Chương 6

"Nương nương, hôm nay là ngày hành quyết đám người Tô Mục, Hoàng thượng mời người đi xem hành hình, bây giờ đi được không ạ?"

"Không đi. Trên bếp còn hầm canh." Ta không thèm ngước mắt, thoại bản còn đang đọc đến đoạn đặc sắc.

"Nương nương hôm nay nấu canh gì cho Hoàng thượng thế ạ?"

"Canh thập toàn đại bổ."

Lưu Đức Trụ ngẩn ra, cười tủm chuyển đề tài: "Nương nương và Hoàng thượng cầm sắt hòa minh, Hoàng thượng cười càng ngày càng nhiều."

"Làm phiền Lưu công công đi một chuyến, hôm nay canh hầm một nồi lớn, lát nữa sẽ thưởng cho Lưu công công một chén."

"Nương nương tha cho nô tài đi, nô tài phải về nói chuyện với Hoàng thượng, nương nương người nghỉ ngơi đi ạ."

Nhìn Lưu Đức Trụ chạy trối chết, ta cười đau cả bụng.

Triệu Thủ Hòa vạch trần Tô Mục tham ô nhận hối lộ, kết bè kết cánh, Tô Mục tố cáo Triệu Thủ Hòa cấu kết ngoại bang, bán đứng quân cơ. Hai người chó cắn chó, cuối cùng nhận tội. Lúc trước bọn họ sắp xếp sát thủ trà trộn vào cấm quân, muốn gϊếŧ ta.

Tiêu Thừa Cảnh muốn cho ta đi xem cảnh náo nhiệt, nhưng ta không muốn ngửi mùi máu tươi.

Bởi vì chuyện của hai người bọn họ, liên lụy đến rất nhiều đại thần trong triều, triều đình đã trải qua một cuộc thanh tẩy lớn, hiện tại đã ổn rồi.

Hậu cung đông đảo phi tần cũng bị liên lụy, có người bị ban rượu độc, có người bị tống vào lãnh cung, có người bị đuổi ra khỏi cung, cuối cùng chỉ có một mình ta.

Hoàng thượng không cần làm đến độ này chứ?

"A Chỉ, xứng đáng để ta như thế."

Hắb kể cho ta nghe một câu chuyện mà ta chưa từng biết.

Mười bốn năm trước, hắn vẫn là một trong những hoàng tử tầm thường nhất.

Tiên đế khổ não lập ai làm thái tử, ta mới tám tuổi đi theo phụ thân vào cung dự tiệc, thấy hoàng thượng răn dạy các hoàng tử mê muội mất hết ý chí, làm sao gánh vác được trọng trách quốc gia, chen miệng nói: "Tướng giỏi chỉ phục vụ minh quân, ta thấy vị ca ca này giống hoàng thượng nhất, có tướng anh minh."

Sau đó hắn được tiên đế lập làm thái tử.

Có thể là lúc ấy tuổi ta còn nhỏ, các hoàng tử ai cũng đẹp, ta quả thật không có ấn tượng gì với hắn.

Mười hai năm trước, hắn bị ám sát ở khu săn bắn, thời khắc nguy hiểm, là ta báo cho cha ta dẫn người đi cứu hắn.

Khi đó ta muốn bắt sống một con thỏ trắng, năn nỉ cha ta giúp ta, nửa đường cha ta chạy đi giúp người khác, ta mải chú ý đến con thỏ, căn bản không chú ý tới chuyện này.

Chờ ta cập kê, hoàng hậu bệnh chết. Hắn bảo cha ta vô số lần đưa ta vào cung, nhưng bị cha ta từ chối.

Có lẽ là duyên cớ, ta cuối cùng cũng thông suốt, lần đó trong yến tiệc, ta lạc đường, thấy bức hoạ ở ngự thư phòng, nhớ kỹ tên của hắn, nói không phải hắn không lấy chồng...

Hắn nói lúc đó hắn đã nhận ra tôi rồi. Mấy năm nay, hậu cung mặc dù vào không ít nữ nhân, nhưng hắn chưa bao giờ cho ai cơ hội, một mực chờ ta.

9

Trong lòng ta cảm khái, ta và hắn có lẽ chính là số mệnh đã định.

Tiêu Thừa Cảnh vì ta dẹp hết hậu cung, ta phải thưởng cho hắn mới được.

Trong thoại bản nói, muốn nắm bắt trái tim đàn ông, trước tiên phải nắm lấy dạ dày hắn.

Sau giờ ngọ, ta đi đưa canh cho Tiêu Thừa Cảnh, uống xong canh thập toàn đại bổ, hắn bắt đầu không an phận, bưng mặt của ta hôn tới tấp.

Lưu Đức Trụ ở bên ngoài thông báo, "Hai vị hoàng tử cầu kiến nương nương, nói là muốn thỉnh giáo nương nương chuyện trong quân ngũ."

Hai vị hoàng tử cùng nhau nắm giữ binh quyền, ta nghe thấy hắn rầm rì bất mãn, dứt khoát trả lời: "Không tiếp, ngày mai ta sẽ cho chúng nó vài quyển thuật dùng binh.

Tiêu Thừa Cảnh bổ sung nói: "Cho dù là kẻ nào không được quấy rầy trẫm và nương nương nghỉ ngơi."

10

Đại lễ phong hậu vô cùng dài dòng phức tạp, mũ phượng nặng nề, ta oán giận quá mệt mỏi.

Tiêu Thừa Cảnh ôm eo ta, ghé bên tai dỗ: "Chờ bá quan quỳ lạy xong, ta ôm nàng hồi cung."

Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Trong tiếng hô vang, Tiêu Thừa Cảnh ghé sát tai ta nói: “Hoàng hậu của trẫm, trẫm muốn cùng nàng ân ái đến đầu bạc, giang sơn như họa, trả qua kiếp phù du cùng nhau!”

Ta tiện miệng hỏi: "Thật sự muốn cho ta giang sơn sao?"

"Vậy ta phải nỗ lực mới được, con của chúng ta sẽ đặt tên là Giang Sơn.