Chương 16

“Buổi sáng tốt lành!”

“Buổi sáng tốt lành!”

Một ngày mới lại bắt đầu ở học viện. Cuộc thi kết thúc, mọi người quay lại trường học, trở về với cuộc sống sinh viên, chuyện xảy ra vào ngày cuối cùng của chuyến đi đã được truyền đi, không ai không biết, nhưng không ai hiểu.

” Ai nha, mau nhìn mau nhìn!” Một nữ sinh kéo kéo bạn mình, mắt nhìn thẳng về phía những ” phần tử ái muội ” mới bước ra khỏi ký túc xá.

” Há, là bọn họ kìa !” Nữ sinh theo thói quen rút điện thoại ra, vì thế trong nháy mắt đã chụp được ” bằng chứng xác thực “.

Tễ Lăng Kì đã quen với việc bị nhiều người chú ý, sau hôm trước cũng đã tăng lên, tay xách cặp mà không khỏi thở dài một tiếng.

Hắn cũng chỉ là thực hiện nhiệm vụ của mình ── bảo vệ Lôi Khiếu Hoàng thôi, tại sao mọi người lại phải ghép cho bọn hắn cái loại quan hệ kia? Hết lần này đến lần khác mấy cái thứ mà tên Kỳ Oát Tuyền đáng chết kia gọi là điện thoại kia cứ rung rồi kêu không ngừng, Tễ Lăng Kì thực sự chỉ muốn đập nát nó.

Về cuộc thi chụp ảnh kia, vì không ai chụp được tấm nào đáng tin nên hội trưởng cũng rất đau đầu không biết trao giải cho ai. Qua lại một hồi, cuối cùng quyết định : Kỳ Oát Tuyền có công cứu người, nên khích lệ!

Thế là, giải thưởng lớn mạc danh kì diệu thuộc về Tễ Lăng Kì, phần thưởng là bộ Nintendo Wii Deluxe Plus mới nhất cùng với một loạt game phiên bản tiếng Nhật trên PC, nhất thời làm toàn bộ những người yêu thích game trong toàn trường ghen tỵ. Bất quá, người được nhận thưởng là hắn lại không phải kẻ hoan hỉ nhất mà là bạn cùng phòng Tiểu Hắc, hắn đang tiết kiệm để mua một bộ, nghe vậy Tễ Lăng Kì không ngần ngại mà mang toàn bộ cho hắn. Nguyên nhân là ── hắn không biết chơi !

Tiểu Hắc vì thế mà cả ngày hưng phấn, ôm Tễ Lăng Kì cả trăm lần. Tễ Lăng Kì chịu không nổi sự nhiệt tình này của hắn, cố gắng giữ khoảng cách với hắn, không để cho mọi người lại đoán già đoán non vớ vẩn cái gì đó. . . . . . Nhưng tối đó Tiểu Hắc lại đem trả cho Tễ Lăng Kì mấy đĩa game PC, không rõ lý do, hắn ném mấy cái đĩa lên bàn, không thèm ngó ngàng tới.

Chơi game cả đêm đã làm Tiểu Hắc đến giới hạn cho nên sáng sớm hôm nay, ký túc xá của bọn hắn chỉ có 3 người lên lớp. Lôi Khiếu Hoàng một mực yên lặng không lên tiếng đi bên cạnh Tễ Lăng Kì, cũng vì thế mà bạn học quay qua nhìn, dù vậy y cũng không để ý, ngược lại, ánh mắt y lại không ngừng lườm về phía sau……

” Tiểu Tuyền, nghĩ gì thế?” Mâu Thuẫn từ phía sau đi đến bên cạnh hỏi, ” Mấy nữ sinh kia à?”

” Không.” Tễ Lăng Kì kẹp file vào tay rồi đi về phía phòng học. Hai người đi trước, không để ý bóng người lén lút ở phía sau….

Bỗng nhiên, Lôi Khiếu Hoàng bên cạnh bọn họ dừng lại, làm Mâu Thuẫn hỏi, ” Tiểu Lôi, sao không đi?”

Lôi Khiếu Hoàng lắc đầu, chỉ phía trước, ” Các cậu đi trước đi, tôi quên đồ.” Nói xong liền quay lại.

” Phiền toái !” Tễ Lăng Kì cũng không quan tâm, dùng kẹp file vỗ vỗ đầu Mâu Thuẫn, ” Đi thôi !”

” Ah, được, tiểu Tuyền, từ từ !” Cứ như thế, Mâu Thuẫn cũng không hề do dự, đi cùng Tễ Lăng Kì.

Bọn hắn vừa đi, người nãy giờ âm thầm bám theo cũng dừng lại, nhìn máy ảnh kỹ thuật số trong tay, có chút nhàm chán mà hừ nhẹ: ” Ai…. Chỉ thế thôi hả? Thật sự là nhàm chán a!”

Nàng xem đồng hồ, ” Ai ôi, sắp vào giờ rồi, nếu không về văn phòng, giáo trưởng mà điểm danh sẽ phê bình!” Không hề có hình tượng mà gãi gãi đầu, người theo dõi lúc nãy chính là giáo viên chủ nhiệm Nhạc Cần Vũ.

” Giáo sư Nhạc, cô thật nhàn a !” Đang định nâng bước chạy về, đột nhiên có một giọng nam làm nàng giật mình suýt ngã

Chủ nhân của âm thanh kia rất tốt bụng mà giúp nàng một phen, Nhạc lão sư vừa ngẩng đầu, bỏ mẹ ! Nàng thà….ngã chết còn hơn !

“Ha hả, học sinh Lôi, cảm ơn em !” Bình tĩnh, bĩnh tĩnh, không được hoảng !

Nàng cứ như vậy liều mạng cảnh cáo chính mình, không biết Lôi Khiếu Hoàng đã nghi ngờ nàng từ lâu…

” Nhạc lão sư, tìm chỗ nói chuyện nhé?” Y nở nụ cười, hoàn toàn không có ý tốt.

Đương nhiên là không tốt! Lời này cũng chỉ có thể gào thét trong lòng, Nhạc lão sư mặt ngoài ôn hòa tươi cười, ” Lôi học sinh, đừng nói đùa, cậu còn phải lên lớp, tôi làm sao có thể cho cậu trốn học? Thế nào….”

“. . . . . .” (︿_︿)

(︿_︿|||)”. . . . . . Được rồi!”

Ai ai… Bạch vương quả nhiên danh bất hư truyền, cứ tưởng là năng lực của hắn không còn uy hϊếp nữa, Nhạc lão sư trong lòng vui sướиɠ phải 100 + N lần nhắc mình kiềm chế.

Hai người đi đến một bóng râm ít người để ý, Lôi Khiếu Hoàng xác nhận nơi này không có ai mới chắp hai tay lại tạo thành hình chữ thập, miệng niệm chú, tức khắc, bốn phía mở ra một tầng quang bích bao lấy hai người.

Nhạc lão sư nhìn quang bích, huýt sáo, ” Tin đồn ngươi mất năng lực, xem ra là giả!”

” Không, kết giới của ta không mạnh như trước kia.” Lôi Khiếu Hoàng không nói dối, đi đến trước mặt nàng, nheo mắt tử tế đánh giá, ” Ân, ngươi ẩn mình rất kỹ, cho nên lúc trước không nhận ra ngươi.”

” Ha ha, có thể được Bạch Vương khen là vinh hạnh của ta!” Nhạc lão sư nhẹ nhàng cười nói.

Một trận cuồng phong thổi qua, Lôi Khiếu Hoàng lấy tay che, hạ tay xuống thì Nhạc Cần Vũ đã thay cả dung mạo lẫn y phục, không còn là giáo sư khả ái đáng yêu nữa mà là một người phụ nữ mặc hồng y trang nhã cổ kính thanh lịch, một nữ tử ưu nhã mỹ lệ……….

” Ta ngay từ đầu đã nhận ra thân phận của Bạch Vương, bất quá hóa thân của Bạch Vương thật sự làm người ta kinh ngạc a !”

” Không cần vòng vo .” Lôi Khiếu Hoàng không để tâm, ” Ta chỉ muốn biết mục đích thật sự của ngươi, hồng nương ! ”

ơ hơ hơ Nhạc lão sư là long tộc @.@

sắp tết rồi đếm ngược đuê

anw, HAPPY >>>