Chương 4

"Này ~ Ngươi làm bẩn quần áo của gia rồi mà còn muốn rời đi à." Một giọng nam mang theo vẻ trẻ con và hống hách vang lên.

"Nô tài biết sai rồi." Có tiếng đầu gối đập xuống đất, giọng nói xen lẫn sự run rẩy và sợ hãi.

"Biết sai thì có ích lợi gì, áo gấm của tiểu gia ta đây có thể sạch lại được không?" Giọng nam tiếp tục vang lên, tiếng nói trẻ con đầy thù địch.

"Thành Nhiên, chỉ là một chiếc áo khoác thôi, ngươi làm khó nha hoàn Tô phủ làm gì."

Nàng vốn dĩ là không muốn để ý tới, nhưng hai chữ Thành Nhiên lại khiến Lê Nương giật mình.

Thành Nhiên, Lý Thành Nhiên.

Chẳng lẽ là vị được định thân với cô từ khi còn chưa được sinh ra đó? Lê Nương thò đầu ra khỏi hòn non bộ cao, chỉ nhìn thấy ba đỉnh đầu trụi lủi, trong đó một người búi tóc sơ nha, người còn lại y phục rực rỡ, hoa phục cẩm y màu bạc viền vàng, chắc chắn là Lý tiểu vương gia Lý Thành Nhiên, người mặc trang phục màu trắng đứng bên cạnh hắn lớn tuổi hơn một chút, trông có vẻ giản dị, có lẽ là đích trưởng tử của An gia, An Kính Hiên.

"Tô gia thì sao chứ, hoàng tử phạm tội cũng xử như thứ dân, một nô tài nho nhỏ như cô ta làm bẩn y phục của ta thì không cần bồi thường sao.” Ngữ khí hùng hổ dọa người, khiến cho người ngoài cuộc như Lê Nương cũng không chịu nổi.

“Tiểu vương gia quả thực là người bác học đa tài.” Nàng nấp nửa người sau hòn non bộ, giọng nói có chút trầm xuống.

"Ai đang nói chuyện?" Lý Thành Nhiên ngẩng đầu tìm kiếm thanh âm.

Lê Nương thấy hắn tìm mình thì trốn kỹ hơn một chút, từ góc độ của Lý Thành Nhiên, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai cái búi tóc nhô lên trên hòn non bộ.

"Tiểu tặc nơi nào, còn không mau ra đây gặp ta." Lý Thành Nhiên vừa nói vừa chạy về phía hòn non bộ.

Lối vào hòn non bộ nằm ở phía bên kia, chỉ có một lối vào duy nhất nên lê Nương không lo lắng hắn sẽ tìm đến, nàng tự tin rằng mình có thể xử lý được tên tiểu tử mười mấy tuổi này.

Tiểu vương gia Lý Thành Nhiên không tìm thấy lối vào, tức muốn hộc máu, "Ngươi mau xuống đây, trốn ở đó thì tính gì là anh hùng hảo hán?"

"ta cũng không nói rằng ta là anh hùng hay không, tiểu vương gia mới là anh hùng thực sự, một nam nhân tốt." Lê Nương hơi dịch người xuống, nhìn thấy khuôn mặt của Lý Thừa Nhiên qua khe hở trên hòn non bộ, có vẻ như hắn được nàng khen ngợi, trên khuôn mặt ngỗ ngược của hắn có chút ửng hồng.

Tiểu tử này được khen mà lại biết ngại sao!

“Ngươi vừa là anh hùng, vừa là người tốt, vậy có biết lấy ơn báo oán, có lòng nhân từ, có lòng thương xót, khoan dung độ lượng, bắt nạt một nha hoàn, tính toán chi li, cũng chẳng khác gì tiểu nhân. ta nghe nói trong vở kịch anh hùng đạp chết Yến Vô Ngân, lấy một địch trăm, lại nhìn tiểu vương gia…" Lê Nương ngừng nói, cẩn thận xem xét bộ dáng của hắn.

Nàng nhìn thấy vẻ mặt của người đó lúc đầu cực kỳ xấu hổ, sau đó khóe miệng cứng đờ, chuyển sang tức giận, cho đến khi bộ mặt xấu hổ của hắn như sắp khóc, khiến Lê Nương cả kinh.

Nàng không ngờ rằng Lý tiểu vương gia kiêu ngạo không ai bì kịp lại chỉ là một con hổ giấy, miệng hùm gan thỏ.