồi.

Chu Thủy Nhung kéo ghế qua ngồi xuống: ""Sao lại thế này?""

Thẩm Thính Ôn không giấu nữa: ""Tớ đi gặp Trần Phức Úc một nữ sinh lớp 11 trong trường.""

Lại là Trần Phức Úc.

Thẩm Thính Ôn nói: ""Tớ thấy anh cô ta ức hϊếp người khác, không nhịn được xen vào, sau đó xảy ra xung đột. Vết thương trên cánh tay không phải do họ làm mà do tớ không cẩn thận.""

Ngốc thật, chỉ biết nghĩ cho người khác. Chu Thủy Nhung thầm mắng một câu.

Có lẽ là bị Vannessa ảnh hưởng nên nhìn thấy người dễ bị bắt nạt giống cô ấy thì Chu Thủy Nhung có khuynh hướng thiên vị. Cô mở nắp chai nước đưa cho cậu.

Thẩm Thính Ôn một tay bị thương, tay còn lại đang cầm máu sau khi tiêm, cứng ngắc muốn đưa tay nhận nước mà không được, cuối cùng nói: ""Tớ không khát lắm.""

Chu Thủy Nhung nhìn cậu tốn sức như vậy, đứng lên đưa chai nước đến miệng cậu: ""Mở miệng.""

Thẩm Thính Ôn ngẩng ra nhìn cô hết nửa ngày, khi cô nhắc lại một lần nữa thì hơi mở miệng, môi dán lên miệng chai.

Chu Thủy Nhung từ từ nâng chai, nước nhẹ nhàng chảy vào miệng Thẩm Thính Ôn, có một ít không khống chế được chảy ra ngoài, từ môi cậu chảy xuống yết hầu đang không ngừng lên xuống...

Chu Thủy Nhung vô tình liếc mắt, vừa thấy như vậy không hiểu vì sao nuốt ực một cái.

Cô lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng nhìn chỗ khác thì không thể giúp cậu uống nước. Mà nhìn thì lại nuốt khan thật kỳ quái. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nhìn miệng cậu, thầm nói trong lòng uống nhanh lên.

Ai ngờ Thẩm Thính Ôn uống chậm như vậy, khi uống nước còn thấp thoáng thấy cái lưỡi hồng hồng, còn có hàm răng trắng tinh nhìn như chú chó nhỏ, tâm tình ngày càng kỳ quái, còn có xấu hổ, cuối cùng cô lấy chai nước đi không để cậu uống nữa: ""Tớ gọi xe chở cậu về.""

""Không cần đâu, tớ tự về được rồi."" Thẩm Thính Ôn nói.

Chu Thủy Nhung giống như không nghe mà đi gọi xe.

Trên xe hai người không nói câu nào, mãi đến khi tới ngoài khu Thẩm Thính Ôn ở, cậu nói: ""Tới rồi."" Chu Thủy Nhung khàn khàn trả lời: ""Ừm.""

Vết thương trên tay Thẩm Thính Ôn ở vị trí dễ bị tác động, dễ dàng hở ra. Nên cậu khó tháo dây an toàn.

Chu Thủy Nhung thấy cậu không tiện nên vươn người qua tháo giùm. Khoảng cách thật gần, hơi thở thơm mát mùi chanh của Thẩm Thính Ôn phảng phất qua mặt cô.

Thời gian ngưng đọng ba giây, Chu Thủy Nhung tiếp tục tháo dây an toàn đồng thời mở cửa xe cho cậu rồi trở lại chỗ ngồi.

Thẩm Thính Ôn không xuống xe ngay, cậu chúc cô ngủ ngon rồi mới đi xuống.

Chu Thủy Nhung trả lời mà không nhìn sang: ""Ngủ ngon.""

Thẩm Thính Ôn xuống xe rồi, tài xế hỏi Chu Thủy Nhung điểm đến kế tiếp, cô định trả lời thì Thẩm Thính Ôn quay lại, nghiêng người nhìn Chu Thủy Nhung trong xe, nói với giọng rất nhỏ như không muốn người khác biết, mang theo một chút mềm mại, một chút quyến rũ: ""Cám ơn.""