Chương 16: “Rất vinh hạnh.”

Khương Tỉnh cười đến đầu độc lòng người, Trần Thứ không rõ chuyện gì. Anh muốn hỏi cô, môi vừa mở ra, cô đã dán sát lại.

Lúc đôi môi kề nhau, Trần Thứ hoàn toàn chấn động. Lưỡi cô thế mà…

Phản ứng này giống như dự đoán của Khương Tỉnh. Cô cười thầm trong lòng.

Vốn chỉ nổi lên hứng thú trêu chọc anh một chút, nhưng đến lúc làm mới phát hiện việc này không thể dừng lại được, nhất là nhìn bộ dạng Trần Thứ thành thật như vậy, đích thực là khiến người khác muốn bắt nạt.

Vì vậy Khương Tỉnh bắt nạt anh một hồi.

Trần Thứ từ sau khϊếp sợ nhanh chóng phản ứng lại, nụ hôn này khác hẳn lúc trước. Trước đây Tôn Trình cùng bạn cùng phòng ký túc xá từng hào hứng thảo luận về kỹ xảo hôn lưỡi, khi đó Trần Thứ đang

viết luận văn, không chú ý nghe, nhưng vẫn có một vài chữ lọt vào tai.

Mà giờ khắc này, anh đang làm chuyện đó.

Mặt Trần Thứ nóng hổi.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, nghe được tiếng tim mình, hình như nghe được cả tiếng tim của cô.

Bọn họ nói không sai, rất ngọt, rất mềm, rất… thoải mái.

Anh không nhịn được truy đuổi, dây dưa.

Sự đáp lại không lưu loát này lấy lòng Khương Tỉnh. Anh như một ly nước mát lạnh, trong suốt, bình tĩnh, tự dưng khiến người ta xúc động, muốn nấu chín anh, nhìn bộ dạng sôi trào bốc khói của anh.

Trần Thứ là học sinh giỏi, khả năng lĩnh ngộ hơn người,

mặc dù năm đó chưa từng theo bạn cùng phòng luyện kĩ thuật hôn lưỡi khéo léo, nhưng anh vừa cẩn thận thăm dò vừa tìm ra phương pháp, trừ nghênh đón, cũng biết cách tấn công.

Trò chơi giữa răng môi rất thú vị, nhưng cũng rất tốn sức.

Người không thở được trước là Khương Tỉnh. Đàn ông ở phương diện này có ưu thế trời sinh, dù Trần Thứ

không có kinh nghiệm, cũng có thể kiên trì hơn cô. Mặc dù đến cuối cùng anh rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng mυ"ŧ đầu lưỡi cô.

Nhưng cô không chịu nổi, cuối cùng lùi lại.

Khương Tỉnh thở gấp, hô hấp của Trần Thứ cũng không ổn định, đỏ mặt nói: “Vẫn ổn chứ.”

Lời vừa nói ra, mới thấy giọng hơi khàn.

Khương Tỉnh hít một hơi, nâng mắt nhìn anh: “Anh nhìn em có ổn không.”

Cô híp mắt lại, gò má đỏ ửng.

Trần Thứ không nói, nghĩ một lát, duỗi tay vuốt ngực cô, muốn giúp cô thuận khí.

Một lúc sau, Khương Tỉnh trở lại bình thường, dựa vào sô pha, lấy điều khiên từ xa mở ti vi lên. Trên màn hình đang chiếu quảng cáo kẹo cao su, âm thanh không lớn.

Hai người im lặng ngồi đó.

“Là nụ hôn đầu tiên phải không?” Khương Tỉnh nhìn ti vi, tùy ý hỏi. Chờ một lát, mới nghe được một tiếng, “Ừ.”

Cô nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt Trần Thứ.

Im lặng nhìn một lát, cô mới cười một tiếng với anh: “Rất vinh hạnh.”

******

Hôm sau là thứ bảy, lúc Khương Tỉnh tỉnh lại mới hơn bảy giờ. Tối hôm qua xem ti vi với Trần Thứ, đi ngủ cũng không sớm, nhưng chất lượng giấc ngủ rất tốt, thời gian tỉnh lại cũng sớm hơn bình thường.

Đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Thứ trong bếp, anh đã nấu cháo xong, đang xào rau, vẫn là hình ảnh tập trung như thế.

Cô mở miệng gọi anh. Trần Thứ xoay người, trên mặt lập tức nở nụ cười, “Chờ một chút.”

Vẫn là bữa sáng đơn giản như cũ, nhưng có lẽ do tâm trạng thay đổi, ăn ngon hơn so với bình thường.

Sau khi ăn xong Khương Tỉnh hỏi Trần Thứ hôm nay muốn làm gì, Trần Thứ không có kế hoạch nào khác, thời gian này anh bận rộn làm hạng mục trung tâm phục vụ cộng đồng, đối phương yêu cầu rất nhiều, bản vẽ phải sửa đi sửa lại, bây giờ vẫn chưa xong, anh muốn ở nhà làm thêm, nhưng bây giờ Khương Tỉnh hỏi, anh lại không nói vậy, hỏi ngược lại cô: “Em muốn làm gì?”

Khương Tỉnh suy nghĩ một chút, nói: “Bình thường anh thích chơi gì?”

Trần Thứ: “Không chơi gì cả.” Anh đúng là rất ít khi ra ngoài chơi, trừ khi bắt buộc xã giao, giống như buổi tụ tập ngày mai, sinh nhật của một đồng nghiệp, mời mọi người cùng đi chúc mừng, chuyện này từ chối không được.

Trừ những hoạt động tập thể, phần lớn thời gian anh đều làm việc, cho dù nghỉ, cũng chỉ là đổi nơi khác tiếp tục làm việc mà thôi.

Cuộc sống của anh bận rộn mà đơn điệu.

Ít nhất, trước khi gặp Khương Tỉnh là thế.

Hai người bọn họ đều hiểu đối phương quá ít. Khương Tỉnh ý thức được điều này, không hỏi anh nữa,đề nghị: “Vậy đi xem phim đi.”

Trần Thứ nhìn cô, nói: “Chân em có tiện không? Không đau sao?”

“Không chạm đến sẽ không đau, vết thương này cũng không lành nhanh như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.”

Trần Thứ đồng ý.

Lúc đi chưa tới mười giờ, Tôn Du chưa đến, Khương Tỉnh gửi tin nhắn nói với chị một tiếng.

Ra ngoài, Trần Thứ muốn gọi xe, Khương Tỉnh nói: “Bây giờ còn sớm, đi xe buýt được rồi.” Cô chỉ vào trạm xe buýt cách đó không xa, “Ở bên kia.”

Khương Tỉnh đi tới đó.

Hôm nay cô cột tóc lên, tóc đuôi ngựa đơn giản nhìn rất thoải mái, ánh mặt trời rơi trên đỉnh đầu, sợi tóc đen nhánh được bao phủ bởi ánh vàng đẹp đẽ.

Trần Thứ đi phía sau, không hiểu sao cảm thấy có gì đó không chân thực.

Khương Tỉnh tới trạm, xoay người vẫy anh: “Nhanh lên.”

“Có tiền lẻ không?”

Trần Thứ sững sờ, đang định lấy thẻ xe buýt ra, Khương Tỉnh lại cười nhét vào tay anh hai đồng xu, “Em có rất nhiều.”

Lúc này xe vừa đến, Khương Tỉnh đi lên trước, nhanh chóng đến một chỗ trống ngồi xuống, đặt túi lên ghế bên cạnh giữ chỗ thay Trần Thứ.

Trần Thứ trả tiền xong liền đi tới.

Tuy là cuối tuần, thời gian cũng không còn sớm nhưng xe buýt vẫn có khá nhiều người, tiếng nói chuyện líu ríu mang đầy hơi thở cuộc sống.

Khương Tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng nói chuyện của hai cô gái phía sau thỉnh thoảng lọt vào tai.

Một người nói: “Các cậu không phải yêu xa sao, làm sao cậu phát hiện được?”

Người kia hừ một tiếng, giọng đầy căm giận: “Rất nhiều dấu hiệu, từ lượng vận động trên wechat có thể nhìn ra, bình thường anh ta đi lại rất ít, từ nhà đến trạm xa chỉ khoảng 80 bước, từ trạm đến công ty cũng không nhiều, buổi trưa buổi tối đều tùy tiện ăn gì đó cũng chỉ tốn 600 bước đi, nếu cùng đồng nghiệp tăng ca trễ thì đến chín giờ, nếu sau mười giờ còn đi tới 1000 bước, tuyệt đối không phải là ăn cơm với đồng nghiệp, nhất định là cùng phụ nữ đi dạo phố, một tuần ba bốn ngày như vậy tuyệt đối là có người khác! Quả nhiên, chia tay không đến năm ngày anh ta liền đổi hình đại diện wechat! Cậu có thể trong năm ngày yêu người khác sao? Chắc chắn là có mờ ám từ trước đó, đừng tưởng tớ ngu ngốc!”

Phân tích này thật khiến người bạn trợn mắt há hốc mồm: “Cậu, cậu là Holmes à?”

Người trong cuộc lại không cho là đúng, giọng nói thê lương: “…Điều này hết sức bình thường, nếu cậu có bạn trai cũng sẽ trở nên như vậy, bắt cá hai tay, ở ngoài kia, người chơi trò mập mờ nhiều như vậy, ai biết mình có xui xẻo gặp phải tên cặn bã hay không.”

Giọng cô ấy không lớn nhưng ngồi phía trước một hàng vẫn nghe rõ ràng.

Trần Thứ nghiêng đầu nhìn Khương Tỉnh, cô hướng mặt ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau, cô đột nhiên

quay đầu: “Đúng rồi, anh có wechat đúng không?”

Vì vậy đương nhiên cho nhau số điện thoại và thêm wechat.

Tên wechat của Trần Thứ chính là

tên anh, ảnh đại diện rất đơn giản, là hình một cái cây xanh, nhìn không rõ lắm, Khương Tỉnh nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra,

hỏi anh: “Đây là cây gì?”

Trần Thứ nói: “Cây hòe gai.”

“Ồ.” Khương Tỉnh biết cây hòe gai, rất lớn rất cao, sống lâu, cô từng thấy ở rất nhiều nơi.

Nhưng Khương Tỉnh cảm thấy Trần Thứ không giống cây hòe gai, anh như cây thủy sam, trẻ trung, thẳng tắp, cao ngất làm người khác kiêng nể.

Nửa giờ sau, xe buýt đến trạm. Xuống xe, đối diện là trung tâm thương mại, rạp chiếu phiim ở tầng bốn.

Trần Thứ hỏi Khương Tỉnh muốn xem phim gì, Khương Tỉnh chọn một bộ phim hài, Trần Thứ đi mua vé, nhìn xung quanh một chút, lại gần hỏi Khương Tỉnh: “Em uống gì?”

“Gì cũng được.”

Trần Thứ mua hai ly nước trái cây, nhìn những người đang mua bỏng ngô bên cạnh, anh cũng mua một phần.

Bọn họ vào rạp, buổi sáng người đi xem phim không nhiều, chỉ có một nửa rạp, vì thế, họ là người ngồi sau cùng.

Phim không có nội dung gì, nói là phim hài, trên thực tế là một câu chuyện của người trung niên, tình tiết hài hước không nhiều.

Khương Tỉnh ăn bỏng, nghe những đoạn đối thoại khô khan kia, người bên cạnh im lặng ngồi, có lúc quay đầu nhìn cô một chút. Mặc dù bộ phim không có gì đáng xem, nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm.

Lúc đi ra, sau lưng có người gọi Trần Thứ.

Là đồng nghiệp của anh, hai nam hai nữ, trong đó có một người Khương Tỉnh đã gặp, là người hôm đó đưa họ về.

Bọn họ thấy Trần Thứ cùng một cô gái đi xem phim đều kinh ngạc, một nữ đồng nghiệp cười nói: “Trần Thứ, có bạn gái từ khi nào thế? Cũng không nói với mọi người.”

Trần Thứ không biết trả lời thế nào, chỉ cười cười, giới thiệu với Khương Tỉnh: “Đây là đồng nghiệp của anh.”

Khương Tỉnh cười cười: “Xin chào.”

Trò chuyện vài câu, một nữ đồng nghiệp khác nói: “Đúng lúc, ngày mai có thể đưa bạn gái cậu đi cùng.”

Bọn họ đi rồi, Trần Thứ mới nói: “Ngày mai là sinh nhật một người đồng nghiệp, mọi người cùng nhau đi ăn, em muốn đi không?”

“Đều là đồng nghiệp của anh, em đi sẽ không lúng túng chứ?”

“Không sao, mọi người cũng mang theo người…”

Chữ sau cùng đột nhiên dừng tại đầu lưỡi, anh ý thức được lời nói của mình, hơi quẫn bách quay mặt đi, điểu chỉnh một chút mới nói: “Em có thể đi, không chỉ có đồng nghiệp của anh, có người dẫn cả bạn bè đến.”

Khương Tỉnh nhịn cười nói: “Được.”

Bọn họ ăn trưa ở ngoài, đi dạo một lát rồi trở về. Tôn Du thấy bọn họ cùng nhau vào, “Ồ” một tiếng, “Gặp nhau trên đường?”

Khương Tỉnh không giải thích, hàm hồ “Ừ” một tiếng. Cô nóng đến cả người toàn là mồ hôi, đến bên cạnh điều hòa ngồi xuống, Trần Thứ chờ ở quầy bar.

Tôn Du nhìn một lát, nói: “Trần tiên sinh, hay là cậu cũng ngồi xuống một lát cho mát?”

“Cảm ơn, không cần.” Trần Thứ dịch vào trong góc, cố gắng không ảnh hưởng đến người khác.

Khương Tỉnh ngồi hứng gió, thấy Trần Thứ còn đứng đó, sững sờ một chút.

Anh đang đợi cô sao?

Cô vẫy tay với anh: “Lại đây ngồi.”

Trần Thứ đi tới, ngồi xuống đối diện cô.

Tôn Du nhìn một màn này cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Chị mời anh ngồi, anh không ngồi, Khương Tỉnh ngoắc tay, anh liền đi qua.

Sao lại nghe lời như vậy.

Tôn Du lại nhìn về phía Khương Tỉnh, khuôn mặt trắng nón nhỏ nhắn, tóc đuôi ngực, eo thon chân dài, đâu có giống đã sắp 29 tuổi.

Nhìn một chút, Tôn Du nheo mắt, một chuyện khó có thể tưởng tượng nhảy vào trong đầu.

…Không ổn rồi.