Chương 8: Ý định

"Lý Duy." Lục Phong Châu gọi cậu với giọng nặng nề, xách cậu lên và yêu cầu: "Nếu còn lần thứ hai, tự mình xuống xe."

Minh Duy nghe lời, hai tay chắp đặt trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh không nói một lời. Tuy nhiên, ánh mắt cậu không ngừng liếc qua khuôn mặt của Lục Phong Châu, góc mắt chùng xuống làm cho từ "vô tội" trở nên rõ ràng.

Lục Phong Châu lạnh nhạt và không cảm xúc quay mặt đi.

Minh Duy cảm thấy thất vọng một chút và nản lòng, nhưng sau đó cậu nhớ rằng hiện tại cậu đang ngồi trong xe của người khác, và tâm trạng cậu nhanh chóng trở lại như trước đây, vui vẻ và phấn khích.

Tài xế lái xe đưa xe đến con phố cũ mà Minh Duy đã báo, hai bên đường đều là các cửa hàng đã tắt đèn và đóng cửa. Khi đi qua một tiệm sách nhỏ có biển hiệu cũ phai màu, Minh Duy nói với tài xế dừng xe.

Sau khi xe dừng, Minh Duy đẩy cửa xe để xuống xe, nhưng khi thấy Lục Phong Châu vẫn không có ý định nói chuyện, cậu rút lại chân chuẩn bị bước ra ngoài và hỏi nhỏ: "Măng sét của anh vẫn ở chỗ tôi, anh còn muốn không?"

Lục Phong Châu nhìn cậu qua một cái, "Bây giờ cậu đi lấy nó."

Minh Duy gật đầu và chuẩn bị đứng dậy để ra khỏi xe, nhưng đầu gối bất ngờ mềm nhũng và cậu ngồi trở lại vị trí ban đầu. Cậu đặt tay lên vị trí bắp chân, giữ lớp vải quần và nhăn mày nhẹ nhàng hít một hơi.

Lục Phong Châu nhìn cậu diễn kịch mà không chút cảm động, "Chân cũng bị thương à?"

"Bị thương rồi." Lần này Minh Duy không che giấu nữa, thậm chí còn vén ống quần lên cho anh xem.

Lục Phong Châu nhìn xuống một cách lãnh đạm và lướt mắt qua chân cậu, thực sự nhìn thấy những vết bầm tím nhạt nhòa trên da trắng của cậu.

Không chờ đợi bất kỳ phản ứng nào từ anh ta, Minh Duy trên khuôn mặt tràn đầy sự mất mát, giọng điệu nghe có vẻ đáng thương, "Anh trai cũng không hỏi tôi bị thương như thế nào à?"

Như nghe được điều thú vị nào đó, Lục Phong Châu chiêm ngưỡng cậu một lúc, sau đó mở miệng từ từ hỏi: "Sao lại bị thương?"

"Bị bọn côn đồ bám theo." Minh Duy có vẻ hơi sợ hãi và lo lắng, "Bọn họ cướp trà sữa của tôi, và còn muốn cướp tiền của tôi nữa. Tôi không có tiền, nên họ đánh tôi." Cậu nhìn về phía Lục Phong Châu với ánh mắt đáng thương, "Anh trai, tôi sợ."

“Cậu sợ ? ” Lông mày Lục Phong Châu chậm rãi nhướng lên.

Minh Duy gật đầu, với diện mạo nghiêm túc không giả dối.

Lục Phong Châu dừng lại, rồi bất ngờ cười nhẹ.

Minh Duy cảm thấy khá mơ hồ khi chứng kiến điều này, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể giải thích cười của anh ta là do tâm trạng tốt. Cậu ta càng tự tin hơn, xin xỏ Lục Phong Châu với vẻ đáng thương, "Chân của tôi đau, anh trai có thể đi cùng tôi lấy không?"

Đáng ngạc nhiên là, Lục Phong Châu thực sự đồng ý.

Cả hai xuống xe và đi thẳng đến cửa hàng sách đó. Có một phòng nhỏ ở trên tầng của cửa hàng sách, và Minh Duy đã thuê nó. Kể từ khi cậu lén lút trở về nước, cậu đã sống ở địa điểm này. Ngoài việc giá thuê rẻ là lý do chính, địa điểm này cũng ngăn chặn những người khác tìm đến quá nhanh.

Chính vì những lo lắng đó, Minh Duy mới chọn làm việc tại một câu lạc bộ riêng tư với danh tính của người khác. Tuy nhiên, có nhiều câu lạc bộ riêng tư trong thành phố, cậu chọn làm việc ở nơi này chỉ vì từng chứng kiến Lục Phong Châu ra vào câu lạc bộ này.

Cậu tránh những người đuổi theo mà lén về nước, ban đầu cậu chỉ muốn gặp Lục Phong Châu. Đối với câu lạc bộ đó, ngay cả một nhân viên phục vụ nhỏ nhặt cũng không phải ai cũng có thể vào được nếu không rõ nguồn gốc.

Minh Duy có thể dễ dàng vào làm việc, cũng nhờ vào gương mặt đẹp hơn người thường của mình và những thông tin nền tảng không được công khai của mình. Quản lý thấy cậu ngũ quan đẹp mắt và đã lén đi tìm người tra qua thông tin cá nhân của cậu. Tuy rằng tra tới tra lui chỉ được một tờ giấy trắng, nhưng ít nhất cũng có thể coi là một tờ giấy trắng sạch và ngẫu nhiên người được chọn từ trước đã biến mất, quản lý cũng không tìm được người để thay thế vị trí trống. Cuối cùng cũng phá lệ cho cậu vào.

Và đến ngày hôm nay, chỉ có quản lý đưa cậu vào công việc này mới biết thân phận thực sự của cậu.

Minh Duy lấy chìa khóa mở cửa sách, đi đến bức tường mò mẫm để mở đèn. Lục Phong Châu đứng ở cửa, sau khi ánh sáng trong cửa hàng được bật, anh không đợi cậu, mà đi thẳng vào cánh cửa hẹp của hiệu sách.

Cậu không chạy ngay đến bên cạnh anh, mà ở tại chỗ dựa vào bức tường, giọng nói đau khổ truyền đến lưng người kia, "Chân tôi đau, anh trai có thể dừng lại đợi tôi một chút được không?"

Lục Phong Châu, đang đi giữa các kệ sách, dừng lại và quay người để nhìn cậu. Vị trí Minh Duy tựa vào tường rất ngẫu nhiên dưới ánh đèn. Ánh sáng trên đầu cậu rọi vào mái tóc đen của cậu, làm bao quanh khuôn mặt cậu trở nên mềm mại. Đôi mắt ngoan ngoãn của cậu rũ xuống, những hàng mi dài và mảnh mai che phủ, tạo ra những bóng mờ nhẹ phía dưới mí mắt.

Dù là từ thần thái tỏa ra từ cậu, hay vẻ bề ngoài rất đánh lừa, tất cả đều ám chỉ và dụ dỗ Lục Phong Châu. Minh Duy trông giống như một con mồi xinh đẹp hoàn toàn không có tính tấn công, chỉ đợi một con thú háu đói trỗi dậy, nanh sắc của nó xuyên qua cổ dài trắng nõn của cậu lộ ra trong không khí.

Hình ảnh như vậy vô cùng đầy mê hoặc, nếu không phải là sau khi chứng kiến cảnh cậu đánh nhau tối nay, Lục Phong Châu đã thật sự tin tưởng. Mỗi lần người này xuất hiện trước mặt anh, cậu đều tài giỏi đặt mình ở vị trí yếu đuối và vô hại. Nhưng dù thế nào đi nữa, người ngồi dưới khán đài xen diễn dù chỉ là khán giả ngoài cuộc, cũng hứng thú tham gia vào cuộc chơi.

Ít nhất, dù có thân phận địa vị khách nhau, người dám gọi anh là anh trai, Minh Duy là người đầu tiên. Lục Phong Châu mở mắt hơi nhắm lại một chút, anh đã nhận ra từ lâu rồi, nếu Minh Duy dám gọi anh là anh trai, thì cậu chắc chắn cất giấu một bộ mặt chưa từng biểu lộ.

"Còn không mau tới đây ?" Lục Phong Châu mở miệng không cao không thấp.

Minh Duy đưa tay lên và vuốt những sợi tóc phía trước trán, nhẹ nhàng đi lại và tiến về phía anh.

Trong không gian chật hẹp giữa các kệ sách chỉ đủ cho một người đi qua, Minh Duy theo sau anh đi qua các kệ sách đông đúc nhưng lộn xộn, và cuối cùng cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai cũng xuất hiện trước mắt.

Lục Phong Châu tiếp tục đi lên mà không thay đổi biểu cảm, chưa đi được mấy bước anh đã bị Minh Duy kéo lấy góc áo từ phía sau.

Tiếng nói của cậu nghe có vẻ cẩn thận, nhưng lại chứa đựng sự kỳ vọng: " Anh trai, tôi đau và không thể bước lên được. Có thể nắm tay anh đi không?"

Lục Phong Châu quay lại và vỗ tay Minh Duy , giọng điệu không có chút biến đổi: "Tự đi."

Minh Duy nghe lời, sự hy vọng trong mắt cậu biến mất chỉ trong chớp mắt, thay vào đó là sự thất vọng và cô đơn dày đặc, thậm chí cả sợi tóc trên đầu cũng rũ xuống.

"Thật không thể sao? Anh trai," cậu hỏi một lần nữa với vẻ đáng thương.

"Không thể," Lục Phong Châu từ chối một cách lạnh lùng.

Minh Duy nhấp môi và buông tay xuống, tai nghe tiếng chân Lục Phong Châu bước lên cầu thang vang lên, trong lòng cậu đang lúng túng và suy nghĩ liệu rằng đã sai ở đâu, có phải cậu học không giống sao?

Trước khi cậu suy nghĩ ra câu trả lời, tiếng bước chân từ trên cao đã trở lại trong tai.

"Chân nào đau?" Lục Phong Châu dừng lại ở vị trí cao hơn, nhìn xuống cậu từ trên cao và hỏi.

Minh Duy cảm thấy có chút kịch tính, càng cố gắng thể hiện sự đau đớn trước mặt anh. "Chân phải," cậu nói với vẻ đau khổ.

Lục Phong Châu nhìn cậu một cái mà không biểu hiện ý kiến gì, rồi đi thêm hai bước xuống và khom lưng ngồi xổm xuống cầu thang, nắm lấy cạp quần cậu đẩy lên vị trí gối.

Ánh mắt theo mắt cá chân mảnh khảnh, đi lên trên và vết bầm trên bắp chân dần dần hiện ra trước mắt. Có lẽ là vì làn da của cậu quá trắng hoặc màu sắc vết bầm đang dần sâu sắc hơn, vết thương trên chân của cậu đã trở nên đen xanh đáng sợ.

Lục Phong Châu chỉ vào vết bầm trên chân của cậu và hỏi: "Ở đây đau?"

Minh Duy nhìn xuống và gật đầu nhẹ nhàng.

Lục Phong Châu không nói gì, lòng bàn tay rộng lớn trực tiếp nắm lấy bắp chân thẳng của cậu. Cảm giác sờ mó khá sần sùi và khô ráo nén lên vết bầm tím của cậu, lực đạo không mạnh cũng không nhẹ, đầu gối của Minh Duy bật lên một chút theo phản xạ tự nhiên, và khuôn mặt của cậu trở nên ẩn nhẫn và đau đớn ngay lập tức.

Trong tình huống đột ngột như vậy, cậu đã quên đi việc giả tạo bản thân mình và thay vào đó miệng cậu được kẹp chặt và không thoát ra bất kỳ âm thanh đau đớn nào.

Đây là phản ứng tự nhiên và chân thực nhất mà cậu biểu hiện ra trong vô ý thức, thay vì nhìn thấy cậu giả vờ đáng thương, Lục Phong Châu lại cảm thấy hài lòng với phản ứng thật của cậu. Góc miệng anh nhẹ nhàng cong lên và anh thả tay ra khỏi bắp chân của Minh Duy, sau đó đứng dậy và nắm lấy cổ tay cậu, lần thứ hai tự nguyện tạo ra một chút ngọt ngào trong số ít niềm vui của tối nay.

Cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ truyền đến từ cổ tay, Minh Duy hoảng hốt ngẩng đầu lên, rốt cục chậm nửa nhịp, cảm nhận được bản thân như rơi vào mộng cảnh, không biết đăng thật hay mơ.

Cảm giác nóng ấm trên da như là những vòng tròn sóng nhỏ trên mặt hồ, cảm giác đau rõ ràng trên bắp chân phản phất như trống rỗng biến mất, chỉ có nhịp đập mạnh mẽ thật sự của trái tim trong l*иg ngực đập thật thà.

Lục Phong Châu thực sự ưa thích trò này, cậu đã xác nhận một lần nữa trong tâm trí của mình.

Lục Phong Châu dẫn theo cậu ta đi lên tầng hai vào căn phòng nhỏ.

Phòng được chuyển đổi từ một gác xép nhỏ, để tận dụng tối đa không gian hẹp, căn phòng ngủ được thiết kế theo kiểu mở. Giường đơn dài được đặt dựa vào tường, góc cuối giường là một cái bàn nhỏ, trên đó chất đống đồ cá nhân của Minh Duy.

Lục Phong Châu không để ý đến những vật dụng lộn xộn đó, anh hỏi cậu : "măng sét ở đâu?"

Minh Duy khom lưng bò lên giờng của mình để tìm.

Anh nhận ra rằng cậu đã để măng sét trên giường, Lục Phong Châu nhíu mày nhưng không nói gì. Anh không sử dụng những vật dụng đã bị nhiễm mùi của người khác. Trong phòng áo của anh ta có rất nhiều măng sét và Lục Phong Châu không thiếu măng sét này để cho Minh Duy mượn.

Anh lấy lại măng sét từ Minh Duy, chỉ là không muốn để đồ của mình lâu ở người khác, để tránh gây ra rắc rối không cần thiết trong tương lai.

Lục Phong Châu không tiếp tục nhìn vào giường của Minh Duy, mà quay mắt về chiếc bàn nhỏ bong tróc và phai màu của cậu. Trên bàn có mọi thứ, từ thẻ căn cước có tên Lý Duy, cốc nước nhựa trống rỗng, bánh sandwich đã ăn một nửa vội vàng được gói lại, đến tờ báo địa phương được dùng để đỡ bánh sandwich.

Trong thời đại hiện tại, những người đọc báo đã trở thành ít ỏi, thậm chí cả các quầy báo nhỏ xinh ở thành phố cũng dần biến mất khỏi tầm nhìn công chúng.

Nếu sống trong một cửa hàng sách, việc có báo trên bàn cũng không lạ lẫm. Tuy nhiên, khi ánh mắt chạm vào nội dung tin tức trên tờ báo, ánh mắt của Lục Phong Châu khẽ nhòa đi một chút.

Đó là một bài báo chi tiết về buổi tối từ thiện do Minh gia tổ chức, chiếm trọn trang báo lớn nhất trên tờ báo. Trong bức ảnh ở đầu trang, có hình ảnh ông Minh và bà Minh với nụ cười nhân hậu, bên cạnh đứng là người kế tục duy nhất Minh gia.

Nếu chỉ là đọc thông thường, Lục Phong Châu cũng sẽ không quá quan tâm. Nhưng đáng tiếc là trên tờ báo còn có một cây bút bi đang được đè lên.

Minh Duy vẫn đang quay lưng về phía Lục Phong Châu, ngồi cúi mặt xuống giường. Lục Phong Châu đi thẳng hai bước về phía trước, vươn tay đẩy đi bánh sandwich đè lên tờ báo. Vị trí địa chỉ sự kiện trong bài báo đã được Minh Duy khoanh tròn bằng viết bi.

Lục Phong Châu đẩy bánh sandwich trở lại vị trí cũ, thần sắc không rõ nhìn bóng lưng Minh Duy.

Mối quan hệ giữa hai nhà Lục và Minh được công nhận trong giới không phải là bí mật. Nếu Minh Duy đã tiếp cận anh ta vì Minh gia, thì mục đích của cậu cũng không khác gì những người được đưa tới một cách sạch sẽ.

Với việc này, ngay cả Lục Phong Châu cũng cảm thấy hứng thú một chút với ý đồ thực sự đằng sau những hành động của Minh Duy.

Lục Phong Châu quyết định tạo cho cậu ta cơ hội tiếp cận mình.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.