Chương 4

Hứa Niệm giãy dụa né tránh lại phát hiện

một chút tác dụng cũng không có, người đàn ông này thoạt nhìn gầy gò,

nhưng sức lực lại lớn kinh người. Nghĩ đến những việc trước đây anh ta

làm cô liền không uổng phí sức lực nữa: “Anh buông tôi ra trước đã.”

“Ngoan ngoãn ngồi ở đây?”

“Ừ.”

Cô nghe lời, Đường Trọng Kiêu lúc này mới vừa lòng cười rộ lên, khi anh cười bên má sẽ có một dấu vết nhợt nhạt,

trước đây Hứa Niệm đã từng nghe anh nói tới, đó là do hồi nhỏ lưu lại –

dấu vết viên đạn sượt qua. Thời gian trôi đi, dấu vết đó cũng trở nên

nhạt dần, có lẽ lúc đó cũng không quá khắc sâu, nhưng đủ để chứng tỏ bối cảnh người này có bao nhiêu phức tạp.

Anh vừa mới nới lỏng cánh tay, Hứa Niệm

đã vội vàng nhảy ra ngoài cách anh vài mét, ánh mắt cảnh giác, như đang

nhìn độc xà mãnh thú hung dữ.

Bộ dạng Đường Trọng Kiêu không để ý lắm, lười nhác nhìn cô, ánh mắt cũng càng trắng trợn hơn: “Gầy hơn trước đây.”

Hứa Niệm sửng sốt, thứ giọng điệu suồng sã thân thiết này là chuyện gì xảy ra?

Không khí bỗng nhiên trở nên quỷ dị, Hứa

Niệm đăm chiêu nhìn anh, Đường Trọng Kiêu lại hơi quay đầu đi tránh ánh

mắt hoài nghi của cô.

Dường như anh đang cân nhắc nên nói tiếp

như thế nào, thật lâu sau cũng nói: “Chuyện quá khứ tôi rất xin lỗi, nếu có thể, tôi sẽ cố gắng bồi thường cho em.”

Hứa Niệm không thể tin nhìn anh, sau đó

nhịn không được cười ra tiếng: “Anh cho rằng điều đó có thể đổi lấy sự

trở về của Lục Sơn sao?”

Đôi mày rậm của Đường Trọng Kiêu hơi vắt lại, không nói.

Hứa Niệm hít vào một hơi, trong l*иg ngực phập phồng tràn đầy phẫn nộ từ lâu, tất cả kí ức khi đó đều mãnh liệt

hiện lên, suýt nữa cô không khống chế được cảm xúc: “Nếu hiện tại có

chứng cớ, tôi sẽ không chút do dự đưa anh lên toà án, đừng tưởng rằng

làm việc thiện có thể xóa đi những việc anh đã làm lúc trước. Đường tiên sinh, những việc anh làm ông trời đều nhìn thấy.”

Đường Trọng Kiêu im lặng nghe cô nói

xong, không hờn không giận, ngược lại lại có bộ dạng hứng thú. Cảm xúc

hai người trở nên đối lập rõ ràng, Hứa Niệm chỉ cảm thấy bản thân đang

đàn gảy tai trâu.

Cô mím môi đứng lên: “Tốt nhất anh cũng

cách tôi xa ra, đừng cho tôi cơ hội tìm được nhược điểm của anh, nếu

không tôi nhất định sẽ báo thù thay cho Lục Sơn.”

Ý nghĩ này đã ở trong lòng cô rất nhiều

năm, đáng tiếc người này vẫn luôn ở nước ngoài mà bối cảnh lại thâm sâu. Hiện giờ anh ta đã trở lại, tình huống tự nhiên có thay đổi.

“Lục luật sư có thể có người yêu tốt như em, thật khiến cho người ta hâm mộ.”

Đường Trọng Kiêu hỏi một đằng trả lời một nẻo, Hứa Niệm nhắm mắt lại, cảm giác thực sự như muốn hộc máu. Quả

nhiên không thể cùng kẻ cặn bã nói chuyện, có nói thêm với anh ta nữa

cũng chỉ là phí lời.

Cô tiến lên vài bước đoạt lấy túi của

mình, oán hận liếc mắt nhìn anh ta một cái muốn đi, Đường Trọng Kiêu lại nói: “Tôi trở về không có ác ý gì, cũng giống như trước đây, nếu thật

sự muốn hại em, em còn có thể yên lành đứng tại đây?”

Cô nhấc chân một chút, đầu ngón tay móc

chặt vào quai túi, khi quay người đi giọng cô mỉa mai không chút nào che giấu: “Vậy phải cám ơn ân huệ của Đường tiên sinh đã không gϊếŧ.”

Nếp nhăn giữa hai lông mày của Đường Trọng Kiêu uốn lại càng sâu, yên lặng một lát, nói: “Em thay đổi không ít.”

Trong trí nhớ cô không nên là như vậy,

trước đây tuy rằng cũng sợ anh, nhưng ánh mắt cô khi nói chuyện cùng anh không như thế này… Hiện tại dường như trong đôi mắt cô chỉ còn thù hận.

Hứa Niệm chẳng muốn lại để ý tới anh ta,

từ lúc mới bắt đầu người này đã bày ra bộ dạng ôn chuyện cũ thật sự buồn cười, giữa bọn họ thì có chuyện gì để ôn chứ?

Cô đi, anh cũng không ngăn cản, nhưng khi cô sắp đi đến cửa thì anh mới trầm giọng mở miệng: “Em không muốn tôi

chết, nếu không lúc trước đã không cứu tôi.”

Như là chuyện không thể đối mặt ở tận sâu đáy lòng bị vạch trần, Hứa Niệm dường như phát điên xông đến trước

người anh ta, hai tay gắt gao kiềm chế vạt áo sơ mi của anh ta. Đôi mắt

cô đỏ đậm dọa người, môi tái nhợt run run: “Tôi không cho phép anh nhắc

đến, không được nhắc đến!”

Đường Trọng Kiêu hơi buông mắt nhìn cô,

giờ phút này trên mặt cô mới có dáng vẻ khi đó, đây mới là tiểu nha đầu

mà anh nhớ mãi không quên.

Đầu ngón tay khô ráo của anh chậm rãi bao phủ lên hai tay cô, môi mỏng ghé bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non: “Hứa

Niệm, mỗi một màn khi đó tôi đều nhớ rõ.”

“…”

***

Hứa Niệm vội vàng đi ra xa khỏi tòa nhà

đó, lúc này mới dừng lại cẩn thận kiểm tra trong túi một lần, ngón tay

di chuyển nhưng vẫn không ngừng run rẩy, cuối cùng cầm cả túi ngã trên

mặt đất.

Đồ đạc rơi vung vãi xung quanh, tầm mắt

cô lại càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng chậm rãi ngồi xổm xuống, bả vai

bắt đầu run rẩy dữ dội.

Người ta nói Lục gia không bạc đãi cô,

ngay cả mỗi người xung quanh nhắc tới cô cũng một mặt kính nể, thực ra

ai cũng không biết trong lòng cô luôn áy náy và tự trách đối với Lục

Sơn. Nếu lúc trước khi bị cảnh sát đuổi bắt, cô có thể nhẫn tâm không

cứu Đường Trọng Kiêu bị súng bắn trúng, có lẽ sau này mọi việc sẽ khác,

ít nhất sau đó Lục Sơn sẽ không phải chết…

Khi đó cô học y, lại bị đối phương ra tay dùng súng uy hϊếp, nhưng cho dù như vậy cô vẫn như trước không thể tha

thứ cho bản thân. Mấy năm nay nếu không phải dựa vào căm hận người kia,

sợ rằng cô sớm đã không biết nên tồn tại như thế nào.

Dù sao nếu con người có thể đoán được tương lai, thì chắc hẳn trên thế gian sẽ không còn xuất hiện hai chữ “hối hận” nữa.

Hứa Niệm chỉnh đốn lại cảm xúc thật tốt,

chậm rãi nhặt đống đồ rơi trên mặt đất lên, cẩn thận nhớ lại phản ứng

vừa rồi, may mà cũng không thất thố trước mặt anh ta.

Đối mặt Đường Trọng Kiêu tận lực gợi chuyện cũ, cô đặc biệt lý trí trả

lời: “Nếu trước đây tôi biết bản thân cứu là kẻ cầm thú, tôi nhất định

sẽ trơ mắt nhìn anh máu chảy sạch tới chết.”

Cô nói xong lời này thành công thấy được

ánh mắt trầm mặc lại phẫn nộ của Đường Trọng Kiêu, có lẽ còn có chút

thất vọng? Nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ hả giận.

Người nọ cố ý nói những lời mờ ám, rõ

ràng chính là muốn nhìn cô không chịu nổi, chọc ghẹo cô à? Ai sẽ tin

Đường Trọng Kiêu một tay che trời ở Italy thật sự quan tâm đối với ai

đó? Hơn nữa, người đó còn là vợ của kẻ thù anh ta.

***

Việc này rất nhanh đã bị Hứa Niệm vứt ra

sau đầu, cô còn có rất nhiều việc phải làm, điện thoại Lục Chu vẫn không gọi được như cũ, Ngô cục hỗ trợ tìm hai ngày mới có tin tức.

“Tiểu Hứa à, người của tôi giao cho đã tìm được, có rảnh nên mời tôi ăn cơm, tôi đã bị cô cho leo cây[1] vài lần rồi đấy.”

[1] gốc là thả chim bồ câu, cụm này

có nghĩa là thất hẹn, vốn đã hẹn sẵn sàng lúc gặp mặt lại

không đến, hoặc vốn đồng ý việc gì đó với người khác nhưng

lại không làm.

Từ nhỏ Hứa Niệm đã được Lục Sơn che chở

cho đến khi trưởng thành, khi đó cái gì cũng đều không hiểu, xã giao thì càng không am hiểu, hiện tại nghe trong câu chữ của người ta đều là oán giận, cô cũng đã có thể thành thạo trả lời: “Dạo này thật sự rất bận,

Ngô cục, lần trước nhờ ngài hỗ trợ dự án kia, nếu không tôi đã không có

ngày hôm nay.”

Bên kia điện thoại Ngô cục cười ha ha không ngừng: “Tiểu Hứa càng ngày càng không thành thật.”

Hứa Niệm cũng cười: “Đâu có, tôi nói đều là thật.”

Lại nói lấy lệ vài câu cuối cùng mới cúp

điện thoại, cuối cùng vẫn là bớt chút thời gian mời lão hồ ly ăn cơm,

những năm trước đây bởi vì không hiểu những việc này nên cô gặp không ít thiệt thòi, hiện tại Hứa Niệm cũng đã học được sự tinh khôn.

Cầm điện thoại di động chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc trợ lý đang ôm mấy phần văn kiện định vào, Hứa Niệm dặn dò cậu ta: ” Hội nghị hoãn lại, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến.”

Trợ lý nhìn văn kiện trong tay, khó xử nói: “Nhưng chỗ văn kiện này.”

“Khi nào về tôi sẽ xem.”

Hứa Niệm nói xong cũng không quay đầu lại đi luôn, trợ lý đứng tại chỗ thở dài, cuộc sống mỗi ngày của Hứa tổng

giống như một cuộc chiến, một người đàn ông như anh nhìn thấy cũng thấy

mệt.

***

Hứa Niệm dựa vào địa chỉ Ngô cục đưa để

đi tìm, chỗ đó không khó tìm, là một hội sở rất có tiếng. Có tiếng ở

đâu? Chính là tính bảo mật vô cùng cao. Đã là người ở đây, nếu không

muốn để cho người khác biết mình ở đâu, thì người bên ngoài có tìm xé

trời cũng không có biện pháp.

Đến nơi, Hứa Niệm báo tên Ngô cục, đối phương vừa nghe lập tức cười híp mắt dẫn đường cho cô.

Chờ nhân viên đi rồi, lúc này cô mới dựa

vào số phòng đi tìm, dọc đường bước đi trên thảm trải sàn đắt tiền, tâm

tình Hứa Niệm lại vô cùng phức tạp.

Từ sau khi Lục Sơn mất, Lục gia liền hoàn toàn tan tác, Lục lão gia mất sớm, bà Nguyễn mắc bệnh không dậy nổi.

Công ty vốn do bà quản lý, khi đó Lục Chu còn đang học đại học, từ nhỏ

đã được người trong nhà nuông chiều đến kiêu căng, trên người có rất

nhiều bản chất cố chấp của hai đời tổ tông. Cuối cùng bà vẫn là giao

công ty cho Hứa Niệm ‘vừa mới bước vào cửa’, chí hướng Hứa Niệm không

đặt ở đây, nhưng đây là gia nghiệp của Lục Sơn, cô nhất định có liều

chết cũng phải bảo vệ.

Người trong cuộc đau xót, người ngoài biết chăng?

Hứa Niệm nghĩ thầm qua hai năm Lục Chu đã học hỏi không ít kinh nghiệm sẽ giao lại công ty cho cậu, mà lúc này…

Chuông cửa vang lên thật lâu mới có người mở cửa, lúc ló đầu ra còn hùng hùng hổ hổ, nhưng nhìn thấy cô liền trở

mặt: “A, người đẹp.”

Hứa Niệm vô cảm nhìn cậu ta, dáng vẻ người này hơn hai mươi, nhỏ hơn mấy tuổi so với Lục Chu.

Người nọ miệng ngậm điếu thuốc, một mặt

quần là áo lượt, không khách khí nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng

còn mờ ám giương đuôi lông mày lên: “Chúng tôi cũng không gọi phục vụ

phòng, nhưng mà nhìn dáng vẻ này không tồi, vào đi.”

Hứa Niệm chịu đựng một bụng tức giận, bình tĩnh theo sát phía sau cậu ta.

Đây là gian phòng cao cấp, chuyển qua cửa vào chỉ thấy mấy nam mấy nữ nói nói cười cười trên sô-pha, vải vóc trên người nhóm con gái đều ít đến đáng thương, mùi hương trong không khí

còn khó ngửi đến cực điểm.

“Là quản lý cho cô tới, không nghĩ tới

người này còn biết xử lý.” Cậu trai đưa cô vào cửa còn đang nói, ánh mắt Hứa Niệm đảno nhanh trong đám người.

Cô không thấy người cần tìm, vì thế dứt khoát hỏi: “Lục Chu đâu?”

Bước chân người nọ lập tức dừng lại, nghi hoặc quay đầu.

Hứa Niệm lạnh nhạt nhìn cậu ta: “Tôi tìm cậu ta có việc.”

Người nọ cau mày, đại khái trong lòng

đang nghi ngờ quan hệ của hai người, khi Hứa Niệm còn đang muốn nói thêm thì thấy cửa toilet mở, bên trong có một người đi ra.

***

Tính thời gian cô cũng đã bốn năm ngày

không chạm mặt Lục Chu, trên người cậu ta mặc áo sơ mi trắng, nhưng đã

nhăn nhúm lại từ lâu, chỗ dưới cằm cũng có nhợt nhạt râu ria, mới vài

ngày mà giống như biến thành một người khác.

Ánh mắt Hứa Niệm sắc bén nhìn qua, Lục

Chu ngay lập tức thấy cô. Cậu ta rõ ràng giật mình, cũng rất nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nên bước vững vàng đi tới: “Chị tới làm gì?”

Hứa Niệm lại nhìn cậu một cái, lúc này mới nói: “Mẹ rất lo lắng cho em.”

Ánh mắt Lục Chu hơi hơi lóe lên, thấy

người nọ bên cạnh dẫn đường còn đang hoài nghi quan sát Hứa Niệm, không

khỏi đề giọng to cả giận nói: “Nhìn cái gì vậy, cút.”

Người nọ trừng mắt, như muốn phát hỏa nhưng lại phải nhịn, cuối cùng thấp đầu bước đi ra.

Chỉ còn lại Hứa Niệm và Lục Chu, Lục Chu

nâng tay cào cào tóc, không được tự nhiên mở mắt: “Em biết rồi, buổi tối em sẽ về gặp mẹ.”

Hứa Niệm nghe xong cũng không có phản ứng gì, Lục Chu không kiên nhẫn lại nhìn cô một cái: “Chị không bận à? Quản chặt em làm gì?”

“Em bị bệnh?” Hứa Niệm chẳng biết tại sao lại hỏi một câu này.

Ánh mắt Lục Chu bỗng lóe lên, nhưng vẫn ngang ngược nói: “Chị nói bậy gì đó, em rất tốt, chị đi nhanh đi.”

Hứa Niệm không khỏi nghi hoặc, trực tiếp

đi tới cửa toilet, sắc mặt Lục Chu biến đổi lớn, bước một bước chân dài

che phía trước người cô, cậu gần như là gào lên: “Chị mẹ nó thực tưởng

mình là ai?”

Lục Chu thân cao 1m80 cao hơn một khoảng

lớn so với cô, nhưng vẻ mặt Hứa Niệm một chút e ngại cũng không có, từng chữ từng chữ nói: “Vừa rồi em làm gì ở trong đó?”

Người đàn ông trước mặt không nói gì, Hứa Niệm chìa tay ra kéo lấy tay áo của cậu.

Lục Chu bắt đầu bực tức, không chút suy nghĩ đẩy cô ra: “Chị có bệnh à?”

Hứa Niệm chung quy vẫn là nữ, không hề

phòng bị bị đẩy mạnh một cái dưới lực lớn của cậu ta như vậy, liền lùi

ra sau vài bước, phía sau lưng bị đập mạnh lên vách tường.

Đau, nhưng cô cũng chỉ là khẽ nhíu mày, đón ánh mắt của cậu, nói: “Em hít thuốc phiện.”

Đáy mắt Lục Chu hiện lên một tia hoảng loạn, cánh tay vươn ra lại chậm rãi buông xuống.