Chương 7

“Vâng, thói quen không thể thay đổi được.” Tô Lan cười đáp lại.

“Nghe nói người thuận tay trái sẽ thông minh hơn bình thường.” Tô Cảnh Vân giải vây cho Tô Lan.

Tô Lan không nhịn không được chửi: Nếu không thông minh, sao bây giờ có thể ngồi ở chỗ này?

“Đại ca nói đùa, Tô Lan từ nhỏ sống ở nông thôn, chưa từng đọc sách, sao có thể thông minh được?" Tô Lan lại bày ra vẻ mặt vô tội.

Tô Vân cúi đầu cười khinh thường, lời này của Tô Lan đúng là sự thật.

Nếu như có người cẩn thận một chút, đương nhiên sẽ có thể phát hiện hơn mười năm qua tay trái của Tô Lan không còn thuần thục như trước nữa.

“Tay phải ngươi vẫn luôn cầm khăn làm gì?” Một giọng nói trẻ con vang lên bên cạnh.

Tô Lan nhìn sang một bên, trong lòng không khỏi chặc lưỡi vài cái, ánh mắt của củ cải nhỏ này đúng là rất sắc bén.

Tiếng nói này khiến mọi người đều nhìn về phía Tô Lan, thấy tay phải Tô Lan đang cầm một chiếc khăn tay, chỉ lộ ra ngón cái và ngón trỏ.

Cách miết khăn này có hơi kỳ lạ nhưng lại khiến người ta không nói được rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào.

Tô Vân vừa nhìn qua đã cảm thấy Tô Lan này là người biết diễn, mới tới Tô phủ đã bắt đầu ra vẻ tiểu thư, từ lúc bước vào sân cho đến bây giờ, Tô Lan vẫn chưa bỏ khăn xuống.

“Không quy củ! Vừa rồi ta đã dạy con thế nào, phải gọi là ngũ cô cô!” Tô Cảnh Vân quát lớn.

Tiểu Tô Hành bĩu môi không nói lời nào, cực kỳ không tình nguyện.

“Ca ca, huynh đừng trách A Hành, nó còn nhỏ không hiểu chuyện muốn gọi thế nào thì gọi, huynh trách nó như vậy….”

“Ăn cơm của muội đi.” Tô Cảnh Vân cắt ngang lời Tô Vân: “Đứa nhỏ này bây giờ không dạy, sau này sẽ càng ngang ngược.”

Mặc dù Tô Vân là muội muội ruột của hắn, nhưng hắn không thể đứng nhìn Tô Vân đối xử với Tô Lan như vậy, chỉ sợ Tô Lan mới đến hôm nay đã phải chịu không ít tủi thân.

“A Lan, sau này muốn ăn gì, cứ nói tỳ nữ và phòng bếp một tiếng, đừng để mình chịu khổ.” Tô Cảnh Vân lại lấy một đôi đũa sạch, gặp đồ ăn cho Tô Lan.

“Đa tạ đại ca.”

Tô Lan lại liếc mắt nhìn Tô Cảnh Vân, không khỏi cảm thán, người như Tô Cảnh Vân sinh ra ở Tô gia đúng là có chút phí phạm của trời.

……

Sau đó mọi người đều im lặng, bữa tối kết thúc, Tô Lan cũng không ở lâu, trở về viện của mình.

“Phất Đông, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ta muốn ngủ.”

“Hả?” Phất Đông khó hiểu: “Chỉ mới ăn cơm tối, cô nương đã muốn lập tức đi ngủ sao?”

“Đúng vậy, đi mấy ngày đường, có chút mệt mỏi.” Vẻ mặt uể oải, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Nô tỳ hầu hạ cô nương.”

“Không cần, ngươi đi xuống đi.”

Phất Đông không tiếp tục kiên trì nữa.

Tô Lan nghe động tĩnh ngoài cửa một lúc chờ xác định người đã thật sự đi xa, vội vàng đứng dậy, sắc mặt không còn yếu ớt như trước, vội vàng thay quần áo ra ngoài

Nàng nhanh chóng cởϊ qυầи áo, lấy một bộ y phục dạ hành từ đáy giường mặc vào.

Sau thời gian khoảng nửa chén trà, Tô Lan tắt nến, khẽ mở cửa sổ, để lại một khoảng trống đủ cho một người đi qua, thuần thục xoay người ra ngoài.

Thừa dịp xung quanh không có ai, ẩn mình hòa vào đêm đen..

Mọi vị trí ở Tô phủ nàng đều nhớ rõ trong đầu, cho dù có nhắm mắt lại, cũng có thể tránh được thị vệ, từ trong viện của mình ra ngoài.

Tô Lan nhảy lên tường Tô phủ, chỉ khẽ nhảy một cái đã ra bên ngoài.

Nàng quay đầu nhìn Tô phủ, không khỏi lắc đầu, phòng vệ của Tô phủ vẫn chưa tốt, hôm khác phải nhắc nhở Tô Cảnh Vân.

Tô Lan không tiếp tục lãng phí thời gian, nhanh chóng chạy sâu vào trong ngõ trước khi có người chú ý.

Bây giờ trên đường còn không ít người, nàng cố gắng hết sức tránh đi tất cả,vòng đi vòng lại cho đến trước cửa một tòa phủ đệ.

Đứng ở cửa có hai con sư tử đá uy nghiêm, tấm bảng được Hoàng đế ban thưởng có viết năm chữ hùng mạnh: Trấn Bắc tướng quân phủ.

Cửa lớn đóng chặt, trong nhà không có ánh sáng, trong đêm lộ ra cảm giác tiêu điều.

Tô Lan hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại, thấy chung quanh không có người, nàng cứ như vậy trèo qua tường, bên trong yên tĩnh, không có người.

Tô Lan dựa vào trí nhớ của mình đi sâu vào trong sân, vốn còn tưởng sau ba năm, trong sân sẽ cỏ dại mọc um tùm, chỉ là không ngờ lại được giữ gìn rất sạch sẽ, còn trồng thêm một cây mai mới.

Tô Lan nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều.

Nàng đi vòng một hồi mới đến một nơi có ghi tên là “Đinh Thủy hiên.”

Tô Lan nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không có mùi mục nát như nàng từng nghĩ, hình như trong nhà thường xuyên có người đến quét dọn.

Nàng lập tức đi thẳng đến bên giường, nhẹ nhàng ấn vào cuối giường, nghe thấy “cạch” một tiếng, một ngăn bí mật hiện ra từ bên cạnh.

Tô Lan nhìn lướt qua ngăn bí mật, sững người tại chỗ.

Trống không?

Sao lại thế này? Đồ vật bên trong đâu? Bị người khác lấy đi rồi?

Sắc mặt Tô Lan lập tức tối sầm, nàng không có thời gian nghĩ nhiều, đóng ngăn bí mật trở lại vị trí ban đầu, đang muốn tìm kiếm xung quanh lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói.

Nếu là người bình thường căn bản không thể nghe được, nhưng thính giác Tô Lan rất tốt, huống chi trong bóng tối, thính lực của nàng còn tốt hơn ba phần.

Nàng hạ thấp hơi thở, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, là tiếng bước chân, hẳn chỉ có một người, bước chân vững chắc mà mạnh mẽ... Là nam tử!