Chương 10: Chơi cùng rượu

Minh Duy nhạy bén nhìn thấy tình hình và không tiếp tục làm phiền Lục Phong Châu để tránh làm anh không thoải mái. Trong thời gian tiếp theo¬, cậu luôn ở bên cạnh Lục Phong Châu. Dù Lục Phong Châu đi đến đâu, cậu đều trung thành đi theo. Khi cậu rời khỏi chỗ ngồi để đi vệ sinh, chỉ trong vài phút khi trở lại, đã có người khác chiếm chỗ trống bên cạnh Lục Phong Châu.

Đó là một người mẫu nam trẻ có chút danh tiếng, người đưa anh ta đến chơi có lẽ đang không có mặt trong phòng riêng, cho nên anh ta lợi dụng cơ hội này để tìm Lục Phong Châu và mời rượu.

Người mẫu nam với mái tóc xoăn nắm hai ly rượu, một cách không khách sáo chiếm chỗ ngồi ban đầu của Minh Duy và đưa một ly rượu đến Lục Phong Châu, "Lục tổng, có thể mời anh một ly không?"

Lục Phong Châu không thèm để ý đến lời nói của anh ta, chỉ khi anh ta cúi người về phía trước, Lục Phong Châu nhẹ nhàng nắm lấy vai anh ta, không mạnh mẽ nhưng đủ để anh ta ngồi thẳng trở lại một cách ổn định.

Tuy nhiên, người mẫu nam không từ bỏ và chuyển sang một cách khác để mở đề tài, tự giới thiệu mình với Lục Phong Châu một cách hài hước và thú vị.

Lục Phong Châu hơi không chịu đựng và đặt tay lên trán, nhíu mày tìm kiếm Minh Duy trong phòng. Ánh mắt nhanh chóng nhắm vào Minh Duy đang đi hướng về phía họ. Lục Phong Châu nhếch môi ánh mắt ngụ ý, thúc giục Minh Duy đến giúp đỡ mình.

Minh Duy vội vã nhanh chân chạy tới.

Lục Phong Châu dời sang một bên, lòng bàn tay vỗ nhẹ giữa mình và người mẫu nam, ra hiệu Minh Duy ngồi xuống.

Tuy nhiên, khi Minh Duy xông đến, không nói một lời, cậu trực tiếp bước chân dài qua, tự tin ngồi lên đùi của Lục Phong Châu, hai tay đồng thời giơ lên, động tay thân mật và tự nhiên ôm lấy cổ anh, mềm mại kéo dài âm điệu, giọng điệu trìu mến gọi: " Lục tổng."

Bàn tay Lục Phong Châu vẫn đang đặt trên ghế sofa chưa kịp thu lại, anh ta nhìn chằm chằm hành động mạnh mẽ của Minh Duy và trầm ngâm một vài giây, cuối cùng không có bất kỳ cảm xúc nào, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng vuốt ve cậu, "Duy Duy."

Minh Duy cười tươi rạng rỡ, quay đầu nhìn người mẫu nam đang nói chuyện, lịch sự và ngoan ngoãn nói: "Anh trai, xin chào."

Nam mẫu trong lòng nhấp nháy một cái, không chỉ không bị nụ cười ngây thơ và thiếu hiểu biết của Minh Duy làm mê hoặc, mà càng trở nên cẩn thận hơn. "Xin chào."

Nhưng Minh Duy không nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của anh ta, Minh Duy nghiêng đầu: "Anh trai đến tìm Lục tổng có chuyện gì sao?"

Nhìn Minh Duy với vẻ ngoại hình ngây thơ hồn nhiên như vậy, nam mẫu bất ngờ giọng nói kẹt giữa yết hầu, sau một lúc mới lấy lại giọng nói của mình, cố gắng trả lời bằng hình tưởng chín chắn và trưởng thành: "Em trai, em đã trưởng thành chưa? Người trưởng thành sẽ không nói như vậy."

Khi Minh Duy nghe điều này, anh ta nhìn mặt mình với sự ngạc nhiên, "Tôi đã trưởng thành rồi, anh trai không nhận ra sao? Em quả thật ngưỡng mộ ngoại hình của anh trai hơn." Giọng điệu của cậu nhanh chóng trở nên nhẹ, "Anh trai có diện mạo như vậy, ở trước mặt bạn bè cùng trang lứa càng có uy nghiêm của trưởng bối."

Mặt của nam mẫu đóng băng nhanh chóng một cách rõ rệt.

Minh Duy đắm chìm trong cảm xúc thương cảm của mình, anh ta không trả lời lại Minh Duy nửa ngày, cậu ngước nhìn đánh giá khuông mặt của mẫu nam.

Người mẫu nam kiên nhẫn khống chế sự tức giận trong lòng, giữ được vẻ ngoài điềm tĩnh của một người trưởng thành, lờ đi ánh mắt mà Minh Duy liếc tới, anh ta đi thẳng qua Minh Duy nhìn về phía Lục Tổng và nói: "Lục Tổng "

"Anh trai." Minh Duy bất ngờ ngắt lời anh ta, "Anh ơi, đây là trang điểm đúng không?"

Nam người mẫu không hiểu sao lướt mắt nhìn cậu môt cái, khôn ngoan chọn không tiếp lời. Nhưng anh ta không ngờ rằng vở kịch riêng của Minh Duy, mà không cần sự phối hợp từ ai khác, có thể tiếp tục diễn tiếp một cách suôn sẻ.

"Thật tốt!" Minh Duy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta, giọng điệu tràn đầy sự ngưỡng mộ và khao khát, "Kỹ thuật trang điểm của anh thật lợi hại, không giống như em chỉ có thể đi ra khỏi nhà mỗi ngày mà không trang điểm."

Nam mẫu nắm chặt môi, không nói một lời, nhưng gân trên trán anh ta hiện lên, các cơ trên khuôn mặt cũng bắt đầu co giật một cách không kiểm soát.

Nhìn thấy người kia đang ở bờ vực bùng phát, Minh Duy như đột ngột nhớ lại điều gì đó và không hề có biểu tình trên mặt kéo đề tài về quỹ đạo: "A, đúng rồi, anh trai đến tìm Lục tổng có chuyện gì?"

Nam mẫu không thể che giấu được sự tức giận trên khuôn mặt khi nhìn vào hai cốc rượu trong tay mình. Anh ta không nói một lời, nhưng cũng không có ý định đứng dậy rời đi, dường như trong lòng anh ta vẫn còn một chút không cam lòng và chờ đợi sự may mắn.

Im lặng trong hai giây, anh ta điều chỉnh lại tâm trạng trên khuôn mặt mình, lờ mờ bỏ qua sự tồn tại của Minh Duy, với nụ cười tao nhã, anh ta ngoáy mắt qua Lục tổng và nói: "Lần trước có sự tương trợ của Lục tổng, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn, tôi xin kính Lục tổng một ly?"

Cuối cùng, Lục Phong Châu nhìn thẳng vào anh ta, nhưng anh không để trong lòng, đối với khuôn mặt này anh không hề có ấn tượng, đừng nói đến chuyện người này nhắc tới.

Thấy Lục Phong Châu không có ý định nhận ly rượu, Minh Duy tự ý lấy cốc đó từ tay người đó.

"Tôi uống thay Lục tổng." Cậu cầm ly rượu và chủ động đề nghị.

Lục Phong Châu để tay trên eo Minh Duy, nhẹ nhàng nâng tay lên và cọ nhẹ nhàng vào đầu mũi Minh Duy. Giọng nói của anh ta trầm thấp nói: "Duy Duy uống thay tôi."

Bị hành động của anh làm cho bất ngờ, Minh Duy nhìn chằm chằm vào anh, ngay cả cốc rượu trong tay cũng bị lệch một chút, không nhận ra rằng rượu sắp tràn ra.

Nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên không giả dối trên gương mặt Minh Duy, tâm trạng của Lục Phong Châu đột ngột tốt lên. Anh vươn tay sửa lại cốc rượu trong tay Minh Duy, nâng lên chút ít, lòng bàn tay rộng lớn vỗ nhẹ vào má Minh Duy, giọng nói không to cũng không nhỏ: "Đừng để rượu tràn ra nữa, bảo bối."

Minh Duy, ngồi trên đùi anh, giữ nguyên vị trí, đôi đồng tử nâu nhạt chậm rãi quay một vòng, tâm trí cậu nhanh chóng trống rỗng. Cậu khẽ động, cầm cốc rượu và tự động nghiêng đầu lên.

Khi cậu tỉnh táo lại, Minh Duy đã uống cạn cốc rượu.

Cậu quay đầu để nhìn Lục Phong Châu phía sau, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhạt nhẽo và không quan tâm, khiến cậu bắt đầu nghi ngờ trong tâm trí, những gì Lục Phong Châu vừa nói có thể chỉ áo giác trong một thời gian ngắn của chính mình.

Cậu quay đầu nhìn nam người mẫu ngồi bên cạnh. Rõ ràng, người đó cũng đang trầm mặc, đôi mắt buồn bã và im lặng nhìn vào cốc rượu trống trong tay anh ta. Miệng vô thức mở ra một đường cong trông hơi buồn cười, nhưng vẫn không một âm thanh nào được phát ra. Biểu cảm trên khuôn mặt dường như khó nói thành lời, và có chút bất người không kịp đề phòng, thậm chí quên mất rằng anh ta phải uống ly rượu trong tay.

Các dây thần kinh trong đầu Minh Duy mẫn cảm nhảy dựng, những năm qua, từ kinh nghiệm và trực giác trong việc làm công việc để kiếm tiền, cậu nhận ra rằng ly rượu mà cậu uống có thể có vấn đề.

Anh ta im lặng đặt cốc rượu xuống, mặc dù khuôn mặt vẫn bình thản như ban đầu, nhưng không còn sự tự tin và thong dong như vài phút trước đây.

Cuối cùng, đã tồn tại trong giới này từ nhiều năm, anh ta nhanh chóng che giấu những cảm xúc không nên có trên khuôn mặt, anh ta nhấc cốc rượu lên và uống ly rượu của mình, không có dây dưa nhiều nữa, anh ta lên tiếng và rời đi trước.

Cả Minh Duy và Lục Phong Châu ngồi trên ghế sofa, Lục Phong Châu nhấc tay và vỗ nhẹ vào hông cậu, một cách ra lệnh: "Xuống đi."

Dường như Minh Duy nghe thấy Lục Phong Châu, cậu ngồi im trên đùi Lục Phong Châu mà không cử động. Cậu nghiêng đầu nhẹ, để tóc bờm che kín những cảm xúc thực sự trong mắt cậu, suy nghĩ trong lòng trôi qua rất.

Trong thời gian ngắn, cậu vẫn chưa thể xác định được liệu ly rượu có vấn đề hay không. Nhưng chỉ nhìn phản ứng của người đó, Minh Duy đã chắc chắn trong tiềm thức rằng điều đó có thể xảy ra. Nếu rượu thật sự có vấn đề, thì việc Lục Phong Châu rời đi và để cậu ở lại trong câu lạc bộ là một hành động không sáng suốt.

Minh Duy nhanh chóng đặt mục tiêu vào Lục Phong Châu.

Khi thấy cậu không có bất kỳ động tác nào trong một thời gian dài, Lục Phong Châu nhăn mày: "Lý Duy."

Minh Duy nhỏ nhẹ trả lời một tiếng, và đột nhiên, cậu bắt đầu vặn vẹo trên đùi Lục Phong Châu, không thể yên tĩnh.

Thông qua lớp quần dài mỏng manh, vị trí hai người xếp chồng lên nhau, đùi to của Lục Phong Châu tạo ra cảm giác ma sát ấm áp rõ rệt. Anh cũng là một người đàn ông trưởng thành bình thường, tự nhiên hiểu rõ hành động của Minh Duy như vậy sẽ gây ra những hậu quả gì.

Lục Phong Châu nhíu mày chặt hơn, nắm chặt cơ thể cậu đang vùng vẫy không kiểm soát, giọng điệu trở nên khắc nghiệt hơn: "Xuống đi."

Minh Duy không còn vùng vẫy, nhưng một cách không thể dự đoán, cậu nhào người vào lòng Lục Phong Châu, hai tay cùng lúc ôm chặt lấy anh, đồng thời mềm nhũn đặt trán lên vai Lục Phong Châu.

Trước khi Lục Phong Châu kịp phản ứng, tiếng nói của cậu đã vọng ra từ vai Lục Phong Châu : "Anh ơi, hình như em hơi nóng."

Không chờ đợi phản ứng nào từ Lục Phong Châu, ánh mắt của anh ta không biểu lộ cảm xúc nào, chế nhạo: "Tất nhiên, nếu cậu làm như vậy thì đương nhiên sẽ nóng."

Minh Duy im lặng một giây, giọng điệu biến thành đáng thương: "Anh ơi liệu trong rượu có thêm thứ gì không ?”

Lục Phong Châu ngần ngừ một chút, không trả lời ngay lập tức, nhưng cũng để cho Minh Duy dựa vào vai mình, không đẩy cậu ra xa.

Những người con nhà giàu này dẫn tới đã có công việc và danh tính đáng mặt riêng, trong đó hầu hết là những người công chúng cần phải xuất đầu lộ diện. Nếu thật sự có người cho thuốc vào rượu và việc đó được phát hiện qua điều tra, cũng không đơn giản là mất việc.

Tuy nhiên, không có gì là tuyệt đối. Khi nhớ lại hành động của nam người mẫu khi đi đến để nói chuyện, biểu cảm trên mặt Lục Phong Châu buông lỏng.

" Cậu thấy nóng sao?" Lục Phong Châu hạ mắt hỏi cậu.

Minh Duy dịch về vị trí cổ anh, dường như có một chút khó chịu trả lời: "Tôi nóng."

Lúc nói lời này, trên môi cậu phun ra hơi thở ấm áp mà ẩm ướt, tất cả đều cọ vào cổ Lục Phong Châu. Không biết là ánh sáng trong phòng quá sáng và nóng bức, hay nhiệt độ cơ thể của Minh Duy thực sự quá cao, Lục Phong Châu cũng bắt đầu cảm thấy nóng lên.

Mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Minh Duy, anh đặt hai tay lên hai bên gò má của Minh Duy, bắt buộc nhấc mặt cậu khỏi của mình.

Trong ánh sáng sáng rỡ của phòng, tóc mái Minh Duy đã có chút lộn xộn, mềm nhũn rũ lên mí mắt cậu. Đôi mí mắt của Minh Duy hé ra nửa mí, hàng mi đen sẫm che khuất đôi mắt, không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt nhìn không rõ lắm.

Không dừng lại quá lâu trên mí mắt của cậu, Lục Phong Châu nhìn chậm rãi di chuyển xuống và nhanh chóng nhận ra rằng khuôn mặt của Minh Duy đỏ lên một chút. Anh quan sát khuôn mặt của Minh Duy một lúc, nhưng tạm thời không thể biết được khuôn mặt đỏ của cậu có phải là do tăng nhiệt độ cơ thể hay là do việc cậu đặt lên vai của mình.

Lục Phong Châu mặt mày bất động như núi, trực tiếp đặt lòng bàn tay lên khuôn mặt của Minh Duy.

Da trên lòng bàn tay truyền tới nóng bỏng, từ vài giờ trước khi nhéo thịt má của Minh Duy, Lục Phong Châu đã phát hiện da trên khuôn mặt cậu rất mềm mại.

Nếu thật sự có thuốc trong cốc rượu bị bỏ thuốc và Minh Duy uống thay anh thì Minh Duy cũng có thể xem như trả ơn việc anh giúp trước kia. Nếu Minh Duy chỉ giả vờ bị thuốc để tiếp cận anh nhanh hơn, thì anh sẽ tìm Minh Duy tính sổ sau và cho cậu chịu chút đắng cay khở sở cũng không muộn.

Lục Phong Châu đẩy cậu ra khỏi lòng, đứng dậy và chỉnh sửa những nếp nhăn trên quần áo do Minh Duy đè lên, cúi xuống kéo cậu từ ghế ra và hỏi: "Còn đi được không?"

Minh Duy nghe được lời theo bản năng duỗi thẳng đôi chân đang cong nhẹ, trước tiên là chậm rãi lắc đầu, sau đó nhíu mày mở một nửa mí mắt, toàn bộ cơ thể lảo đảo nghiêng về phía ngực của Lục Phong Châu.

Lục Phong Châu đỡ cậu, "Muốn tôi giúp cậu đi không?"

Minh Duy gật đầu yếu ớt, biểu hiện yếu đuối.

Lục Phong Châu nhìn thấy tình hình và đứng bên cạnh cậu không di chuyển, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Cần tôi ôm cậu không?"

Có chuyện tốt như vậy sao? Minh Duy cảm thấy bất ngờ lớn, lo sợ người đối diện bất ngờ thay đổi quyết tâm, nén niềm vui trong lòng, như gà con cắn hạt gạo, cậu gật đầu.

Lục Phong Châu vẫn không di chuyển, lần thứ ba hạ giọng hỏi một cách không rõ ràng: "Vậy có cần tôi hôn cầu một cái rồi mới đi?"

Minh Duy bị lời đột nhập bất ngờ của anh làm mất tư tưởng, thậm chí không thể phân biệt giữa giấc mơ và hiện thực, nhưng cậu vẫn lơ đãng gật đầu.

Cuối cùng, Lục Phong Châu không hỏi nữa, nhưng xung quanh anh toát ra sự lạnh lẽo và áp đảo.

Minh Duy giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.