Chương 43: Gặp ám toán

Rất nhanh đổi lại một bộ quần áo khác, mười hai người của Sử Lai Khắc học viện thừa lúc khán giả còn chưa giải tán thì nhanh chóng rời khỏi Thiên Đấu đại đấu hồn trận, chạy một hơi về học viện.

Nhưng là Thiên Đấu đại đấu hồn tràng không vì bọn họ rời đi mà bình tĩnh lại, không khí đã trở nên vô cùng hào hứng, tiếng hô Sử Lai Khắc vẫn tiếp tục duy trì đến khi cả bốn trận đấu đều kết thúc mới ngừng được một chút.

Thắng hai trận liên tiếp đương nhiên không chỉ có Sử Lai Khắc học viện. Nhưng hai đối thủ lần lượt bại dưới tay họ lại là đội hình hai của Thiên Đấu hoàng gia học viện, đội tượng trưng cho Thiên Đấu đế quốc cùng Tượng Giáp học viện dưới quyền của một trong bảy đại tông môn.

Đối thủ cường đại cùng đồng phục khác người, Sử Lai Khắc không hề nghi ngờ trở thành tiêu điểm cho tất cả người xem.

Trên đài Phất Lan Đức cũng không nghĩ tới tự nhiên lại tạo ra oanh động lớn như vậy, bất quá trong tâm tư của hắn, đã bắt đầu âm thầm tính kế xem như thế nào có thể từ chấn động lớn lần này mà thu được ích lợi lớn nhất.

Trên bàn khách quý, lúc này thiên tượng Hô Duyên Chấn tâm tình đã bình tĩnh trở lại, ngồi ở đó tĩnh lặng như nước. Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư bên người hắn lại có vẻ đăm chiêu.

Tuyết Dạ đại đế thủy chung vẫn là vẻ mặt mỉm cười, ngẫu nhiên cùng tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly tông Trữ Phong Trí thấp giọng nói vài câu gì đó.

Sau lưng bọn họ, ba vị giáo ủy của Thiên Đấu hoàng gia học viện lúc này đang dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn kĩ Tuyết Tinh thân vương. Mà vị thân vương này hôm trước đã bị Tuyết Dạ đại đế giận dữ khiển trách lúc này cũng không nói một câu nên lời. Cho dù hắn tưởng tượng, cũng không thể ngờ Sử Lai Khắc học viện lại là một chiến đội có tiềm lực đến như vậy. Trong lòng không khỏi âm thầm hối hận, lúc đầu không nghe tứ hoàng tử Tuyết Băng rồi lại đem những người này đuổi đi. Nếu không những danh dự này đều thuộc về Thiên Đấu hoàng gia học viện rồi.

Trong khu vực dành cho những đội tham gia thi đấu.

Các đội viên mặc đồng phục xanh nhạt của Thương Huy học viện trong mắt đều lộ ra một thần sắc lo lắng. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới đối thủ bị mình giễu cợt lại cường đại như vậy, ngay cả Tượng Giáp học viện cũng bị đánh bại. Phải biết rằng lúc trước họ gặp Tượng Giáp học viện cũng bị thảm bại.

Mà Thương Huy học viện lần này do hồn thánh Thì Niên mang đi mục tiêu chính là cố gắng tiến vào vòng chung kết. Lúc này bọn họ đã thua một trận, nếu như tiếp tục thua thêm một trận nữa thì khó mà hoàn thành được mục tiêu đề ra. Bọn họ tự nhiên hiểu được, lúc trước giễu cợt Sử Lai Khắc học viện , trong trận đấu nhất định đối thủ sẽ đòi nợ. Vạn nhất bị như đội hình hai của Thiên Đấu hoàng gia học viện phế đi, thì bọn họ kể như xong rồi.

Những đệ tử này tại Thương Huy học viện đều là phi thường xuất sắc, nhưng trong cuộc đời đệ tử cũng chỉ có một lần duy nhất được tham gia cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái toàn đại lục, bọn họ nào nguyện ý từ bỏ dễ dàng như thế chứ? Bọn họ không có đủ tự tin còn có thể vào vòng trong như Tượng Giáp học viện.

Thì Niên hai tay để ở sau lưng, nhìn lướt qua các đệ tử của mình:" Các ngươi không cần lo lắng nhiều, đạt được trận thắng thứ hai rồi nói tiếp. Không ngừng chiến thắng, mới là việc các ngươi cần làm. Về phần Sử Lai Khắc học viện kia, ta sẽ xử lí."

Nghe Thì Niên nói vậy, đệ tử của Thương Huy học viện không khỏi phấn chấn hẳn lên, bọn họ rất hiểu con người phó viện trưởng học viện này. Trong nhất thời mọi người đều lộ ra nụ cười cổ quái.

Một vòng đấu cứ như thế trôi qua rất nhanh. Toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái cũng đã thuận lợi trải qua sáu vòng đấu. Trong đó đạt được sáu trận thắng liên tiếp có ba học viện, Sử Lai Khắc là một trong số đó. Trừ trận thứ hai gặp Tượng Giáp tông cho nên Bích Linh mới được đại sư cho phép tham gia, bốn trận sau chỉ có thể ngồi cùng một bên xem mọi người thi đấu dễ dàng mà chiến thắng. Sử Lai Khắc bát quái chỉ cần xuất ra Đường Tam , Đái Mộc Bạch cùng Tiểu Vũ ba người mà thôi. Đối thủ của bọn họ không có đến một gã hồn sư trên bốn mươi cấp .

Cũng đạt được sáu trận thắng là Lôi Đình học viện cùng Thần Phong học viện.

Hôm nay là ngày dự tuyển thứ tám, cũng là vòng đấu thứ bảy. Đối thủ của Sử Lai Khắc học viện chính là Áo Tái La học viện đã có được hai trận thắng. Cũng vì đối thủ hơi yếu cho nên trận đấu của bọn họ cũng không được xếp ở trung tâm, bởi vì tâm điểm của ngày thi đấu hôm nay là hai đội mạnh va chạm, đó là Tượng Giáp học viện và Lôi Đình học viện.

Ở khu nghỉ ngơi, Áo Tư Tạp tà tà dựa vào ghế: "Không cần lên đánh nhau cảm giác thật tốt, lại vừa có thể xem trận đấu miễn phí."

Giáng Châu bật cười nói:" Hay là ngươi thay ta lâm trận đi, dù sao thực lực của ngươi cũng đã bị bại lộ một ít rồi."

Áo Tư Tạp lập tức lắc đầu cười nói:"Một mỹ thiếu niên không nhuốm một hạt bụi như ta sao có thể cứ bảo lâm trận là lâm trận được chứ."

Bích ngồi bên cạnh tức giận hừ một tiếng:"Mỹ thiếu niên ở đâu chứ. Ngươi thiếu tự kỷ đi!"

Trữ Vinh Vinh không nói, trực tiếp động thủ đem tay lén lút túm lấy một ít thịt ở eo hắn véo mạnh một cáilàm cho "mỹ thiếu niên" trước đó còn đang ung dung tự tại nghỉ ngơi bị đau đến vặn người, phải hít mạnh một ngụm lương khí.

Giáng Châu ở một bên cười ha ha hai tiếng, lúc này Mã Hồng Tuấn mới nhân cơ hội mò đến gần:"Giáng Châu tỉ tỉ, hay là để ta thay ngươi xuất trận. Mặc dù ta là vũ khí bí mật nhưng nếu ngươi mệt, ta cũng có thể giúp được. Vạn nhất mệt quá ảnh hưởng đến thân thể thì không tốt đâu."

Giáng Châu sờ sờ vào cái đầu béo mập lại lùn hơn nàng, bàn tay vuốt vuốt nói:"Vẫn là tiểu mập mạp thông minh nhất. Sau này tỉ tỉ mua đồ ăn ngon cho ngươi. Trận đấu này ta vẫn phải lên. Vì thắng lợi cuối cùng, dù có mệt hơn nữa cũng không có gì. Hơn nữa, cái này cũng là một cơ hội tốt để gia tăng kinh nghiệm thực chiến."

Mã Hồng Tuấn trên mặt toát ra vẻ đồng tình, liên tục gật đầu.

Bích Linh, Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh liếc nhau, ba người cố nén ý cười. Từ lúc mọi người cùng tập huấn để tham gia trận đấu đến nay, mập mạp lúc nào cũng quấn lấy Giáng Châu, biểu hiện ra dáng vẻ đứa trẻ nhỏ thông minh.

Mặc dù tên này không tính là anh tuấn, nhưng cái mặt mập mạp vẫn rất đáng yêu. Do hắn cố ý che dấu cho nên Giáng Châu cũng không phát hiện ra bộ mặt thật của thằng nhãi này.

Mà Sử Lai Khắc bát quái dù sao đều là huynh đệ tốt của nhau,sáu người khác đã tạo thành ba đôi, mắt thấy mập mạp cô đơn nên cũng không muốn vạch trần ý đồ của hắn. Về phần Tiểu vũ vẫn cứ nhí nhảnh vô cùng, chưa từng nghĩ nhiều như Mã Tuấn Hồng.

Bởi vì đối thủ bỏ cuộc cho nên không cần đánh, tức là mọi người nghỉ ngơi thêm một ngày.Dưới mật độ cao của đợt dự tuyển này, đối với Sử Lai Khắc học viện không nghi ngờ gì là vô cùng có lợi. Mọi người đồng thời hoan hô một tiếng, lập tức đi theo đại sư ra ngoài.

Đúng lúc này, bọn họ đυ.ng phải một đám người đang từ bên ngoài đi vào.

Trang phục xanh nhạt quen thuộc có hai chữ Thương Huy cùng tên lão giả dẫn dắt đội Thì Niên , đúng là Thương Huy học viện chiến đội.

Đội viên song phương ánh mắt va chạm nhau một chút, hai bên đều nhận thấy mắt đối phương tóe ra cả hoa lửa.

Đái Mộc Bạch giơ ngón thủ lên, dùng ngón trỏ trỏ vào tên thanh niên cầm đầu, sau đó làm ra động tác chém ngang cổ.

Đối với Thương Huy học viện, tất cả mọi người Sử Lai Khắc đều không có hảo cảm, đại sư ngay cả nhìn cũng không thèm liếc đối phương một cái, mang theo vẻ mặt cứng ngắc cùng mọi người đi ra ngoài.

Lão giả có tên là Thì Niên cước bộ dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, quay đầu nhìn mấy đệ tử của mình một cái, chặn đứng mấy người đang muốn xung đột, song phương mới có thể lần lượt đi qua nhau.

Thái Long bẻ bẻ tay, chỉ thấy khớp xương kêu lên răng rắc: "Rất mong chờ có thể sớm gặp được bọn ngươi." Những lời hắn nói cũng chính là tiếng lòng của mấy người Sử Lai Khắc học viện.

Mập mạp không nhịn được nói:"Mẹ kiếp, bọn khốn đó có cái quái gì mà lên mặt, ngay cả Tượng Giáp học viện cũng đánh không lại. Tam ca, đến lúc gặp bọn họ, cho ta lên, cho bọn chúng biết thế nào là thực lực."

Đại sư lạnh nhạt nói:"Tốt nhất các ngươi nên bình ổn tâm trạng một tí, bọn họ không phải là đối thủ đáng để các ngươi quá lo lắng. Thông qua mấy trận đấu gần đây, cũng như bản điều tra của Bích Linh ta đối với tất cả các đối thủ đều có hiểu biết sơ bộ. Ở trong giải đấu này, uy hϊếp đến các ngươi chỉ có năm chiến đội. Cũng chỉ có năm chiến đội này có thể ẩn dấu thực lực. Ở trong năm chiến đội này, Tượng Giáp học viện các ngươi đã gặp mặt, xem như nguy hiểm cũng đã thắng được bọn họ. Khả năng ẩn dấu thực lực cũng nhỏ nhất. Dù sao hồn cốt của Hô Duyên Lực đã bại lộ, nghe nói Tượng Giáp tông tông chủ Hô Duyên Chấn mỗi ngày đều phải cùng ở một chỗ với đệ tử gia tộc, chỉ sợ Hô Duyên Lực bị người khác để ý."

"Ngoại trừ Tượng Giáp học viện ra, bốn chiến đội có thể uy hϊếp các ngươi bao gồm Thần Phong học viện , Lôi Đình học viện , Thiên Thủy học viện cùng Sí Hỏa học viện. Các ngươi hẳn là cũng phát hiện, từ cái tên mà nói, bốn học viện này đại biểu cho bốn loại năng lực cường mạnh Phong - Lôi - Thủy - Hỏa. Hơn nữa Tượng Giáp học viện đại biểu cho năng lực phòng ngự thổ, được xưng là Thiên Đấu đế quốc ngũ đại nguyên tố học viện, sau lưng mỗi học viện đều có bối cảnh nhất định."

"Tượng Giáp học viện bối cảnh sau lưng trực tiếp nhất, do chính Tượng Giáp tông thành lập. Bốn học viện khác cũng đồng dạng có bối cảnh không tầm thường, như Lôi Đình học viện sau lưng kì thực là Lam Điện Bá Vương Long gia tộc ủng hộ, chỉ bất quá phương thức ủng hộ gián tiếp như cho một số đệ tử bàng hệ gia nhập học viện, còn trực hệ đệ tử thì do gia tộc bồi dưỡng. Chỉ có Ngọc Thiên Hằng gia nhập Thiên Đấu hoàng gia học viện. Mặc dù là bàng hệ, nhưng thực lực bàng hệ đệ tử của Lam Điện Bá Vương Long gia tộc cũng rất mạnh. Thực lực của cái Lôi Đình học viện không thể xem thường. Thần Phong học viện, Thiên Thủy học viện cùng Sí Hỏa học viện bối cảnh là gì ta không biết, nhưng ta cảm giác được cũng rất không tầm thường, các đặc điểm của bọn họ, đối với các ngươi mỗi đội đều rất khó đối phó."

"Danh sách tham gia vòng chung kết chỉ có năm, cho nên các ngươi nếu muốn thành công vượt qua vòng loại, như vậy phải có một trong năm học viện kia bị loại. Năm nguyên tố học viên quan hệ mật thiết với nhau, nếu như ta đoán không sai, tất sẽ có hành động viện trợ nhau. Cho nên các trận đấu sau này đối thủ của các ngươi càng ngày càng mạnh. Muốn nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, muốn không hề lo lắng lọt qua vòng loại, tốt nhất tại mỗi trận đấu đều giành chiến thắng, lấy mạch toàn thắng tiến vào vòng sau."

"Rõ" Mọi người trong Sử Lai Khắc học viện đồng ý ầm ầm.

Sau khi Sử Lai Khắc học viện tạo oanh động, Phất Lan Đức lập tức tìm người hợp tác, bắt đầu chế tác đồng phục của Sử Lai Khắc học viện trên diện rộng, hơn nữa trên mỗi chiếc áo đều có tên của một đội viên trong chiến đội.

Trong đó, đồng phục của Đường Tam bán được nhiều nhất, kế đó là Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh. Chỉ trong một thời gian ngắn, Phất Lan Đức đã kiếm được một khoản lớn từ mấy bộ đồng phục này.

Bích Linh ngồi nhìn Phất Lan Đức vui vẻ đếm tiền có được từ việc bán đồng phục, nhịn không được nói: "Viện trưởng, ngươi còn muốn phản đối mọi người mặc đồng phục của ta nữa không?"

"Không, tuyệt đối không! Tiểu Linh, ngươi mau giúp ta thiết kế băng rôn cho chiến đội của học viện đi!" Phất Lan Đức đương nhiên nhìn ra Bích Linh rất có khiếu ở mảnh này, làm sao có thể lãng phí nhân tài được.

"..." Bích Linh trợn mắt nhìn Phất Lan Đức, song không có phản đối bởi nếu để người này làm thì tập thể mọi người đập đậu hủ của Áo Tư Tạp tự sát mất.

Mà hai ngày kế tiếp, Phất Đức Lan kéo Bích Linh cùng bận rộn với những ý tưởng kinh doanh, cho nên nàng không có đi cùng Liễu Nhị Long với đại sư quan sát trận đấu.

Chờ nàng vừa rảnh tay thì đã bị Phất Lan Đức tặng cho một chồng tờ rơi, cùng với những học viên khác của Sử Lai Khắc đứng ở ngoài đường phân phát chúng cho người đi đường.

Bích Linh nhìn số lượng tờ rơi của 4 người Thái Long, Hoàng Viễn, Giáng Châu, Kinh Linh cảm thấy bọn họ có chút đáng thương.

Kinh Linh khóc ròng nói: "Không công bằng...Vì sao chúng ta lại phát nhiều như thế?"

Áo Tư Tạp nhìn bốn người họ nói: "À! Tại mấy người lên sàn không mặc quần áo màu xanh! Mấy người không biết viện trưởng thích màu xanh sao? Huy hiệu màu xanh, đồng phục màu xanh. Nghe nói cả túi ngủ cũng màu xanh."

Thái Long tức giận hô to: "Nhưng lúc đó chúng tôi mặc đồng phục mà!'

Áo Tư Tạp lắc đầu đáp: "Nhưng viện trưởng thấy mấy người mặc đồng phục chứng mắt!"

"Thôi đi, ta bị thương mà sư phụ cũng bắt ta đi này!" Mã Tuấn Hồng quay đầu lại nói, sau đó cầm gậy chống chân cùng tấm biển gỗ: Thân tàn ý chí kiên cường, tự lực cánh sinh, mong mọi người ủng hộ! Mà đi tích cực phát tờ rơi.

"..." Những người khác của Sử Lai Khắc cảm xúc ngổng ngang không thôi.

Áo Tư Tạp lợi dụng hồn kỹ tạo ra đậu hủ, định thu hút mọi người nhiệt tình nhận tờ rơi, kết quả mọi người bịt mũi chạy đi vì mùi của chúng quá thối!

Chu Trúc Thanh thì lợi dụng kỹ năng phân thân của hồn hoàn thứ 4 mà cho phân thân đi phát tớ rơi, còn bản thân ngồi trong bóng râm đọc sách thư giản.

Trữ Vinh Vinh nhìn đóng tờ rơi trong tay mình, chưa đầy ba giây liền nén toàn bộ vào thùng rác chẳng cần phải bận tâm nữa, tâm tình vui vẻ vừa đi vừa hát.

Đái Mộc Bạch tuy không lo lắng không có người để ý, nhưng hắn nhìn một đám phụ nhân quay quanh hỏi hắn có bạn gái chưa để giới thiệu, cả người đổ mồ hôi không biết nên làm sao?

Về phần Tiểu Vũ thì lợi dụng tốc độ của mình mà nhét tờ rơi vào tay người đi đường, không màng ánh mắt của đám người đó mà tiếp tục phát tờ rơi.

Còn Bích Linh thì đi theo Đường Tam phát tờ rơi thì gặp phải một cô gái hồn sư kỳ lạ, nàng ta cầm lấy tờ rơi của Đường Tam đọc xem, sau đó phì cười nói: " Tắm táp cho sạch sẽ? Hi hi, không ngờ con đường kiếm kế mưu sinh của mấy người phong phú thật!"

Bích Linh đứng bên cạnh Đường Tam, nhíu mày nói: " Cô là?"

Nàng ta không hề quan tâm đến Bích Linh, tiến tới gần Đường Tam cười duyên: " Chào hỏi tý nhé!" Liền nén trả lại tờ rơi bị bóc cháy cho Đường Tam.

" Á! Ngươi làm gì vậy?" Đường Tam né người, cau mày hỏi.

Nàng ta che miệng cười, lửa từ đầu ngón tay bùng phát ngưng tụ thành cầu lửa ném thẳng về phía Đường Tam: "Như vậy đủ thành ý chưa?"

Bích Linh kéo Đường Tam né tránh, định tính sổ thì nàng ta đã chạy theo đồng bạn của mình cho nên đành thôi. Cùng Đường Tam tiếp tục phát tờ rơi.

Nhưng nhìn người đi đường không ai để ý tới bọn họ, có điều theo thời gian Bích Linh và Đường Tam phát hiện biểu cảm của những người chỉ có một, lập tức cảm thấy kì lạ.

Đường Tam nắm chặt lấy tay Bích Linh, ánh mắt lợi hại đảo qua những người xung quanh, Huyền Thiên Công cũng tự giác vận lên.

Mặc dù không biết tại sao gặp phải tình huống này, nhưng Đường Tam và Bích Linh lập tức cảnh giác. Chư Cát thần nỏ liền rơi vào bàn tay hai người, bất chấp xung quanh có người đi qua,Đường Tam triệu hoán vũ hồn Lam Ngân Thảo của mình, mà hồn hoàn của Bích Linh cũng hiện ra.

Hơi thở âm lãnh, tràn ngập sát khí. Đó là sát khí đủ để uy hϊếp đến tính mạng.

Chung quanh đột nhiên rất yên tĩnh. Thanh âm nơi ngã tư đường đột nhiên biến mất.

Cảnh vật trước mắt tựa như bị một tầng vải mỏng che kín, hết thảy đều trở nên không rõ ràng.

Một thân ảnh nhàn nhạt xuất hiện bên ngoài mười thước trước mắt Đường Tam và Bích Linh.

"Không hổ là đệ tử xuất sắc nhất của Sử Lai Khắc học viện, tính cảnh giác rất cao. Đáng tiếc các ngươi phát hiện đã muộn rồi."

Đó là một bạch y lão giả. Người này Đường Tam và Bích Linh không chỉ gặp qua một lần, chính là sư phụ dẫn dắt Thương Huy học viện. Phất Lan Đức từng nhắc nhở hắn chú ý đến Thì Niên, bảy mươi hai cấp hồn thánh này.

Chứng kiến người này tâm trạng Đường Tam càng lúc càng trầm xuống, lẳng lặng nhìn vào Thì Niên nói: "Hóa ra là sư phụ của Thương Huy học viện, không biết ngài cản chúng ta là có gì chỉ giáo?"

Thì Niên cười lạnh nói:"Không có gì chỉ giáo, chỉ là muốn ngươi biến mất mà thôi."

Đường Tam lãnh đạm nói:"Vì toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái?"

Khóe miệng Thì Niên hiện ra một tia lãnh ý: "Mấy ngày nay ta một mực tìm kiếm cơ hội. Đáng tiếc hai người các ngươi đều cùng ở một chỗ với mấy đệ tử Sử Lai Khắc khác, ta không cách nào ra tay. Nhưng hôm nay ngươi lại đem cơ hội đến cho ta. Thật sự đáng tiếc, hai ngươi không phải là đệ tử của Thương Huy học viện."

"Ngươi muốn gϊếŧ chúng ta?" Bích Linh thần sắc ngưng trọng nói.

Thì Niên hừ lạnh một tiếng: "Cũng chỉ có thể trách các ngươi quá xuất sắc. Sử Lai Khắc chiến đội tuy mạnh, nhưng trở nên cực mạnh chỉ vì có các ngươi. Chỉ cần các ngươi biến mất khỏi thế gian này, như vậy Thương Huy học viện chúng ta có thể tiến quân vào được vòng chung kết."

Đường Tam cười lạnh nói:"Ngươi cho rằng gϊếŧ chúng ta thì Thương Huy học viện có thể chiến thắng Sử Lai Khắc học viện sao?"

Thì Niên thản nhiên cười nói: "Gϊếŧ một người không được thì ta gϊếŧ thêm, gϊếŧ đến khi đủ mới thôi. Mục tiêu kế tiếp có lẽ tiểu tử tên là Đái Mộc Bạch cũng nên."

Bích Linh nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt khẽ lóe sáng một cái liền kéo tay Đường Tam nói: "Tam ca, chúng ta rơi vào huyền cảnh của hắn rồi!"

Thì Niên cười, nếp nhăn trên mặt có thể đủ để kẹp chết một con ruồi, hàn quang trong mắt lóe ra: " Phát hiện rồi sao? Đáng tiếc không có thưởng."

Cảnh tượng mông lung chung quanh đột nhiên trở nên rõ ràng. Đường Tam giật mình phát hiện mình và Tiểu Linh đang đứng ở một mảnh đất hoang ở ngoại thành, quay đầu nhìn lại có thể thấy Thiên Đấu thành ở phía xa xa. Hắn lập tức đoán ra, đây là mảnh rừng nhỏ ngoài thành.

Mắt thấy Đường Tam định dùng Chư Cát thần nỏ, nàng lập tức cản lại nói: " Tam ca, thân thể hắn là do mộng ảo tạo ra."

Thì Niên có chút giật mình nhìn Bích Linh: "Ngươi làm sao có thể nhìn ra?"

Bích Linh không có trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Thì Niên .

Thì Niên cười, lúc này hắn tươi cười có vẻ thoải mái:"Trong lứa bạn đồng niên, ngươi và hắn không nghi ngờ gì rất mạnh, thậm chí ta chưa từng thấy ai xuất sắc như các ngươi.Đáng tiếc chênh lệch của ta và các ngươi không phải hai chữ thiên tài là có thể bù đắp. Như các ngươi đã biết thân thể của ta đều là do mộng cảnh ta tạo thành. Cho dù ta vừa rồi cho các ngươi chứng kiến cảnh tượng chân thật, nhưng thân thể đó cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi. Trong ảo cảnh của ta, ta chính là chúa tể của tất cả. Đừng nói các ngươi mới chỉ là Hồn Tông, cho dù người đồng cấp với ta, cũng không có cách nào từ trong mộng cảnh của ta thoát ra ngoài."

Đường Tam sắc mặt lúc này đã trở nên rất khó coi, liền thu hồi Chư Cát thần nỏ trong tay vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.

" Hai ngươi biết niềm vui lớn nhất trong đời ta là gì không ?"Thì Niên trên mặt đột nhiên có chút cổ quái, nếu có thể hình dung, có lẽ hai chữ dị thường rất thích hợp cho bộ dạng của hắn lúc này.

"Là cái gì?" Đường Tam thản nhiên hỏi.

Thì Niên mỉm cười nói:"Cả đời của ta, thú vui lớn nhất chính là nhìn đối thủ trong tàn mộng của ta mà nổi điên, thẳng đến cái chết. Chứng kiến một thanh niên thiên tài bị mình biến thành như vậy, ta nghĩ đã thấy hưng phấn rồi."

" Lão già biếи ŧɦái!" Bích Linh mắng một câu, liền cười lạnh nói:"Ngươi chắc chắn gϊếŧ được? Sẽ không có cái gì có thể chuyển biến sao?"

Thì Niên sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn nói:" Đừng cho rằng nhận ra ảo mộng của ta liền có thể thoát được!Không cần cố gắng dãy dụa, hết thảy đối với các ngươi đã không còn ý nghĩa gì cả. Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi. Nếu như con người thật sự có linh hồn, các ngươi hãy dùng linh hồn của mình nhìn Thương Huy học viện như thế nào mà tiến được vào vòng trong."

Bích Linh bị Đường Tam hộ ở phía sau, Lam Ngân Thảo hiện ra, chậm rãi biến thành một tầng phòng ngự xung quanh người bọn họ.

Thì Niên cười, cười ha hả:"Ngươi cho rằng, như vậy là có thể chống đỡ võ hồn của ta sao? Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi. Nếu tàn mộng của ta có thể dễ dàng chống đõ như vậy, ta đây cũng xứng với hai chữ hồn thánh sao? Chờ xem đi, các ngươi sẽ từ trong cực độ thống khổ mà tiêu vong. Mà cái thống khổ đó, lại là của chính các ngươi đem đến cho mình."

Thanh âm Thì Niên từ từ nhỏ trở lại, chung quanh hết thảy lần nữa mông lung, phản phất hắn đã đi rất xa, hoặc đã biến mất.

Đường Tam nắm chặt lấy Bích Linh, lẳng lặng ngưng tụ hồn lực của mình. Bởi vì Lam Ngân Thảo xung quanh thân thể không ngừng chuyển động, nếu không phải có Bích Linh thì hắn rất khó nhìn mọi mọi thứ bên ngoài.

Chung quanh hết thảy đều xuất hiện biến hóa, Đường Tam giật mình phát hiện, nguyên bổn Lam Ngân Thảo đang khống chế xung quanh mình đột nhiên biến mất. Mặc dù cảm giác thấy nó vẫn tồn tại, nhưng tầm mắt lại không thấy bóng dáng của chúng.

Điều hắn lo lắng nhất chính là Bích Linh biến mất, cảnh sắc chung quanh biến đổi, đã không còn là rừng cây nhỏ nữa mà là một tòa vách núi. Một vách núi Đường Tam vô cùng quen thuộc.

Quỷ Kiến Sầu, như thế nào ta lại ở Quỷ Kiến Sầu, Đường Tam trong lòng vô cùng lo lắng sự an nguy của Bích Linh cho nên đối với địa phương này khắc sâu trong kí ức chỉ có một thoáng hoảng loạn.

Bên ngoài mấy thước chính là vách núi mây mù lượn lờ. Mà ở phía sau, mấy thân ảnh màu trắng trở nên rất rõ ràng.

Cúi đầu, Đường Tam rõ ràng nhìn thấy y phục trên người mình đã thay đổi. Một chữ Đường thật lớn nói cho hắn rất nhiều điều. Mộng, chẳng lẽ tại Đấu La đại lục tất cả chỉ đều là một giấc mộng? Chính mình vẫn đang còn là đệ tử Đường Môn phạm môn quy sao?

Đường Tam ngơ ngác nhìn chăm chú về phía trước, cả người trở nên có chút mê mang. Mười thân ảnh hoàn toàn phong kín lối thoát của hắn. Những khuôn mặt phẫn nộ quen thuộc dần xuất hiện trước mắt hắn.

"Đường Tam, ngươi dĩ nhiên dám trộm Huyền Thiên Bảo Lục của bổn môn. Tội ác ngập trời."

"Đường Tam, Đường Môn đem ngươi nuôi lớn, dạy ngươi kĩ nghệ, ngươi lại làm ra chuyện đáng phẫn nộ này"

Một đám thanh âm không ngừng vang lên trong đầu Đường Tam. Rất nhanh, mười trưởng lão Đường Môn đã đứng trước mặt hắn, bao vây xung quanh hắn.

"Các vị trưởng lão, các người hãy nghe ta nói." Đường Tam không nhịn được phát ra âm thanh.

"Không có gì để nói cả. Đường Tam, ngươi tội ác quá lớn, phải chịu hình phạt lớn nhất của bổn môn."

Đường Tam tứ chi đã không thể động, bị bốn gã trưởng lão chế trụ, trong đó một gã trưởng lão giơ tay lên, nội gia cương khí từ lòng bàn tay tràn ra, một chưởng vỗ mạnh vào cánh tay hắn. Đường Tam kêu thảm một tiếng, xương cánh tay phải nứt ra từng khúc. Nỗi thống khổ nhanh chóng tràn lên não. Hắn cả người đều đã kịch liệt co rút.

Ngay sau đó là tay trái cùng hai chân. Trước nội gia cương khí của các vị trưởng lão, bộ xương trên người hắn không ngừng bị nghiền nát, cho đến khi không còn một khúc nào lành lặn mới thôi. Nhưng hắn không có chết, cả người không ngừng co rút, bất luận thân thể truyền đến những cơn đau kịch liệt, tinh thần hắn lại càng tỉnh tóa, như thể bắt hắn phải thừa nhận mỗi một phân của sự đau đớn đó.

Các trưởng lão khuôn mặt dần đạm hóa. Bọn họ đem Đường Tam đã bị gãy từng khúc xương vứt lại bên vách núi Quỷ Kiến Sầu, cũng mặc hắn kêu rên ở đây bảy ngày bảy đêm, sau đó bị chim ưng ăn thịt mà chết.

Đường Tam hai mắt đã trở nên mông lung. Thống khổ kịch liệt không ngừng cuộn lên, làm cả người hắn co quắp.

Tràng cảnh trước mắt hắn là Quỷ Kiến Sầu, nhưng là, trước mặt hắn bắt đầu xuất hiện một thân ảnh khác mà hắn luôn tìm kiếm nãy giờ.

Thon thả, ưu mỹ, mái tóc màu lục đậm tung bay theo gió, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết tựa như ban mai, đúng là Tiểu Linh.

"Tiểu, Tiểu Linh..." Đường Tam muốn gọi Bích Linh, nhưng thế nào cũng không thể phát ra thanh âm. Nhưng điều hắn hoảng sợ chính là cả người nàng bắt đầu đổ máu té ngã trên đất, Bích Linh đưa tay hướng về phía hắn: " Tam...Tam ca, cứu muội! Đau quá! Muội..."

Đường Tam sợ hãi không thôi, hắn muốn chạy đến nhưng cả người không cử động được một chút.Máu tươi bắt đầu từ khóe mắt hắn chảy ra, nhưng toàn thân xương khớp đều đã bị vỡ vụn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ở ngay trước mặt hắn bị phanh thây thành nhiều mảnh rơi khắp nơi cùng ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng căm hậndành cho hắn ở giây cuối cùng.

"Không , không ..." Đường Tam muốn hét lên, muốn đứng dậy, nhưng hắn nói cái gì cũng không được chỉ có thể nhìn những phần cơ thể đẫm máu trên mặt đất.

"Không ".Thanh âm tê tâm liệt phế điên cuồng vang vọng trong lòng Đường Tam. Hắn đã lâm vào trong cực độ điên cuồng cùng tuyệt vọng, một lòng muốn chết.

" Tam ca, đây là điều ngươi sợ hãi sao?Tam ca, mọi thứ huynh nhìn thấy chỉ là ảo mộng cho nên đừng sợ. " Ngay lúc Đường Tam thống khổ tột cùng thì giọng nói cùng hơi ấm quen thuộc ôm lấy hắn từ phía sau.

"Tiểu..Tiểu Linh!"Thân thể Đường Tam không ngừng run.

Ngoài mộng cảnh, Bích Linh mở mắt tỉnh dậy nhìn hồn hoàn thứ bảy màu đen của Thì Niênkhông ngừng phóng thích hắc sắc quang mang chói mắt, trên mặt Thì Niên đầy tàn nhẫn cùng nụ cười quỷ dị.

Đối với việc Bích Linh thoát khỏi ảo mộng, Thì Niên khó tin thì thào nói:" Không, không có khả năng.Ngươi bất quá chỉ là một thiếu niên vừa qua khỏi bốn mươi cấp hồn lực, như thế nào có thể phá đệ thất hồn kĩ của ta chứ?" Rõ ràng hắn cảm nhận được nàng ta đã ở bên bờ vực sụp đổ rồi, làm sao có thể dễ dàng thoát thân như vậy.

Ánh mắt Thì Niên nhìn Đường Tam cả người đang nằm co rút kịch liệt, lúc này mới thoáng an tâm. Niên nụ cười trên mặt càng trở nên tàn nhẫn." Nếu ngươi đã không chết trong ác mộng, vậy ta đành đích thân ra tay gϊếŧ ngươi!"

Bích Linh nhìn Lam Ngân Thảo xung quanh bắt đầu đổ rạp xuống, từ bên ngoài có thể thấy bên trong Đường Tam mặt đỏ bừng bừng, khóe miệng đã chảy xuôi một dòng máu tươi trong lòng tức giận vô cùng.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thì Niên: " Ngươi quá tự tin rồi!" Ngay lập tức ánh mắt nàng phát ra kim quang, bốn đạo hồn hoàn dưới chân bay lên nháy mắt đều biến thành màu đỏ, bốn đạo Hồn Hoàn màu đỏ tràn ngập khí tức khủng bố. Nháy mắt sao khi nó xuất hiện, một áp lực cực kỳ kinh khủng lập tức đè xuống người Thì Niên, Làm hồn thánh, Thì Niên phản ứng cực nhanh, nhưng lúc này hắn có thể chạy khỏi áp lực mà Bích Linh cố tình dồn lên người?

Áp lực này cho dù là hồn thú 10 vạn năm cũng chưa chắc chịu được, huống hồ chỉ là một hồn thánh như Thì Niên?

Thì Niên quỵ người xuống nôn ra máu, ánh mắt sợ hãi nhìn hồn hoàn màu đỏ tươi kia: "Mười... Hồn Hoàn mười vạn năm. Quái vật!" Ngay cả Phong hào đấu la còn không có được, một hồn tông như nó lại dễ dàng đạt như vậy?

Thì Niên hoàn toàn bị Bích Linh đả kích cho nên không phát hiện Đường Tam cũng đã tỉnh lại, ánh mắt màu tím nhìn Thì Niên sợ hãi cùng cực trên đất, mà đối diện Bích Linh quay đầu lại nhìn Đường Tam: "Tam ca, ngươi thoát ra rồi!"

"Ha ha ha". Thì Niên cười như điên nói:" Hồn hoàn 10 vạn năm thì sao? Hai người các ngươi chỉ là hồn tông, ta không tin không gϊếŧ được các ngươi!"

Đường Tam lạnh lùng nhìn hắn,đứng tựa vào một cây cổ thụ ở bên, miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình.

"Không, ngươi thua rồi.Diêm vương gọi ngươi canh ba, ngươi không thể sống tới canh năm. Vĩnh biệt"

Thì Niên đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó, sắc mặt hắn trở nên quái dị. Cả người thân thể đã cứng ngắc, tay phải giơ lên chỉ vào về phía bọn họ, muốn nói cái gì đó nhưng nói không nên lời. Hai mắt hắn trừng trừng chết không nhắm được mắt.

Bích Linh nhìn Thì Niên không rõ tại sao bản thân lại chết, nhưng nàng rõ ràng lúc Đường Tam vừa tỉnh liền bắn một đạo ám khí trúng vào người hắn. Thì Niên bởi vì áp lực của hồn hoàn 10 vạn năm mà nội thương cho nên không nhận ra điểm khác thường.

Phịch một tiếng, thân thể Thì Niên ngã xuống đất, thất khiếu chảy huyết sắc, trên người tràn ngập một tầng hắc sắc quang mang kì dị. Máu đen trên mặt đất không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Dần dần, thân thể Thì Niên từng bộ phận tan dần ra, rồi cứ như thế tan thành mây khói.

Bích Linh thu lại hồn hoàn liền tiến đến đỡ Đường Tam: " Tam ca, ngươi..."Lời nàng chưa nói hết thì đã bị Đường Tam ôm gắt ngao vào lòng, bởi vì dùng lực quá lớn nên Bích Linh ăn đau nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn cho hắn ôm bản thân.

Hồn hoàn thứ bảy của Thì Niên hồn kĩ Ác mộng-chế tạo ác mộng sợ hãi nhất cho đối thủ, mà điều Đường Tam sợ hãi nhất chính là không thể nào bảo vệ nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi!

Đường Tam có thể chịu đựng mất đi mọi thứ, duy chỉ có người con gái trong lòng là không được! Bởi vì nàng là toàn bộ thế giới của hắn.

Đường Tam lạnh lùng nhìn chỗ Thì Niên ngã xuống, hồn thánh cấp 72 thì sao? Chỉ cần muốn thương tổn đến Tiểu Linh, cho dù kẻ địch cường đại hơn hắn cũng không chùng tay.

Đến chết Thì Niên cũng không biết Bích Linh là hồn sư hệ tinh thần hiếm có lại có được bản thể võ hồn Linh Mâu và Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam lại là khắc tinh của tất cả huyễn cảnh. Nếu là ban đầu, có lẽ sẽ bởi vì chênh lệch hồn lực quá lớn mà không thể nào phá vỡ được đệ thất hồn kĩ của Thì Niên .Nhưng là, Bích Linh hiện tại đã sử dụng thành thục lực lượng tinh thần cộng thêm bản thể võ hồn giác tỉnh lại hai trong lúc hấp thu hồn hoàn thứ ba cho nên nàng không chỉ thể nhìn thấu mà còn khả năng xâm nhập mà ngay cả người tạo ra huyễn cảnh, có điều do giới hạn hồn lực cho nên thời gian rất ngắn cũng tiêu hao rất nhanh tinh thần lực. Còn về Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam đã được Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ rèn luyện, trở thành hỏa nhãn kim tinh, đừng nói đệ thất hồn kĩ, cho dù là đệ cửu hồn kĩ, chỉ cần là huyễn cảnh đều không thể nào che được hai mắt của hắn.

Từ lúc Đường Tam phát hiện sự việc bất thường, hắn đã thầm vận Tử Cực Ma Đồng cẩn thận quan sát xung quanh. Lúc mà Thì Niên cho rằng Đường Tam đang ở trong huyễn cảnh, thật ra Đường Tam vẫn biết vị trí chính thức của hắn, chỉ là thủy chung không phát tác mà thôi.

Hồn Tông cùng Hồn Thánh chênh lệch quá lớn, Đường Tam biết cho dù chính mình và Bích Linh muốn chạy trốn cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Cho nên, từ khi Thì Niên bắt đầu lộ ý muốn gϊếŧ hắn, hắn liền cấp cho mình một cơ hội, kiến tạo một tình huống có thể nhất kích gϊếŧ chết địch nhân. Đường Tam biết, đó chính là hi vọng sống sót duy nhất của hai người.

Cho nên, hắn một mực chờ, cho dù huyễn cảnh hành hạ thống khổ, hắn cũng ẩn nhẫn chịu đựng, thẳng đến khi Tiểu Linh ở trước mặt hắn chết không tử tế. Lúc đó cũng không phải là thời cơ tốt nhất mà Đường Tam muốn có, nhưng thực sự hắn đã không thể chịu được nữa.

Lấy sự thông minh của Đường Tam, hắn làm sao không biết Lam Ngân Thảo bao phủ bên ngoài cơ thể không thể bảo vệ mình khỏi huyễn cảnh được ? Không, đương nhiên không. Sử dụng không phải là bảo vệ hai người mà dùng để che mắt của Thì Niên mà thôi.

Dưới tình huống Thì Niên bị che mắt, Đường Tam lấy từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ ra một đồ vật, là phao cứu mạng duy nhất của hắn lúc này.

Ám khí Đường Môn bài danh đệ tam, Truy Hồn Đoạt Mệnh Diêm Vương thϊếp.

Không chọn lựa loại ám khí cơ quan, cũng không lựa chọn loại ám khí có thể bao phủ rộng do mình chế tạo là Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm, bởi vì Đường Tam biết mình chỉ có một cơ hội.

Một khi thất bại, lấy chênh lệch hồn lực của song phương nhất,cho dù đối phương không dùng tàn mộng võ hồn, trừ bỏ Diêm Vương thϊếp, Đường Tam không có bất kì cái gì có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.

Hắn thậm chí không sử dụng bất kì kĩ năng khống chế nào với thân thể đối phương, bởi vì điều đó căn bản là không cần. Nhất là bởi vì Đường Tam cũng không có dư thừa hồn lực thi triển hồn kĩ. Với lại, đối phương có thể thoát khỏi Diêm Vương thϊếp sao? Nếu là như vậy, ám khí này sao có thể bài danh đệ tam? Thế nào có thể được gọi là thϊếp mời của Diêm Vương?

Lúc đầu tại Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Đường Tam chế tạo được tổng cộng ba miếng Diêm Vương thϊếp, lúc này mới bộc lộ ra hiệu quả kinh khủng của nó.

Diêm Vương thϊếp , có hai hiệu quả đặc biệt, gọi là nhất thϊếp song sát.

Đầu tiên là kịch độc. Kịch độc khó giải. Cho dù độc châm vừa vào cơ thể trong nháy mắt đem chi thể chặt đi cũng không thể ngăn cản độc tố lây lan.

Cho dù Đường Tam sử dụng Diêm Vương thϊếp cũng phải vận Huyền Ngọc thủ tới cực hạn, không dám dễ dàng để tay tiếp xúc.

Sự kinh khủng thứ hai nằm ở cấu tạo của Diêm Vương thϊếp. Sau khi vào cơ thể, nó sẽ lập tức vỡ vụn khiến độc tố theo huyết mạch đi khắp cơ thể, mảnh vỡ Diêm Vương thϊếp cũng đánh thẳng vào trái tim.

Với nhất thϊếp song sát này, Diêm Vương thϊếp chưa bao giờ để ai sống sót, cho dù là ngay cả Đường Môn cũng không chắc là có thể giải độc. Cũng không phải Diêm Vương thϊếp không có thuốc giải, thế gian luôn vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có độc dược ắt hẳn có giải dược.

Nhưng là, tốc độ lan truyền của Diêm Vương thϊếp quá nhanh, cho dù là có giải dược, cũng không có cơ hội nào.

Diêm Vương thϊếp vào cơ thể, chỉ cảm thấy có chút tê rần, không mang đến cảm giác thống khổ, nên lúc cảm giác bất thường cũng là lúc tử vong. Lấy bảy mươi hai cấp hồn lực như Thì Niên , cũng chỉ có thể nói vài câu rồi biến thành một bãi hắc thủy.