Chương 72: Tương lai của chúng ta

Cố Hoàn xoay người, nằm ngửa lại, nắm lấy vạt áo kéo ra khỏi đầu, nhìn người đang đứng trong phòng khách với khuôn mặt đỏ bừng.

Giữa mày khẽ nhăn lại có chút ảo não.

Làm sao lại cố tình bị hắn phát hiện chứ.

Không đợi cậu nghĩ tiếp, Alpha vừa đặt câu hỏi đã đi tới.

Cố Hoàn trên mặt nóng bừng, mỗi một hơi thở đều là tin tức tố nhiệt tình của Alpha. Đầu ngón tay của cậu ấn mạnh vào lớp vải bông mềm mại trên sô pha, Cố Hoàn khó chịu nghiêng cổ sang một bên, giống như bị ép vào một góc, sắp bị thợ săn bắt được.

“Muốn tin tức tố sao?”

Chử Tinh Lẫm một tay chống ở bên cạnh đầu Cố Hoàn, trên tấm lưng rắn chắc của hắn, bả vai tạo thành hình cánh bướm, siết chặt chiếc áo sơ mi vốn đã bó sát.

Trong đôi mắt vàng kim của Cố Hoàn xẹt qua một tia mê ly, nhẹ “Ừm” một tiếng.

Giây tiếp theo, cằm đã bị người ta niết nhẹ.

Cánh môi khẽ run lên, một dòng điện nhỏ chạy qua đầu lưỡi, tim đập nhanh hơn, ngón tay cậu không biết để đâu nên đành phải ôm lấy Alpha có dáng người to cao kia.

Cậu có thể cảm thấy mình càng ngày càng nóng hơn.

Mà Chử Tinh Lẫm cũng không có ý muốn dừng lại.

Khi rất vất vả mới tách môi ra, Cố Hoàn ngửa đầu thở dài, thanh âm nặng nề hỏi.

“Vì sao không cắn tôi?”

“Trực tiếp cắn là được.”

Như vậy tin tức tố cũng sẽ nhiều hơn.

“Thật à, như vậy là đủ rồi sao?” trong mắt xanh sẫm của Chử Tinh Lẫm tràn ngập tăm tối.

Nhìn người dưới thân bởi vì hôn sâu mà đôi môi trở nên đỏ tươi.

“Trộm ngửi tin tức tố trên quần áo của tôi.”

“Tôi rất khó để không tưởng tượng ra một số điều có lẽ căn bản là không có khả năng.”

“ Ví dụ như.”

“Cố Hoàn, em có phải cũng có cảm giác với tôi hay không?”

Cố Hoàn đưa tay che trước mắt, môi mím chặt, không trả lời.

Cậu không muốn chính miệng thừa nhận với Chử Tinh Lẫm là để ý hắn.

Bởi vì cậu sợ mình sẽ ngày càng lún sâu hơn.

Cho đến khi…… không phải tin tức tố của Chử Tinh Lẫm thì không được.

Như là muốn trừng phạt cậu, lại như là tra hỏi, Chử Tinh Lẫm cúi đầu khẽ cắn vào cổ Cố Hoàn, gậm nhấm một chút, nhưng mà lại không cắn xuống.

Phần dưới thắt lưng có chút mềm nhũn, Cố Hoàn không nói gì xoay người đi, thoát khỏi sự khống chế của Chử Tinh Lẫm, sửa sang lại mái tóc đã có chút tán loạn.

“Cảm ơn tin tức tố của ngài, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

Chử Tinh Lẫm cảm thấy mình giống như lại bị dùng xong rồi bị ném đi.

Phải nói là mỗi lần đều là như thế này, chẳng qua lần này Cố Hoàn rốt cuộc cũng có một chút đáp lại, nhưng mà lại rụt trở về.

“Cố Hoàn, tôi nghe lão nguyên soái nói, em biết tôi gặp….”

Cắt đứt lời nói của Chử Tinh Lẫm, Cố Hoàn hơi quay đầu lại, thanh âm lạnh lẽo nói.

“Ngài cùng ai gặp mặt không quan trọng, không cần phải nói với tôi, cũng không cần phải giải thích.”

“……”

Chử Tinh Lẫm đột nhiên cau mày.

“ Tôi đi gặp một Omega…… cũng không quan trọng?”

Cố Hoàn mím môi, nhìn về một góc trên mặt đất.

“Chúng ta nói đến cùng chỉ là quan hệ tạm thời mà thôi. Ngài là Thái Tử. Mặc kệ như thế nào, cũng đều cần tìm một người thích hợp, làm Hoàng Hậu tương lai.”

Chử Tinh Lẫm đột nhiên đứng lên, bắt lấy cánh tay Cố Hoàn, thanh âm khàn khàn.

“Ý của em là, tôi có thể tìm bất kỳ Omega nào, mà em thì lại tìm một Alpha khác, để cho bọn họ đánh dấu tạm thời em sao?”

“……”

Chử Tinh Lẫm nhìn biểu tình thờ ơ của Cố Hoàn, liền biết cậu chắc chắn là nghĩ như vậy.

Lý trí, lãnh đạm như thế mới là Cố Hoàn mà hắn biết.

Nhưng mà hắn cũng muốn để cậu ăn giấm của mình một lần, như vậy cậu mới có thể cảm thấy cảm giác của cậu đối với hắn có khác biệt, nhưng mà Cố Hoàn quá khắc chế, khắc chế đến nỗi hắn không phân biệt được Cố Hoàn rốt cuộc có để ý đến hắn hay không.

“Em chấp nhận được, nhưng tôi không chịu được có Alpha khác đánh dấu em.”

Cố Hoàn hít một hơi khí lạnh.

Cổ cậu bị cắn, tin tức tố tiến vào tuyến thể, làm cậu không nhịn được tiến sát vào người Chử Tinh Lẫm, bị khóa ở trong ngực.

Cố Hoàn nhíu mày.

“Tôi không muốn làm Hoàng Hậu, càng không muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của ngài.”

Cố Hoàn không muốn làm Hoàng Hậu, một chút cũng không muốn, không muốn bị giam cầm ở trong hoàng cung, cũng không muốn sinh con, cậu không có cái “Tình thương của mẹ” này, cũng không thể thuyết phục được chính mình tiếp thu điểm này.

Nhưng mà Chử Tinh Lẫm cần Hoàng Hậu, cũng cần người thừa kế.

Kỳ thật, đối tượng xem mắt hôm nay của Chử Tinh Lẫm so với cậu thích hợp hơn một vạn lần.

“Cho nên, em liền không nghĩ tới tương lai của chúng ta?”

“……”

Cố Hoàn cam chịu.

Lang bạt lâu rồi liền biết không có ràng buộc vĩnh viễn, cũng không có lời thề không bao giờ phản bội.

Cho nên cho dù Cố Hoàn biết mình động tâm, cũng vẫn nghĩ tới sau khi tách nhau ra, cậu nên tự gánh vác như thế nào.

Bởi vì cậu hiểu cảm giác tổn thương sau khi bị bỏ lại là gì.

Chử Tinh Lẫm ôm Cố Hoàn, mặt chôn ở cổ Cố Hoàn.

“Tôi nghĩ tới tương lai của chúng ta.”

“Chờ tôi đem được tên khốn Chử Phong Uyên kia trở về, chờ tôi xử lý Trùng tộc. Tôi liền không cần làm chức Thái Tử này nữa.”

“…… Ngài.” Cố Hoàn ánh mắt hơi loé lên.

“Em nghe tôi nói.” Chử Tinh Lẫm khóa chặt Cố Hoàn, ngang ngược mà đánh gãy lời nói của cậu, hắn hiện tại không muốn nghe nghi ngờ của người khác.

“Chờ sau khi xử lý Trùng tộc, chúng ta liền giả chết đi ra ngoài, mai danh ẩn tích, mua một con thuyền tinh hạm, du hành trong bầu trời đầy sao, tôi để em làm hạm trưởng, tôi làm hạm phó, làm thợ săn tinh tặc chuyên môn giải quyết những tên tinh tặc chuyên làm chuyện xấu.”

Cố Hoàn hơi…… khựng lại.

“Giả chết?”

“Ừm.” Chử Tinh Lẫm không chút do dự gật đầu.

“Làm hoàng đế cao cao tại thượng rất không thú vị, nếu có người nào dễ lừa có công lao lớn, khiến người khác tin phục thì tôi liền đem ngôi vị hoàng đế cho hắn.”

Cố Hoàn đột nhiên nhớ tới Thái tử trong nguyên tác.

Cậu cho rằng Thái Tử trong nguyên tác là chết trong trận chiến cho nên mới đem ngôi vị hoàng đế cho Nhϊếp Xuyên, hiện tại nghĩ đến…… Chử Tinh Lẫm có lẽ căn bản là không chết, chỉ là không muốn làm, hoàn thành xong tâm nguyện, tiêu diệt Trùng tộc, liền một mình giả chết đi ra ngoài, tiêu dao tự tại.

Người dễ lừa. Cố Hoàn nhịn không được khẽ cười một tiếng.

“Tôi hiện tại có thể nhìn thấy tương lai của chúng ta rồi.”

…………

Trong ký túc xá trường quân đội.

Nhϊếp Xuyên đột nhiên hắt xì một cái.

Hà Khải Tinh nhìn cậu ta một cái.

“Cậu thi thế nào?”

“Cảm thấy mình có thể qua không?”

“Không biết nữa.” Nhϊếp Xuyên biểu tình phức tạp mà ôm lấy mặt.

Hà Khải Tinh cười nhạo một tiếng.

“Bảo cậu ôn tập, cậu lại đi xem phim tuyên truyền của tướng quân, còn xem đến ba bốn mươi lần. Cậu nếu như không qua được cũng là do cậu, nếu ôn tập tốt thì đến lúc đó có thể nhìn thấy người thật rồi, đúng là không phân rõ nặng nhẹ.”

Nhìn Hà Khải Tinh đứng một bên nói mát mình, Nhϊếp Xuyên nói.

“Tối đó rõ ràng cậu cũng có xem!”

Bạn cùng phòng bên cạnh nhìn thấy hai người kia đang đấu võ mồm, nhịn không được lên tiếng phụ họa.

“Vậy thì không giống, Hà thiếu tá người ta nắm chắc bài thi 100% nên có thể lấy ra 200% yên tâm lớn mật mà xem. Cậu có thể đạt được 60 điểm đạt chuẩn hay không cũng không biết, mà còn ở đó xem.”

Nhϊếp Xuyên: “……”

Các cậu có thể đừng nói thẳng ra như vậy được không.