Chương 4: Duy Duy

Thật đáng tiếc là Minh Duy cuối cùng cũng không thể lấy được thông tin Lục Phong Châu hiện tại có độc thân hay không. Đây không phải lần đầu tiên đối phương đưa cậu một món quà, có thể xác xuất lớn Lục Phong Châu đã không còn nhớ và món quà đã bị cậu làm mất từ nhiều năm trước.

Và hiện tại, măng sét trong tay vẫn là cậu chủ động yêu cầu đưa tới. Minh Duy không ngờ cách thể hiện sự yếu đuối trước mặt Lục Phong Châu lại hiệu quả đến vậy. Cậu nắm giữ khuya măng sét trong tay, xem xét một lúc rồi đặt nó vào túi quần, lên thang máy trở lại tầng trên. Cậu không đi vào phòng riêng mà mình phụ trách, mà trực tiếp trở lại phòng nghỉ nhân viên.

Dung Lâm cũng có mặt trong phòng nghỉ, đứng bên cạnh cậu ta là hai hoặc ba đồng nghiệp, trong đó có Trình Tiểu Bắc.

Tiếng nói của đồng nghiệp không che được sự ghen tị:

"Dung Dung, nghe nói đêm nay Lục Tổng đã gọi cậu vào phòng riêng, cậu đã nói chuyện với Lục Tổng chưa?"

"Nói chuyện rồi, nhưng không nhiều." Dung Lâm cười ngượng ngùng, "Lục Tổng yêu cầu tôi rót rượu cho anh ta và còn cho tôi tiền tip nữa."

Trình Tiểu Bắc tự nhiên rướn cổ về phía trước và không thể kìm được lời khen:

"Dung Dung, cậu giỏi quá!"

Dung Lâm ngồi giữa họ, nghe vậy đôi mắt kẽ rũ xuống, miệng cười tươi hơn. Minh Duy không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, cũng không rời đi, mà chỉ một mình ngồi ở góc phòng chơi điện thoại. Khi tất cả mọi người ra khỏi phòng, cậu mới đứng lên, mở tủ cá nhân của mình và lấy ra măng sét từ túi quần, định đặt nó vào tủ.

Cánh cửa phòng nghỉ bất ngờ được đẩy mở, Dung Lâm nói: "Tôi vào lấy một chút đồ", và quay đầu bước vào trong.

Trong giây tiếp theo, anh nhìn vào măng sét kim cương mà Minh Duy cầm trong tay. Cảm nhận được ánh mắt của Dung Lâm, Minh Duy không quay đầu, động tác sạch sẽ lưu loát đặt măng sét vào tủ và khóa kín, cậu thu chìa khóa và đi ra ngoài. Trong quá trình đi qua nhau, cả hai không nói một lời, thậm chí không có bất kỳ ánh mắt giao lưu nào.

Sau khi ra khỏi phòng nghỉ, Minh Duy đứng một lúc trong hành lang đối diện. Nghĩ đi nghĩ lại, sau năm phút, cậu quay lại phòng nghỉ lấy măng sét ra đặt lên người. Vài giờ sau, khi cậu quay lại để thay đồ và kết thúc làm việc, tủ của cậu đã bị phá, cánh tủ nghiêng nghiêng treo bên cạnh, ổ khóa nhỏ trên đó đã hỏng, những vật trong tủ bị lôn xộn.

"Anh không để đồ quý giá trong tủ chứ ?" Đồng nghiệp bên cạnh tiến tới hỏi.

"Không có." Minh Duy dừng lại một chút, "Có chuyện gì vậy?"

"Các tủ phía sau anh, xui xẻo bị phá mất rồi." Đồng nghiệp giơ tay chỉ về phía sau của cậu, "Nghe nói vào giữa đêm có người đến đây đánh cắp, nhưng đáng tiếc là không bắt được hắn."

Minh Duy quay đầu nhìn xung quanh, thật sự thấy nhiều ổ khóa trên các tủ đã bị phá hỏng. Cậu cuối cùng nhìn về tủ của Dung Lâm, như cậu đã nghĩ, tủ của Dung Lâm vẫn nguyên vẹn. Cậu đột nhiên nhớ lại rằng trong số những người trộm không may này, có hai người từng có một mâu thuẫn công khai với Dung Lâm trong quá khứ, và kết quả cuối cùng là bị phạt giảm lương.

Cậu không quan tâm vụ việc hôm nay là ngoài ý muốn hay có chủ ý, và cũng không có ý định lãng phí năng lượng để suy nghĩ về vai trò của Dung Lâm trong việc Trình Tiểu Bắc bị bắt. Minh Duy vuốt măng sét kim cương mà Lục Phong Châu đã cho cậu trong túi, mặt vẫn bình thường và bắt đầu thay quần áo.

Trong những ngày tiếp theo, Minh Duy không gặp lại khách hàng bị đuổi ra khỏi thang máy, và không có phàn nàn nào về cậu từ phía quản lý. Nhưng cậu không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ thứ ba với Lục Phong Châu sẽ đến nhanh như vậy.

Cậu đã gặp Lục Phong Châu trong sảnh lớn dưới tòa nhà, lần này người đó có vẻ như đang tham gia một sự kiện kinh doanh. Thay vì xắn tay áo và mở cúc áo như trước, anh ấy mặc âu phục tối màu, cà vạt được thắt tinh xảo và nghiêm túc. Những người đi cùng cũng không ngoại lệ, toàn bộ từ đầu đến chân đều trang trọng và lịch lãm âu phục giày da, toát lên vẻ quý phái của thành công sự nghiệp.

Sau khi tiễn khách đi, Minh Duy tình cờ gặp quản lý câu lạc bộ đưa người đi về hướng thang máy. Cậu đứng không xa thang máy, đến gần để bấm nút thang máy cho họ, chỉ để có cơ hội nhìn thêm một chút vào Lục Phong Châu. May mắn là dù xung quanh Lục Phong Châu có nhiều người, anh ta đi ở giữa nhưng cao hơn tất cả mọi người, ánh mắt của Minh Duy dễ dàng theo kịp.

Người đó không để ý đến sự hiện diện của cậu, cho đến khi bước vào thang máy, ánh mắt anh ta cũng không lệch sang hướng bên cạnh thang máy nửa phần. Cuối cùng, quản lý cũng bước vào thang máy, quay lại nhắc nhở trợ lý chọn một vài người mang đến tầng 5 phòng riêng.

Trong lúc họ đang nói chuyện, Minh Duy đứng rũ mắt bên ngoài thang máy, và giơ tay bấm giữ cửa thang máy. Khách gần nhất với cửa, đột nhiên giơ tay lên và nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Minh Duy, hứng thú hỏi: "Cậu là nhân viên phục vụ ở đây à?"

Minh Duy vẫn ngẩng đầu một cách bình thản và trả lời: "Vâng." Người đó không nói gì sau khi nghe câu trả lời, chỉ buông tay xuống và liếc mắt qua mặt Minh Duy một vài lần. Quản lý bên cạnh đã nhạy bén nhận ra tình hình và vẫy tay đến Minh Duy: "Cậu cũng vào đi."

Với cơ hội được mời vào, Minh Duy tất nhiên không từ chối và ngoan ngoãn bước vào. Vị Khách ấy không nhìn cậu nữa, nhưng cũng gián tiếp đồng ý với quyết định tự ý của quản lý.

Khách không nói lời nào, Minh Duy vẫn không có đủ tư cách để vào phòng riêng, cuối cùng cậu ở lại ngoài cửa, đôi mắt nhìn theo bóng lưng của Lục Phong Châu vào trong phòng.

Trợ lý nhanh chóng liền dẫn thiếu gia lên, mấy thiếu gia sau khi vào phòng, họ tự nhiên ngồi xuống cạnh khách, quen thuộc và thân thiết. Chỉ có Lục Phong Châu hai bên cạnh không có ai ngồi, mọi người đã hiểu rõ thói quen của Lục tổng không thích có người lạ đến gần và không ai dám làm phiền anh ta.

Người mà Minh Duy đã trò chuyện trong thang máy, Thẩm tổng đẩy thiếu gia tự giới thiệu đang dính vào mình, nắm lấy cằm của anh ta để nhìn kỹ đánh giá một chút. Hai giây sau, ông ta buồn chán buông tay và nhờ anh ta: "Đi gọi người đang đứng bên ngoài vào."

Anh ta không vui nhưng cũng không có lựa chọn, đứng dậy và mở cửa phòng. Lúc này, Dung Lâm vừa vặn cũng bên ngoài phòng, và cậu ta là người đầu tiên mà anh ta thấy vô thức, anh ta định gọi Dung Lâm. Từ góc mắt, anh ta phát hiện Minh Duy đang quay đầu nhìn lại, anh ta quay qua để quan sát Minh Duy.

Khi nhìn rõ khuôn mặt của Minh Duy, anh ta cảm thấy không chắc chắn, cuối cùng anh ta từ bỏ việc so sánh và quyết định mời cả hai vào, nói rằng Thẩm tổng bên trong đang chờ.

Rõ ràng là Dung Lâm đứng gần cửa hơn, sau khi chàng trai nhường đường cho họ đi qua, anh ta lắc lắc người và hơi lo lắng nói nhỏ với Minh Duy: "Cậu đi trước đi." Minh Duy không bao giờ giả vờ trước người khác ngoài Lục Phong Châu, cậu qua mặt Dung Lâm một cách không khách sáo và bước đầu tiên vào trong phòng. Dựa vào tiếng bước chân phía sau, có lẽ Dung Lâm đang im lặng theo sau mình một cách yên tĩnh. Minh Duy thu hồi suy nghĩ phân tán và dừng trước mặt những người của Lục Phong Châu. Trước đây trong thang máy, cậu không quan sát kỹ Thẩm Tổng người cạnh bên Lục Phong Châu. Bây giờ, với ánh sáng mờ trong phòng, anh phát hiện ra rằng người đàn ông đeo kính viền vàng kia có vẻ cũng chỉ mới hơn 30 tuổi.

Người đó đã cho gọi vào là Minh Duy, nhưng hiện tại lại thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến Dung Lâm. Anh ta gặt cằm về hướng phía sau Minh Duy và chỉ đến phía trước anh ta, " Cậu đi theo cậu ấy, đúng không? Đến phía trước đây."

Minh Duy nhìn vào bức tường gương rộng lớn bên trái một cách lặng lẽ, thấy Dung Lâm trốn trong bóng tối sau lưng mình, toàn bộ thân thể phát ra một hơi thở lúng túng. Với chiều cao và khung xương nhỏ hơn của Dung Lâm, tư thế nhút nhát của cậu ta lại làm cho Minh Duy trông thật mạnh mẽ. Mục tiêu của Minh Duy không phải là người đàn ông trước mặt, cậu tự ý tránh sang bên phải và để Dung Lâm bại lộ cả người dưới ánh đèn. Dung Lâm ngẩn đầu lên, nhìn vào Thẩm tổng không chút che giấu trên gương mặt trắng điểm thêm chút phiến hồng. Nhìn thấy bộ dáng này của Dung Lâm, Minh Duy dúng cơ thể che phạm vi mà Lục Phong Châu có thể nhìn thấy. Tiếng cửa gõ từ bên ngoài phòng, có những người phục vụ khác vào mang rượu. Thiếu gia bồi rượu nhao nhao rót cho khách, chỉ có cốc rượu trước Lục Phong Châu và Thẩm Tam không ai chạm vào. Thẩm Tam vẫy ngón tay về phía Dung Lâm, "Tên cậu là gì?"

Dung Lâm trả lời một cách ngoan ngoãn: "Thẩm tổng xin chào, em là Dung Dung."Không kiểm tra tên trên bảng tên của cậu ta, Thẩm Tam trực tiếp ra lệnh cho anh ta: "Đi rót rượu cho Lục tổng."

Trong khi đó, Minh Duy đứng bên cạnh với biểu cảm hơi ngạc nhiên, nhếch mí mắt. Như đã chờ đợi từ rất sớm, Dung Lâm đi vòng qua phía sau Minh Duy, cúi xuống và rót rượu vào cốc của Lục Phong Châu, sau đó nâng cốc lên và đưa đến trước mặt Lục Phong Châu với nụ cười trong sáng. Ban đầu Lục Phong Châu không có ý định nhận, nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc lẻo của Minh Duy đang dõi theo mình từ phía bên, anh ta thay đổi quyết định và vươn tay để nhận cốc. Cảnh nhỏ diễn ra quá nhanh, không ai nhìn thấy Lục Phong Châu chỉ định chạm vào thân cốc, lại chạm vào ngón tay của Dung Lâm như thế nào. Dung Lâm do xấu hổ ngón tay theo bản năng rút lại, cốc rượu mất chống đỡ nghiêng ngã đi một chút, chất lỏng rượu trong suốt chảy ra từ miệng cốc và nhỏ xuống vị trí gần đùi bên trong của Lục Phong Châu. Lục Phong Châu chỉnh lại cốc rượu, khuôn mặt trở nên hơi lạnh. Dung Lâm hoảng sợ và áy náy xin lỗi, thậm chí khẩn trương khiến lời nói trở nên lộn xộn. Minh Duy nhanh chóng quay lại và lấy khăn giấy sạch, đi qua muốn giúp Lục Phong Châu lau. Trong chớp mắt, Dung Lâm, người trước đó còn đắm chìm trong tâm trạng của mình, tự nhiên lấy mất khăn giấy khỏi tay cậu, chạm qua lớp quần âu mỏng manh, động tác nhẹ nhàng ấn giấy gần đùi trong Lục Phong Châu. Lục Phong Châu nắm lấy cổ tay cậu ta, không để cậu ta tiếp tục động loạn nữa, mặc dù không nói một từ, áp lực phát ra xung quanh cơ thể anh ta hiển nhiên giảm đi một chút.

Ánh mắt của Minh Duy nhìn về phía bàn tay của Lục Phong Châu nắm Dung Lâm, như thể nó có thể biến thành thực thể và xuyên thủng bàn tay của Lục Phong Châu. Dung Lâm dừng lại không cử động, để Lục Phong Châu nắm lấy tay mình, đôi mắt vô tội nhìn lên, ý đồ nhìn đáy mắt đen thâm sâu của anh. Trong đầu Minh Duy, hình ảnh Dung Lâm sắp té ngã, và Lục Phong Châu tự nguyện giơ tay để đỡ lại xuất hiện một lần nữa. Minh Duy bất giác nhíu mày, bàn tay buông xuống mép quần cũng tự động nắm chặt, lần đầu tiên cậu cảm thấy rằng thời gian có thể kéo dài và dằn vặt như vậy. Lúc này, cậu chỉ muốn động ngón tay một chút, kéo thanh tiến độ trước mặt nhanh chóng về phía trước, trực tiếp bỏ qua tình tiết và cảnh tượng như vậy. Thật không may, đây không phải là một bộ phim truyền hình, và trước mặt cậu không có thanh tiến độ hiển thị bất kỳ thời gian nào. Do đó, cậu không nhận ra rằng khoảng thời gian quá dài này đối với cậu chỉ là một vài bước nhỏ của kim giây trên đồng hồ.

Lục Phong Châu buông tay Dung Lâm, không nhìn vào dấu ấn đỏ trên da của Dung Lâm do mình tạo ra, mà nhìn lên Minh Duy đứng phía sau Dung Lâm, nói một cách trầm ổn:

"Cậu..."

Minh Duy ngay lập tức tỉnh táo, nhận ra rằng Lục Phong Châu đang gọi cậu, không suy nghĩ gì nhiều, cậu cắt ngang lời của anh ta, mặc dù trên khuôn mặt nhìn cảm giác dịu dàng và ngoan ngoãn, nhưng tốc độ nhanh và rõ ràng, cậu tự nhiên nói:

"Chào Lục tổng, tôi tên là Duy Duy."

Tiếng nói của Lục Phong Châu đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn vào cậu, như có thể đông lạnh cả người cậu bất cứ lúc nào.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.