Chương 3: Gặp nguy và được cứu

" Tiểu Linh, đi đi. Gia gia cản trở con một lần, không thể cản trở con lần thứ hai. Cầm bức thư này đưa cho một người, hắn sẽ giúp con trở thành một hồn sư ưu tú nhất đấu la đại lục này."

Bích Linh chuẩn bị mọi thứ liền lên đường, chẳng qua do Bích Linh chưa bao giờ rời thôn cho nên Diệp gia gia hoàn toàn không hay biết cô cháu gái này của mình có một nhược điểm chết người chính là: Hay sai lầm phương hướng.

Cho nên Bích Linh gặp phải một tình cảnh rất bình thường chính là lạc đường, càng gây go hơn là cô lạc trong rừng sinh sống của đám hồn thú. Nếu có người biết cô còn chưa chính thức trở thành Hỗn Sĩ mà một mình tiến vào chỗ này mà không có sư trưởng theo cùngnhất định sẽ cười cô không biết tự lượng sức mình làm chuyện khờ dại. Không có lấy một cái hồn kĩ, cho dù gặp Thập niên Hồn Thú cũng chưa chắc có thể chiến thắng a!

Bích Linh đương nhiên không biết tình cảnh của bản thân có bao nguy hiểm, tiếp tục theo ven đường bước thẳng về phía trướcvừa đi vừa dõi mắt về phía xa, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trong đôi mắt ấy trong nháy mắt trở nên trong suốt, mơ hồ thấy cả vầng sáng lưu chuyển.

Từ khi Vũ Hồn Linh Mâu của Bích Linh thức tỉnh, cô phát hiện thị lực của cô thay đổi rõ rệt,có thể thấy được những thứ rất nhỏ, rất xa, tầm nhìn nháy mắt tăng lên gấp đôi người thường.

Bích Linh dọc đường khát thì tìm nước suối, đói thì ăn lương khô mang theo bên người. Hàng ngày trừ thời gian di chuyển, thời gian còn lại chính suy nghĩ chuyện vớ vẩn như tính toán trên người chỉ có bảy ngân hồn tệ và năm đồng hồn tệ, một khi ra khỏi rừng này nên chi tiêu hết sức tiết kiệm như thế nào.

Sự may mắn của Bích Linh dường như đã bị sử dụng hết. Đang đi về phía trước, đột nhiên, một cảm giác kỳ quái xuất hiện, hai mắt Bích Linh truyền đến một cảm giác đau đớn, cô theo bản năng thúc giục Hồn Lực tiến vào Linh Mâu.

Sau khi có dòng khí mỏng manh quay xung quanh hai tròng mắt, Diệp Bích Linh mơ hồ có thể thấy một thân ảnh lóe lên rồi biến mất ở đường bên trái mình.

Linh Mâu là Vũ Hồn biến dị cực kỳ hiếm thấy, có năng lực báo động nguy cơ rất mạnh, Diệp Bích Linh cảm giác được nguy hiểm nên phản ứng trở nên linh mẫn, thân thể nhanh chóng ngã về phía bên trái, đồng thời tay phải rút ra một thanh chùy thủy ở sau lưng.

Một thân ảnh màu đen lóe lên rồi xuất hiện ngay vị trí hắn vừa đứng, khoảng cách gần trong gang tấc này giúp Diệp Bích Linh nhìn thấy rõ hơn.

Đó là một con khỉ đầu chó chừng một thước, toàn thân màu vàng, đôi mắt màu nâu lóe lên hung quang, cánh tay dài kỳ dị, thú trảo, răng nanh lộ rõ ra ngoài, sau một kích không trúng, nó phát ra tiếng rít trầm thấp, rồi mạnh mẽ đạp một cái lấy đà đánh sang phía Diệp Bích Linh.

Tuy Linh Mâu của Diệp Bích Linh còn chưa có Hồn Hoàn, nhưng tác dụng cơ bản của nó không tồi. Dưới sự duy trì của Hồn Lực, động tác của con khỉ đầu chó trong mắt hắn chậm lại rất nhiều. Diệp Bích Linh nhanh chóng lăn một vòng về bên trái, sau đó búng người đứng lên, đồng thời giơ cầm chùy thủy ra chắn trước ngực.

Tim cô không khỏi đập thình thịch, hô hấp của Diệp Bích Linh dần gấp gáp hơn, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với địch nhân, không, là địch thú công kích. Bàn tay cầm chùy thủy đã ướt đẫm mồ hôi, bản thân hắn càng thêm mờ mịt không biết phải đối phó ra sao.

Con khỉ đầu chó sau hai đòn không trúng, liền như bị chọc giận, nó hướng về phía Diệp Bích Linh, hai đấm liên tục đấm vào l*иg ngực, đồng thời rú lên một tiếng, một đoàn bạch quang từ miệng nó lao nhanh về phía Bích Linh.

Lúc này cho dù Diệp Bích Linh không có kinh nghiệm, cũng có thể nhìn ra được thứ hắn đang đối mặt chính là Hồn Thú. Không có nửa phần chuẩn bị lại gặp tình cảnh nguy hiểm thế này cô khóc không ra nước mắt, mắt thấy bạch quang kia sắp đánh trúng bản thân, với thực lực hiện tại của cô, một khi bị đánh trúng rất có thể là tai họa ngập đầu.

Lúc này, đại não Diệp Bích Linh đã trống rỗng, thông qua Linh Mâu thấy tốc độ bạch quang bay tới cũng không nhanh, nhưng thực tế chỉ giây lát đã bắn tới cô.

Cùng lúc đó, con khỉ đầu chó lao nhanh về phía Diệp Bích Linh, hai mắt lộ rõ hung quang.

Bạch quang đã đến trước mặt, trong lúc khẩn trương, Diệp Bích Linh mất đi năng lực suy xét, chỉ biết theo bản năng giơ lên chùy thủy trong tay, vừa vặn đỡ lấy bạch quang.

Lúc này, một màn kỳ dị xuất hiện, bạch quang đánh vào chùy thủy, đồng thời, con khỉ đầu chó đã nhào tới, đôi tay thon dài của nó nắm chặt lấy hai vai của Diệp Bích Linh.

Diệp Bích Linh cảm thấy tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô thật sự sẽ chết dưới móng vuốt của Hồn Thú sao?

Con khỉ đầu chó nắm lấy hai vai Diệp Bích Linh, thân thể cường tráng nhấc bổng Bích Linh lên, muốn hung hăng đập cô xuống.

Ở ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, không biết từ đâu xuất hiện những sợi dây Ngân lam thảo quấn chặt lấy con khỉ đầu chó đó, sau đó một bóng người nhỏ lao nhau đến tiếp lấy Diệp Bích Linh trước khi cô bị đυ.ng vào một thân cây không xa.

Trước khi Diệp Bích Linh mở mắt thì một giọng trẻ con vang bên tai cô: " Không sao chứ?"

Tuy không biết cậu bé này là ai, nhưng Bích Linh vẫn gật đầu đáp:" Ừm!"

Sau đó Diệp Bích Linh bị đặt xuống, ngốc một bên nhìn cậu gầy yếu khoảng chừng 6 tuổi giải quyết còn Hồn Thú này.

Con khỉ đầu chó bị Game over, không lâu liền xuất hiện Hồn Hoàn màu trắng kia, nhìn nó Bích Linh đột nhiên muốn khóc. Dựa theo những gì Diệp gia gia nói thì Hồn Hoàn màu trắng chính là Thập niên Hồn Hoàn, bao gồm toàn bộ Hồn Thú từ mười đến dưới trăm năm tuổi. Không thể nghi ngờ, con khỉ đầu chó vừa bị cậu con trai lạ mặt kia gϊếŧ chính là một con Hồn Thú mười năm, Hồn Hoàn màu trắng cũng xuất hiện rõ ràng trước mặt cô.

Con Hồn Thú đầu tiên cô gặp được, lại chỉ là Thập niên Hồn Thú thế mà đã suýt gϊếŧ chết cô, nếu như gặp một con Bách niên Hồn Thú thì sao? Eo ôi, chết không thể chết nữa.

Cậu con trai kia quay lại kéo Bích Linh dậy, mà nói: " Sao lại cả gan một mình đi vào chỗ nguy hiểm như vậy?"

Chưa kịp đợi Bích Linh mở miệng thì một giọng nói khác vang lên: " Đường Tam, làm không tệ."

Bích Linh đưa mắt nhìn lại, trong lúc đó một người có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Nam tư không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.

" Đại sư, người đến rồi!" Cậu nhóc tên là Đường Tam vội hô.

Đại sư hừ lạnh một tiếng nhìn về Bích Linh: " Chưa có lấy một hồn hoàn mà dám tự ý tiến vào đây, không muốn sống sao?"

Kế tiếp Bích Linh đáng thương ngồi nghe Đại Sư mắng bản thân một trận, sau đó hỏi ngọn nguồn mới biết cô muốn đếnNặc đinh sơ cấp hồn sư học việnnhưng xác định nhằm phương hướng nên đi lạc vào chỗ này.

Đường Tam nghe vậy không khỏi cảm thấy cô bé trước may mắn gặp được bọn họ nếu không thì toi mạng rồi.

" Đưa thư đây!" Đại sư lạnh nhạt nói. Chẳng qua nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, hắn có chút thiếu kiên nhẫn: " Còn ngây người làm gì, ta là người mà gia gia ngươi muốn ngươi tìm đây này."

Diệp Bích Linh biết người đàn ông này tuyệt không nói dối, vội đưa thư cho. Đọc xong bức thư, ánh mắt Đại sư nhìn về phía Bích Linh có chút vi dị: "Thiên phú dị bẩm, ngươi là người thứ tư trong trăm năm qua có song sinh vũ hồn. Ta nợ gia gia nhà người một phân tình cho nên sẽ dẫn dắt ngươi bước vào con đường của Hồn sư này!"

Diệp Bích Linh vội hai gối quỳ xuống trên mặt đất, hướng về Đại sư cung kính dập đầu lạy ba lạy, cung kính nói: " Học trò ra mắt sư phụ!"

Đã có một Đường Tam cũng đã hành động như vậy cho nên Đại sư không mấy ngạc nhiên cho lắm, mỉm cười đỡ Bích Linh đứng dậy rồi giới thiệu Đường Tam cho cô hay.

Sau đó Bích linh biết Đường Tam cũng là Tiên thiên mãn hồn lực không khỏi một trận kinh ngạc, cảm thấy bọn họ rất có duyên với nhau. Ngay cả Đường Tam cũng phải gật đầu thừa nhận.

" Kia, sau này ta có thể gọi là Đường Tam là Tam ca không?" Bích Linh cười hỏi.

" Được!" Tuy có chút không ngờ Bích Linh gọi bản thân như vậy nhưng Đường Tam rất dễ chấp nhận, hắn cảm thấy có một tiểu sư muội đáng yêu như rất không tệ.

" Làm quen như thế là đủ rồi, kế tiếp chúng ta liền đi tìm Hồn Thú thích hợp cho Bích Linh đi!" Đại sư đứng dậy nói.

Đường Tam và Bích Linh vội chạy theo, trong lòng Bích Linh tự hỏi Hồn thú của mình sẽ là loại nào nhỉ?