Chương 25

Tô Lan dừng một chút, không biết nên phản ứng thế nào, nàng suy nghĩ rất nhiều, hơi thở có chút hỗn loạn.

Lý Thừa Quân bị sao vậy? Ba năm không gặp, sao có thể thuận miệng nói những lời cợt nhả này, trước đây hắn cũng không phải người như vậy.

Lý Thừa Quân đưa tay còn lại ra, Tô Lan lập tức biết hắn muốn cởi khăn che mặt của nàng, Tô Lan linh hoạt di chuyển, dùng tay trái hướng tới miệng vết thương của hắn. Lúc này Lý Thừa Quân bị đau mới buông lỏng tay ra.

“Ta thấy Tấn Vương bị bệnh rồi, nên mời đại phu đến xem, có lẽ mắt có tật rồi nên mới có thể nhận nhầm người.” Tô Lan hừ một tiếng, giẫm lên cái chum cũ, trèo lên tường.

Tô Lan thấy Lý Thừa Quân không đuổi theo, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Ấu Thanh……” Người phía sau lại gọi thêm một tiếng, giọng nói lưu luyến, Tô Lan giật mình.

Không thể ở lại nơi này, không thể!

“Hổ phù này ta giữ, nếu ngươi muốn, tự mình tới phủ Tấn Vương lấy lại.” Lý Thừa Quân khẽ cong môi, trong mắt ngập tràn bất đắc dĩ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn vui sướиɠ, hóa ra…… Nàng không chết, nàng vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.

Hắn nhìn xuống lòng bàn tay đầy máu của mình, cúi đầu cười nói: “Còn càng ngày càng nhẫn tâm.”

……

Tô Lan có chút tức giận, không phải vì không lấy được đồ, mà là nghĩ đến vết thương của Lý Thừa Quân, trong lòng có chút bất an, cảm giác áy náy không ngừng dâng trào.

Nàng không vội về phủ, tìm một tiệm thuốc nhìn qua có hơi lớn một chút, đặt thỏi bạc lên bàn: “Lấy cho ta một lọ kim sang dược.”

Tiểu nhị hiệu thuốc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy một nữ nhân mặc đồ đen che kín mặt đứng trước mặt mình, không khỏi nuốt nước miếng: “Cô nương….muốn loại kim sang dược nào?”

" Càng đắt càng tốt. " Tô Lan lại ném ra một thỏi bạc khác: "Là loại có thể chữa lành vết thương nhanh nhất." "

“Được, được, có ngay.” Tiểu nhị lấy một bình sứ ra: “Thuốc này rất hiệu quả, bốn ngày..”

Tô Lan cầm thuốc đi ra ngoài.

Để lại môt mình tiểu nhị run rẩy, ….thích khách thời nay đều trắng trợn như vậy sao?

Tô Lan nhắm mắt cũng có thể tới được Tấn Vương phủ, cố tình chọn con đường nhỏ vắng người, đi vòng đến cửa hồng, trong phủ phòng ngự như thế nào, nàng không cần đoán cũng biết rõ.

Tô Lan không lại gần, mà ném thuốc vào sân, vội vàng chạy đi chỉ sợ chậm một bước.

Đúng như Tô Lan dự đoán, bình thuốc còn chưa chạm đất, đã có một bóng người lao tới đỡ lất, nhìn bóng người chạy xa cũng không đuổi theo, xoay người đi tới thư phòng.

...

Hôm sau là mùng một, các viện đều giăng đèn kết hoa, dán câu đối, tăng thêm không khí vui tươi, nha hoàn trong phủ hiếm khi khoác lên áo mới màu đỏ, Tô phủ to lớn cũng xua bớt không khí lạnh lẽo.

Nhưng Tô Lan không có hứng thú, cùng chủ mẫu đến chúc mừng năm mới Tô lão phu nhân xong, nàng liền quay về ôm bình nước nóng, ngồi trong sân tắm nắng.

Tết đến là dịp cả nhà vui vẻ đoàn tụ, nàng không phải người Tô gia, vội vàng tham gia cuộc vui, nếu biết được còn bị người khác chê không biết xấu hổ.

Tô Lan nhìn trời, không khỏi thở dài, có lẽ trước đây cuộc sống của nàng quá vất vả, bây giờ có thể nằm trong sân nghỉ ngơi một lát, lại khiến nàng cảm thấy ông trời như đang ban ân.

Nàng muốn yên bình, nhưng vẫn không thoát được có người muốn tới làm phiền.

“Cô cô, cô cô!” Một giọng nói trẻ con từ trước sân truyền đến, kèm theo tiếng bước chân.

Tô Lan vừa nghe đã biết là củ cải nhỏ Tô Hành, nàng vội vàng nhắm mắt lại giả chết, nhóc con này tới đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt.

“Cô cô, dậy đi.” Nhìn thấy Tô Lan đang ngủ, Tô Hành lập tức lắc người nàng: “Cô cô, chúng ta cùng ra ngoài chơi được không? Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, nghe nói phía trên sông Dư Giang có Bình Hi*."

(Bình Hi: hay còn gọi là "chơi trên băng", là một hoạt động thể thao truyền thống của người dân miền bắc trung quốc không rõ nguồn gốc từ khi nào. Ngay từ thời nhà Tống, hoàng đế đã thích các hoạt động giải trí trên băng.. Hoạt động này lần đầu tiên được mở rộng quy mô vào thời nhà Nguyên và nhà Minh, sau đó trở nên phổ biến vào thời nhà Thanh. Các bạn xem phim Chân Hoàn Truyện đoạn An Lăng Dung trượt băng là có thể tưởng tượng rõ hơn)

Tô Lan không nhúc nhích.

“Cô cô!” Tô Hành hét vào tai Tô Lan.

Tô Lan xách áo nhóc con này lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hét cái gì? Ta không nghe thấy sao?” Hai tai nàng ù cả đi, đầu óc cũng hơi choáng váng.

“Cô cô, mau đứng dậy đi." Tô Hành thấy Tô Lan đã tỉnh, muốn kéo nàng dậy: “Lần đầu tiên cô cô tới kinh thành, cháu dẫn cô cô ra ngoài xem, bọn họ đều đi cả rồi, chỉ thiếu mình cô cô.”

“Bọn họ?” Tô Lan nhíu mày.

“Các cô cô đều đã đi rồi, chỉ còn thiếu người thôi.” Tô Hành ra vẻ nếu Tô Lan không đi chắc chắn sẽ bị thiệt.

Tô Lan bĩu môi, đều là nữ nhân…… Nữ nhân có quá nhiều việc phải làm. Tô Lan lắc đầu, ngồi xuống lười biếng nói: “Ta không đi, các ngươi đi chơi vui vẻ.”

“Cô cô, cha không đi, không ai dạy cháu cưỡi ngựa lớn, hôm qua người đã hứa sẽ dạy cháu cưỡi ngựa, cô cô không thể lừa cháu.” Tô Hành sống chết nắm lấy tay áo Tô Lan không chịu buông ra.

“Ngươi nói cái gì?” Tô Lan kinh ngạc ngồi dậy: “Cha ngươi không đi? Rốt cuộc có ý gì?” Người Tô Cảnh Vân thương nhất là thằng nhóc này, bình thường Tô Hành đi đâu, hắn đều muốn đi theo, huống chi là vào những lúc như bây giờ.