Chương 18: Lời hứa

[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục - Chương 18: Lời hứa

" Như vậy, lần tới huynh nhất định phải bảo vệ ta"

Dừng lại bên một gốc đại thụ, Đường Tam miệng thở hổn hển . Ma cô tràng phụ trợ phi hành của Áo Tư Tạp chỉ có tác dụng trong thời gian một phút, mặc dù được Trữ Vinh Vinh hỗ trợ thêm, nhưng bất quá Đường Tam cũng chỉ bay được không quá ba ngàn mét rồi rơi xuống đất. Trong suốt quá trình phi hành, Đường Tam đem tử cực ma đồng vận dụng tới cực hạn, hy vọng có thể tìm thấy thân ảnh quen thuộc nhưng dù hắn đã cố gắng hết sức vẫn không phát hiện được bất cứ tung tích nào xung quanh chỗ mà bọn họ chiến đấu với Thái thản Cự Vương tối qua.

Rừng Tinh Đấu lớn như vậy Đường Tam không biết nên chọn hướng nào để đi tiếp, theo thời gian nỗi lo sợ cực điểm dâng trào càng mãnh liệt. Bước chân của Đường Tam không ngừng lại, dựa theo cảm giácmà hướng về một phương dốc toàn lực chạy, hy vọng có thể tìm được bất kỳ dấu vết nào.

Cho dù đã thành công bước vào cảnh giới Hồn Tông nhưng hồn lực của Đường Tam vẫn có giới hạn, mặc dù nhờ có đậu hủ của Áo Tư Tạp trợ giúp đã dần dần khôi phục, nhưng đến lúc này thể lực đã có chút cạn kiệt, không thể không ngừng lại thở dốc một hồi.

Màu đỏ trong mắt hắn giảm đi một chút, nhưng tâm tình hắn không cách nào bình tĩnh lại được trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh của Bích Linh từ khi bọn họ gặp mặt nhau lần đầu cho đến tận bây giờ, dáng vẻ cười nói xinh đẹp, lúc hờn dỗi vẫn rất đáng yêu..., tất cả đều làm cho Đường Tam lòng đau như cắt.

Lần trước như thế, lần này cũng vậy hắn như cũ vẫn không có bảo hộ tốt nàng.

Tiểu Linh, nàng nhất định phải sống, nhất định. Đường Tam không ngừng tự nhủ.

Nhìn địa hình chung quanh, Đường Tam tựa vào một gốc đại thụ ngồi xuống, hắn biết, nếu muốn tiếp tục tìm kiếm Tiểu Vũ, trước tiên phải khôi phục một ít thể lực. Dưới ánh nắng yếu ớt qua những tán lá, hắn móc túi nước từ trong người ra, uống vội vàng vài ngụm mà không hề để ý nước đã thấm ướt ra người.

Hơi thở dần trở nên ổn định, Đường Tam không dám tu luyện, bởi vì không ai dám chắc sẽ gặp phải hồn thú hay không. Hắn chỉ muốn đợi khôi phục được một ít thể lực rồi tiếp tục tìm kiếm.

Đột nhiên, một trận âm thanh kỳ lạ thu hút sự chú ý của hắn. Âm thanh tựa như có người đang thay đổi y phục, lại giống như tiếng lá cây cọ xát vào nhau. Trong lòng cảnh giác, Đường Tam chậm rãi đứng dậy, cẩn thận quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Ngay sau đó, hắn đã thấy được kẻ đã gây ra âm thanh đó.

Một màu đen,khiến Đường Tam tràn ngập sự chán ghét. Cái thứ đột ngột xuất hiện này giống như Thái thản cự viên trước đó, thân thể cũng hiện ra bởi một màu đen, chỉ có điều thân thể nó bé hơn Thái thản cự viên nhiều, thiên niên hồn thú Hắc Cuồng Báo đưa mắt nhìn Đường Tam hệt như nhìn thấy đồ ăn.

Cùng lúc đó ở tại một nơi khác cách xa chỗ Đường Tam hơn hàng chục cây số, Bích Linh cầm dao chặt đứt cái chân trước bên phải của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, hai ba nhát đã mở tung ra, làm lộ một khúc xương kỳ dị.

Khúc xương này có màu vàng lợt, tản ra dao động hồn lực nồng đậm, hiển nhiên là một khối Hồn Cốt. Bích Linh cảm quá may mắn mà.

Nhưng khúc Hồn Cốt này lại khác với khối Hồn Cốt cánh tay phải trong ý nghĩa truyền thống mà Đại sư từng nói cho nàng, đây là một khúc xương bàn tay.

Khúc xương cùng loại với xương bàn tay này không lớn, nhưng phía trước lại xuất hiện năm cái lưỡi dao sắc hẹp dài, giống như là móng vuốt thu nhỏ. Vầng sáng màu ám kim giống như sóng gợn lưu chuyển trên bề mặt, có vài phần cảm giác của thần binh lợi khí.

Trên mặt Băng Linh Vương lộ vẻ khϊếp sợ mà hâm mộ: "Ngươi đúng là sủng nhi của thần! Ám Kim Khủng Trảo Hùng là hồn thú cường đại hiếm thấy, xuất hiện Hồn Cốt cũng không lạ, nhưng có thể xuất hiện hồn cốt bàn tay quý giá như thế này thì lại là chuyện không thể tưởng tượng nổi."

Bích Linh nghịch nghịch khúc xương bàn tay, nàng đương nhiên rõ công kích mạnh mẽ nhất của Ám Kim Khủng Trảo Hùng là ở ngay mấy cái móng vuốt này.Ám Kim Khủng Trảo Hùng này vẫn còn nhỏ, không thể phát huy toàn bộ uy lực thế nhưng như vậy cũng đã là quá đủ, dù sao một trảo của con có tu vi mười vạn năm để lại một vệt xước dài cả trăm mét vắt ngang trời! Đại sư tin chắc nếu loài rồng thật sự tồn tại thì cũng bị nó xé rách. Hắn từng may mắn đọc được một điển tịch lưu truyền ghi chép nghiên cứu về Ám Kim Khủng Trảo Hùng của một vị tiền bối, bên trong có ghi lại chuyện về Ám Kim Khủng Trảo Hùng.

Hai móng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng nhìn qua không khác nhau là mấy. Nhưng trên thực tế thì trảo bên phải mạnh hơn một ít. Nó rất mạnh, càng quan trọng hơn, chính là trong bản bút ký ấy đã ghi lại, thời đó từng xuất hiện bốn khối hồn cốt Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Qua nghiên cứu của vị tiền bối kia, Hồn Cốt sản sinh ở những bộ phận khác trên người Ám Kim Khủng Trảo Hùng tuy rằng cũng mạnh, nhưng đại đa số có khuynh hướng phòng ngự, chỉ có xương tay bên phải và trái mới xuất hiện năng lực công kích kinh khủng của móng vuốt. Có điều hồn kỹ xuất hiện trên móng vuốt cũng không thể so sánh với sát Ám Kim Khủng Trảo Hùng chân chính. Có lẽ việc săn bắt Ám Kim Khủng Trảo Hùng có tu vi hơn vạn năm quá khó, loài gấu này sau khi có tu vi trên vạn năm liền trở thành một loài mạnh đến biếи ŧɦái, cho dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng rất khó chống cự. Vì vậy nên hồn kỹ của hồn cốt móng vuốt lúc đó tuy rằng mạnh mẽ, nhưng vẫn có hạn.

Mà chuyện này số người biết được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mà Bích Linh có Băng Linh Vương-kẻ luôn tự xưng mình là hồn thú có trí tuệ siêu quần, tuy có chút tự kỷ nhưng là hàng thật giá thật, hắn bổ sung thêm một số điều mà ngay cả Đại Sư cũng không biết làHồn Cốt xương bàn tay của Ám Kim Khủng Trảo Hùngnắm giữ hồn kỹ móng vuốt tương tự như chính bản thân Ám Kim Khủng Trảo Hùng, theo sự trưởng thành của hồn sư mà dài ra Xương bàn tay cũng không giống xương cánh tay, từ mặt nào đó mà nói, nó còn có thể chỉ tính là Ngoại Phụ Hồn Cốt, chỉ cần tìm được xương cánh tay phải hơi phù hợp với nó, vậy thì không cần lo lắng dung hợp với tay phải. Thiếu sót duy nhất chính là tu vi của con gấu này chỉ khoảng hai ngàn năm, khối xương tay phải này chỉ sợ cần rất lâu mới trưởng thành.

Nhưng nàng biết một khi nó phát triển lớn dần lên, thậm chí còn vượt xa hồn cốt mười vạn năm.

Chờ Bích Linh dung hợp Ngoại Phụ Hồn Cốt tuy rất đau đớn như so với lần trước dung hợp hồn cốt của Băng Linh Vương. Chuyện dung hợp hồn cốt đó cứ như mới xảy ngày hôm qua, mặc dù là tự nguyện dung hợp nhưng vẫn sẽ có một chút năng lượng ẩn chứa trong Hồn Cốt bị tiết ra ngoài nên quá trình này rất đau đớn. Hơn nữa Băng Linh Vương nói Hồn Cốt thích hợp nhất lúc này phải là khung xương, hay chính xác là xương cột sống, bởi vì hắn đã tu luyện 100 vạn năm nên nắm chắc thời gian dung hợp, khiến xương cột sống, xương sườn, xương ngực của nàng lần lượt thay đổi triệt để.

Lúc đó Diệp Bích Linh cảm giác tựa như tháo toàn bộ khung xương của bản thân xuống sau đó trùng tu lại một lần nên lần dung hợp này không thấm vào đâu, bởi thế khi liếc nhìn Ám Kim Khủng Trảo Hùng, nàng liền cảm thấy không nên lãng phí cầm dao mà cắt lấy những phần thịt ngon mang đi dù sao Thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng này chính là mỹ vị khó có được, nhất là tay gấu của nó, được xưng là một trong mười món ngon nhất trong thiên hạ. Nàng nhanh chóng đông lạnh lại chúng, chờ khi gặp lại mọi người thì tìm mật ong đỉnh cấp thì lại làm ăn sau.

Băng Linh Vương trước khi trở lại Tinh thần lĩnh vực kinh bỉ Bích Linh, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến ăn ngon.

Bởi vì thực lực tăng lên cho nên giờ khắc này Bích Linh đã cảm nhận được mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng, hơn nữa càng lúc càng có thể khuếch tán ra xa, cái loại cảm giác này cũng giống như đang từ trên cao nhìn xuống mặt đất vậy, hoàn toàn khác xa cảm giác bình thường nàng sử dụng Tinh Thần Tham Trắc.

Phạm vi dò xét lên đến vạn km, gần như bao quát hết khu vực trung tâm cực bắc, mà ánh sáng ở khắp nơi cũng dần ảm đạm, giống như đang từ ban ngày một lèo chuyển về đêm. Một cỗ khí thế đầy uy phong không ngừng bành trướng ra bên ngoài, mà lấy Bích Linh làm trung tâm, luồng tinh thần lực khổng lồ ấy cũng từ từ nở rộ.

Diệp Bích giật mình phát hiện từng giây từng phút này nàng cảm thấy bản thân như sở hữu ánh mắt của thần vậy, từ trên cao nhìn xuống lãnh thổ của mình, mặt đất, cây cối, vạn vật, bất cứ cái gì cũng trở nên bé nhỏ trong mắt nàng. Cái loại cảm giác này quá mức tuyệt vời. Giống như giờ hắn chỉ cần với tay một cái là có thể hủy thiên diệt địa, bất cứ cái gì cũng làm được.

Chẳng qua khi nhìn thấy Đường Tam khắp người bị thương, bước chân lảo đảo hướng về phương hướng của nàng đi tới thì loại cảm giác đó không còn mà biến thành lo lắng.

Cho nên vội sử dụng kỹ hồn cốt Băng Linh Vương, từ lưng nàng rất nhanh mọc ra đôi cánh băng lam trong suốt mà bay nhanh đến chỗ của Đường Tam với tốc độ nhanh gấp mấy lần Phong vĩ kê quan xà mà bọn họ săn bắt lần trước.

Cho dù như bay nhanh như vậy cũng phải mất mấy phút đồng hồ Bích Linh mới chạy tới trước mặt Đường Tam.

" Tam ca!"

Đường Tam trên đánh nhau với không ít hồn thú cho nên khi cảm nhận có thứ gì bay tới với tốc độ cực nhanh không khỏi cảnh giác, có điều khi nghe được cái xưng hô quen thuộc từ trên không vang vọng, chân mày cuối cùng cũng thả lỏng ngước nhìn thiếu nữ từ trên không trung bay đến gần hắn, khoảng khắc đó Đường Tam cảm thấy nàng giống hệt như thiên thần, đôi môi tựa như hoa đào không ngừng gọi hắn, nước mắt chảy ra.

Bích Linh nhìn khắp người Đường Tam không ngừng tự trách bản thân đáng lẽ nên hiểu ẩn ý Băng Linh Vương chỉ nói sẽ không có ai chết.

Đường Tam cố nén cơn đau giơ bàn tay dính máu không biết có phải là của hắn hay hồn thú nào mà lau nước mắt cho nàng, mỉm cười trấn an nói: " Đừng khóc liền ngất đi."

Bích Linh thấy vậy kinh hô gọi một tiếng, liền tìm đậu hủ mà Áo Tư Tạp đưa mớn cho Đường Tam. Sau đó vội lấy hợp sơ cứu trong nhẫn trữ vật mà sơ cứu ngoại thương cho Đường Tam.

Khoảng một tiếng sau, hai mắt hắn chậm rãi mở raĐường Tam, trong đôi mắt lộ ra một mảnh mê mang. Đợi khi hắn khôi phục ý thức thì đã thấy Tiểu Linh ngồi bên tay phải hắn, trong tay cầm một chiếc khăn ẩm lau mồ hồi cho hắn.

Bích Linh chưa kịp nói gì thì đã bị Đường Tam mạnh mẽ ôm vào ngực không khỏi xấu hổ, song khi nghe câu nói của Đường Tam, " Tiểu Linh, xin lỗi muội." Hắn không thực hiện được câu hứa hiện mà suýt nữa mất đi nàng, trong quãng thời gian khủng hoảng đó hắn rốt cuộc cũng nhận ra nàng là toàn thế giới của hắn.

Bích Linh chỉ yên lặng vỗ nhẹ lưng Đường Tam, cứ để cho hắn ôm nàng cho đến khi thấy từ phía xa mọi người đây chạy đến liền mạnh mẽ đẩy Đường Tam ra khiến cho miệng vết thương hắn nứt ra. Bích Linh nhìn máu nhuộm đỏ vải băng liền hoảng hốt không khỏi, vội vàng xử lý lại lần nữa mà bỏ lỡ ánh mắt dịu dàng của Đường Tam.

Đám người Đái Mộc Bạch đến nơi chính là chứng kiến Tiểu Linh vội vàng cầm máu cho Đường Tam, mối bận tâm cuối cùng cũng có thể buông xuống.