Chương 18: Hành Động Kinh Hãi Thế Tục

Tề thần y vô cùng khϊếp sợ nhìn người phụ nữ đen gầy đi đến bên cạnh hắn, nàng là ai vậy? Mộ Dung thế tử tâm mạch đã ngừng, ngay cả mình cũng bất lực cứu chữa, nàng ta vậy mà lại nói có thể để nàng thử cứu được không.

“Ngươi là ai?”Mộ Thanh dò xét nhìn người phụ nữ đen gầy trước mắt hỏi. Tề thần y đã nói vô phương cứu chữa, người phụ nữ này lại nói để nàng thử xem, chẳng lẽ nàng ta là 1 cao nhân lánh đời nào đó sao?

Trầm Uyển nói:” Ta là ai không quan trọng, ngược lại Tề thần y đã nói thế tử gia đã không thể cứu được, sao không để cho ta thử 1 lần nữa xem sao. Nói không chùng thế tử gia của các người vận khí tốt có thể sống lại thì sao!”

“Ngươi có thể cứu được thế tử gia sao?” Mộ Thanh hỏi.

Trầm Uyển nghiêm mặt nói:” Ta cũng không thể cam đoan, nhưng mà nếu như ngươi không nhanh để cho ta thử 1 lần, thê tử gia của các người chắc chắn là không thể cứu được nữa “. 1 điểm này cũng là không đáng lo ngại.

Tề thần y nhéo nhéo lông mày:” Không bằng cứ để nàng ta thử xem sao”.

Ngược lại Mộ Dung thế tử cho dù Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu được , vậy thì nếu lỡ người này có cách thật, chi bằng để nàng thử 1 lần.

“Làm phiền đưa thế tử gia đặt nằm xuống đất đã”. Cái bàn kia quá cao, lại hẹp, nàng cũng không cách nào leo lên mặt bàn mà kích tim hô hấp nhân tạo được a.

Mộ Thanh làm theo lời Trầm Uyển nói, đem thế tử cẩn thận đặt nằm trên mặt đất. Hắn vậy mà lại để thế tử thân thể cao quý đặt trên đất, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tội lỗi rồi.

Người trong hiệu thuốc đều chen vào, muốn nhìn xem người phụ nữ đen gầy tự nhiên lòi ra này làm sao cứu được Mộ Dung thế tử. Tề thần y cũng đã nói rồi, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu được, nếu như nàng ta có thể thật cứu được Mộ Dung thế tử, vậy không phải nàng ta là tồn tại còn lợi hại hơn cả Đại La Kim Tiên sao.

Trầm Uyển quỳ gối bên trái thế tử, nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh nói:” Xin hãy sơ tán người vây xem ra ngoài,để bảo trì không khí lưu thông tốt/”



“Làm phiền chư vị xin hãy tránh ra 1 chút”. Mộ Thanh nghe lời đi sơ tán mọi người ra ngoài. Trầm Uyển hai tay chắp lại để lên vị trí tim của thế tử mà ấn đều đặn liên tục.

“Anh to con kia, ngươi lại đây, quỳ xuôngd, nâng cằm thế tử lên, bóp mũi hắn rồi dùng miệng thổi mạnh khí vào miệng thế tử, đếm tới 5 thì thổi 1 lần.” Trầm Uyển 1 bên nhồi tim, 1 bên nói với Mộ Thanh.

“Thổi...thổi khí...” Mộ Thanh cả kinh đến cứng cả lưỡi, miệng dính miệng mà thổi khí cho thế tử, đây chính là khinh nhờn thế tử a.

“Ngươi nhanh lên đi!” Trầm Uyển có chút nóng nảy quát Mộ Thanh, đây là để cứu mạng của thế tử, hắn chờ ngần ngại cái gì chứ?

Mộ Thanh lắc đầu nói:” Cái này...cái này không thể được a...” Là 1 hạ nhân, hắn sao dám khinh nhờn thế tử chứ! Hắn không thể làm được.

“Ngươi...” Trầm Uyển tức giận trừng Mộ Thanh, nàng cũng không thể quan tâm được nhiều, trực tiếp nâng cằm Mộ Dung thế tử lên, bóp mũi thổi khí cho hắn, sau đó hai tay lại tiếp tục nhồi vào tim.

“Trời....” Thu Cúc cả kinh há to miệng. Mạ ơi! Phu nhân đang làm cái gì vậy trời? Vậy mà miệng đối miệng thổi khí cho Mộ Dung thế tử, nếu người trong phủ mà biết thì không biết sẽ thế nào đây.

Người trong hiệu thuốc đều bị hành động của Trầm Uyển làm cho chấn động, trợn mắt há mồm.

Trời ạ, người phụ nữ đen gầy này vậy mà lại miệng kề miệng thổi khí cho Mộ Dung thế tử, cái này thực sự là không cần thể diện nữa rồi. Theo như bọn họ nghĩ thì người phụ nữ này đã làm bẩn Mộ Dung thế tử rồi.

Mấy hộ vệ của Mộ Dung thế tử thấy vậy, định xông lên kéo Trầm Uyển ra nhưng lại bị Mộ Thanh cản lại. Bởi vì hắn biết, người phụ nữ này không phải là đang chiếm tiện nghi của thế tử, cũng không phải đang ô nhục thế tử của bọn hắn, mà là đang cứu tính mạng của thế tử. Nếu không phải vậy thì nàng lúc nãy cũng đã không bảo hắn làm.



Trầm Uyển 1 bên nhồi tim 1 bên hô hấp nhân tạo, không bao lâu nàng liền thấy mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi. Cái thân thể này căn bản đã không khỏe mạnh, nàng chỉ là nhồi tim chưa tới nửa khắc mà tay đã bủn rủn rồi. Nhưng mà nàng vẫn không từ bỏ, nàng nhìn gương mặt đẹp trai của thiếu niên mà trong lòng nói:” Ngươi còn trẻ như vậy, tuyệt đối đừng có chết như vậy nha!”

Người trong hiệu thuốc lẳng lặng nhìn Trầm Uyển đầu đầy mồ hôi đã mệt mỏi, động tác lặp đi lặp lại như vậy. Bây giờ trong lòng họ đã không còn nghĩ người này là đang ô nhục thế tử nữa, bởi vì bọn họ rõ ràng thấy được nàng đang rất nỗ lực cứu lấy thế tử.

Cuối cùng, đến khoảng 1 khắc thì tim phổi đã trở lại, Trầm Uyển dừng lại. Nàng ngước mặt đầy mồ hôi lên, nuốt 1 ngụm nước bọt, nhìn Tề thần y nói:” Tim đã đập lại, hô hấp cũng hồi phục rồi”.

Nói xong nàng cười mãn nguyện.

Cho đến lúc chết thì Tề Tú vẫn nhớ kỹ nụ cười này, bởi vì đây chính là nụ cười đẹp nhất mà hắn từng thấy trên đời.

Hắn quỳ 1 chân xuống đất, trực tiếp nắm lấy tay thế tử bắt mạch. Sau đó hô lên với dược dồng:” Mau đưa ngân châm của ta tới đây”.

Đây quả là 1 kỳ tích, tâm mạch của Mộ Dung thế tử thực sự đã khôi phục. Không dùng bất kỳ thần dược nào, chỉ là lặp di lặp lại động tác, vậy mà thực sự kéo được thế tử đã 1 chân bước vào quỷ môn quan trở về.

“Đa tạ phu nhân đã cứu Thế tử gia của chúng ta”. Mộ Thanh cùng đám hộ vệ trực tiếp quỳ xuống hướng Trầm Uyển, còn dập đầu 3 cái .

Trầm Uyển thở hổn hển, nói:” Được rồi”.

Vẫn còn tốt, người nọ vẫn là được cứu, chứ không phải nàng cố gắng cả buổi mà không cứu được, thì nàng chẳng những sẽ cảm thấy vô cùng tiếc hận, trong lòng sẽ khó chịu rất lâu cho xem.

Thu Cúc không thể tin được nhìn phu nhân nhà mình, phu nhân thật sự cứu sống được Mộ Dung thế tử rồi, chuyện này thật sự vô cùng khó tin mà.