Tương Tư Phu Nhân


Vết thương ấy hoàn toàn không lớn, hoàn toàn không sâu.

Một vết thương như thế thì có bao nhiêu máu chảy ra, làm sao có thể khiến vạt áo trước ngực y ướt đẫm máu như thế?

Lúc ngồi ôm Tiêu Linh y vẫn không biết, đến khi y đứng lên, Phí Vô Kỵ lập tức phát giác ra.

Tròng mắt y lập tức co rút lại.

Thẩm Thăng Y lạnh lùng nhìn Phí Vô Kỵ, trong mắt đầy vẻ bi phẫn.

“Ngươi cười không khỏi quá sớm đấy”, trong giọng nói cũng đầy vẻ bi phẫn.

Phí Vô Kỵ trong lòng ớn lạnh, hít sâu vào một hơi mới nói “Nhát kiếm ấy của ta đâm vào ngươi hoàn toàn không sâu”.

“Hoàn toàn không sâu”.

“Người tính không bằng trời tính”, Phí Vô Kỵ thở dài.

“Ngươi còn muốn thở dài à?”

“Người ta muốn gϊếŧ chết là ngươi, không phải cô ta”.

“Ngươi biết ta à?”

“Biết!”

“Từ lúc nào?”

“Chưa đầy một ngày”.

“Trước đó ta hoàn toàn chưa gặp ngươi, trong một ngày qua ta hoàn toàn chưa gây thù kết oán với người nào, bất cứ người nào”.

“Ta tới đây không phải để báo thù”.

“Ngươi tới đây chỉ để gϊếŧ ta à?”

“Đúng thế”.

“Ngươi là một chức nghiệp sát thủ?”

“Đúng thế”.

“Ai bỏ tiền ra thuê ngươi gϊếŧ ta?”

“Ngươi nói là ai?”

“Ta không biết, ta đang hỏi ngươi”.

“Ngươi hỏi ta cũng vô ích”.

“Suýt nữa ta quên mất, giữ kín bí mật là điều kiện đầu tiên của một chức nghiệp sát thủ”.

“Ờ!”

“Nhưng lần này ngươi không theo ý mình được đâu”.

“Chưa chắc!”, Phí Vô Kỵ bực bội hừ một tiếng.

Thẩm Thăng Y trên mặt không lộ vẻ gì, phất mạnh tay áo một cái.

Phí Vô Kỵ bàn tay nắm chuôi kiếm siết lại.

Thẩm Thăng Y ánh mắt rơi xuống, chợt thở dài một tiếng, nói “Ta thà chịu cho một kiếm ấy của ngươi đâm vào ngực ta”.

“Mục đích một kiếm ấy của ta chính là đâm vào ngực ngươi”, Phí Vô Kỵ cười nhạt “Nhưng ngươi cũng không cần than thở, con người ta còn ở đây, kiếm của ta còn ở đây, con người ta còn rất độc ác, kiếm của ta lại càng độc ác”.

“Con người ngươi đúng là độc ác, kiếm của ngươi đúng là độc ác”, Thẩm Thăng Y nhìn qua Tiêu Linh, trên mặt đầy vẻ áy náy, đầy vẻ buồn rầu “Ngoài ngươi ra, còn có ai nhẫn tâm gϊếŧ cô ta?”

“Nhưng đó là không biết làm sao”.

“Hay cho kẻ Không biết làm sao, ngươi cũng quen cô ta à?”

“Không quen”.

“Ngươi có biết cô ta là một cô gái nhỏ tốt như thế nào không?”

“Biết”.

Đã là không quen, làm sao mà biết?

Nhưng Phí Vô Kỵ lại nói là biết.

“Cô ta...”, Thẩm Thăng Y nghẹn lời.

“Cô ta đối với ngươi tốt lắm à?”

“Tốt...”, trong ánh mắt của Thẩm Thăng Y lại như có một lớp khói mù trùm lên, toàn thân giống như rơi vào hồi ức.

Phí Vô Kỵ “Oa” một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống, cả người lẫn kiếm lập tức như một mũi tên từ trên lò hương bắn ra.

Y đã không quen Tiêu Linh, thì làm sao biết Tiêu Linh là một cô gái như thế nào?

Y nói biết, mục đích chỉ là để Thẩm Thăng Y trở về hồi ức.

Một người đang nghĩ về quá khứ, ý chí rốt lại cũng đặc biệt mềm yếu, tâm tình rốt lại cũng đặc biệt bất định.

Như thế tất nhiên cũng sơ suất chuyện đề phòng.

Y biết tạo ra cơ hội, nắm chắc cơ hội.

Y biết chọn lúc thích hợp nhất để xuất thủ.

Hiện tại đúng là lúc thích hợp nhất.

Y xuất thủ đúng vào lúc ấy.

Kiếm thứ nhất của y vẫn bị một lớp tượng Thiên Nữ cản trở.

Kiếm thứ hai thì không bị cản trở, hoàn toàn không.

Kiếm thứ hai đương nhiên càng độc ác hơn, càng mau lẹ hơn, càng chuẩn xác hơn.

Ánh kiếm chỉ vừa chớp lên, mũi kiếm đã tới trước ngực Thẩm Thăng Y.

Một kiếm ấy lẽ ra không đánh trượt.

Nhưng một kiếm ấy lại đánh trượt.

Trong chớp mắt ấy thân hình Thẩm Thăng Y đã chuyển qua chỗ khác.

Thân hình y biến hóa còn nhanh hơn Phí Vô Kỵ như mũi tên vọt tới.

Phí Vô Kỵ đã sớm biết Thẩm Thăng Y kiếm thuật cao cường, nhưng chỉ là nghe nói, lúc đầu nghe nói tính ra cũng nói là có ấn tượng, nhưng khinh công của Thẩm Thăng Y cũng cao cường tới mức này, thì ngay cả ấn tượng đầu tiên y cũng không có.

Một kiếm ấy y quyết ý phải thắng.

Một kiếm ấy đã có cái thế chỉ phát không thu.

Một kiếm ấy đánh trượt, tâm thần, dũng khí của y lập tức cũng có chỗ rơi rụng.

Cảm giác ấy cũng như một người đang đi đường đột nhiên hụt chân.

Một kiếm ấy quả nhiên có cái thế chỉ phát không thu.

Kiếm đánh trượt, nhưng thế kiếm hoàn toàn chưa dứt, Phí Vô Kỵ cả người lẫn kiếm tiếp tục bay về phía trước, lướt qua ngang trước ngực Thẩm Thăng Y.

Tiếng kiếm tuốt ra khỏi vỏ lập tức vang lên bên tai y.

Ở đây chỉ có hai người là Thẩm Thăng Y và y.

Thẩm Thăng Y khinh công cao cường tới mức này tuy không được truyền tụng, nhưng kiếm của Thẩm Thăng Y thì sao?

Phí Vô Kỵ kêu lên một tiếng quái dị, thế kiếm chợt ngừng lại, mũi kiếm xoay mau lại, từ dưới nách đâm ra.

Thẩm Thăng Y lật tay đánh một kiếm, lập tức đâm trúng thanh kiếm của Phí Vô Kỵ.

Cũng gần như đồng thời, Phí Vô Kỵ cảm thấy sau lưng mát lạnh, đầu vai đau nhói.

Trong chớp mắt ấy Thẩm Thăng Y đã đâm ra năm kiếm, năm kiếm cơ hồ không kiếm nào đánh trượt.

Lối xuất thủ ấy quả thật mau lẹ tới mức kinh người.

Phí Vô Kỵ không kìm được thở ra một hơi khí lạnh.

Thân hình y kế đó chạm đất, chạm đất là xoay lại.

Vừa xoay lại y đã nhìn thấy Thẩm Thăng Y hai mắt đỏ rực như lửa, như một con sư tử giận dữ, một thanh kiếm như chớp lóe lên.

Thanh kiếm như chớp lóe lên phóng tới.

Chỉ một kiếm.

Thẩm Thăng Y nỗi bi ai, phẫn nộ trong lòng dường như đều dồn cả vào một nhát kiếm ấy.

Người chưa nhìn thấy nhát kiếm ấy căn bản không thể tưởng tượng thanh thế của nhát kiếm ấy, oai lực của nhát kiếm ấy.

May mà Phí Vô Kỵ đã kịp thời xoay người lại.

Y rốt lại cũng là hảo thủ dùng kiếm, chỉ liếc mắt một cái, y đã biết bất kể thế nào cũng không thể né tránh một kiếm ấy của Thẩm Thăng Y.

Không thể né tránh thì chỉ còn cách thẳng thắn đón đỡ.

Y nghiến chặt răng, vội vàng hất thanh kiếm trong tay lên.

Thanh kiếm của y vừa hất lên, kiếm của Thẩm Thăng Y đã tới.

Một kiếm nhanh thật.

Keng một tiếng, tia lửa bắn tung tóe.

Thanh kiếm trong tay Phí Vô Kỵ lập tức gãy đôi, y liên tiếp lùi lại ba bước, há miệng phun ra một ngụm máu.

Một kiếm ấy của Thẩm Thăng Y đánh ra lúc bi phẫn, những người có thể đón đỡ vốn không có bao nhiêu người.

Phí Vô Kỵ tính ra cũng đón đỡ được một kiếm ấy.

Đón đỡ xong một kiếm ấy y hoàn toàn không dễ chịu, kiếm gãy lìa, hổ khẩu bàn tay phải cầm kiếm rách toạc, cả nội tạng cũng bị chấn động.

Thẩm Thăng Y lại như không có chuyện gì, y nghiến răng nghiến lợi, trong cổ họng phát ra tiếng gầm thét, mớ tóc xõa trên đầu bay tung, thanh kiếm trong tay trái nhấc cao, kiếm thứ hai xem ra đã sắp xuất thủ.

Chỉ nhìn thấy dáng vẻ ấy của y cũng không khó gì tưởng tượng ra được thanh thế, oai lực nhát kiếm thứ hai của y.

Phí Vô Kỵ khuôn mặt bất giác xám xanh.

Y dùng kiếm sinh nhai, cũng biết sớm muộn gì cũng có một ngày phải chết dưới kiếm, nhưng đến ngày ấy giờ ấy, y vẫn cảm thấy sợ hãi.

Ngàn thuở gian nan duy một chết, câu ấy quả thật rất có đạo lý.

Thẩm Thăng Y thanh kiếm trong tay trái nhấc lên càng cao.

Ánh nắng chiều còn sót rơi vào, thanh kiếm càng lóa mắt, càng sáng rực.

Thêm Bình Luận