Chương 6 Không gian

Tô Ngọc trở về nhà và dọn dẹp bên trong và bên ngoài ngôi nhà, ngay sau đó dì ba cùng với một số dì trong làng đến.

“Dì ba, các dì đều đã đến rồi, mau vào ngồi đi.” Tô Ngọc vội vàng mời bọn họ vào, sau đó đi rót trà cho bọn họ.

"Ngọc nha , đừng quá vội vàng, chúng ta là tới giúp đỡ, không phải khách khí. Chú ba của ngươi ở cuối thôn nhà thím ngươi chọn được một con lợn nhưng sợ ngươi ở đây bận rộn không đủ thời gian làm mọi việc nên sẽ xử lí xong xuôi lợn rồi mang sang đây sau."

"Được ạ, đợi cháu làm hết những việc này trước rồi tính sổ cho mọi người"

"Được, khi nào chú ba đến thì bàn bạc với hắn ."

Ăn sáng xong, cả làng kéo đến phụ giúp, đàn bà nấu ăn nói chuyện phiếm ở bếp sau, đàn ông mổ lợn, bổ củi, trẻ con chen lấn người lớn tụ tập chơi đùa với nhau.

Ở nông thôn gần như thế này, nhà có việc gì thì cả làng giúp đỡ, vui lắm.

Sau khi ăn xong, Tô Ngọc khiêng tro cốt của bà nội cùng với dân làng đến nơi chôn cất cạnh ông nội, cha và mẹ, ở đó mọi người đã đào một cái hố cạnh mộ ông nội, bên trong có một chiếc quan tài nhỏ tối màu.

Tô Ngọc đã khóc, quỳ xuống bên cạnh ngôi mộ và cẩn thận vuốt ve chiếc bình. "Bà nội, bà nhất định rất nhớ ông nội và bọn họ, cháu gái để hai người ở bên nhau, được không?"

Dưới ánh mắt im lặng của dân làng, Tô Ngọc tay run run đặt tro cốt của bà nội vào quan tài, sau đó dân làng tự động đến chôn cất quan tài.

Nhìn quan tài từng chút một được chôn cất, Tô Ngọc cuối cùng cũng đau lòng khóc:

“Bà ơi, bà ơi…”

Mấy dì phía sau vội vàng ôm lấy cô, "Ngoan, bà ngoại không muốn nhìn thấy cháu như vậy, đừng buồn."

Một số dì và mẹ xúc động nhìn Tô Ngọc như vậy và lặng lẽ lau nước mắt bên cạnh.

Sau khi chôn cất bà nội, Tô Ngọc quỳ trước mộ của bà, nghĩ đến những năm tháng bà vất vả, sự nhẫn nhịn của bà nội dành cho mình, sự cầu xin khiêm nhường của bà nội cũng vì cô...

Nghĩ đến đây, Tô Ngọc càng đau buồn hơn, cô nặng nề quỳ xuống trước mộ bà nội, trên trán có vết máu, nhưng Tô Ngọc không cảm nhận được.

Những người phía sau chịu không nổi nữa vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, Mặt Trăng Nhỏ rên "ư..ử" như thút thít bên cạnh cô.

Mọi người khuyên không được, lúc này một bóng người cao lớn xông lên ôm lấy Tô Ngọc, dùng bàn tay to che đi trán của cô.

"Ngọc Ngọc, đừng khóc, huhu"

Anh ôm mặt Tô Ngọc trong tay, nhẹ nhàng thổi trên trán cô, vẻ mặt nghiêm túc

Tô Ngọc nhìn sự an ủi non nớt của đại gia ngu ngốc này, càng ngày càng ủy khuất, tùy tiện lấy tay lau mặt, nằm trên người Mục Khải Thần mà òa khóc.

Không ai chú ý tới nước mắt lẫn máu của Tô Dự dính vào chiếc vòng trên tay đang lau mặt, chiếc vòng trong suốt như pha lê lóe lên một tia sáng yếu ớt rồi trong nháy mắt biến mất.

Mục Khải Thần bị Tô Ngọc làm cho bối rối, ôm cô ấy vỗ nhẹ vào lưng cô ấy giống như bà nội đã dỗ Tô Ngọc khi cô ấy còn nhỏ, và liên tục nói những câu như "Ngoan, đừng khóc"

Khi Tô Ngọc mệt mỏi vì khóc, mọi người đưa cô ấy về nhà, dì ba chỉ đơn giản là thu dọn cho cô ấy và đưa cô ấy lên giường nghỉ ngơi.

Tô Ngọc thực sự mệt mỏi và ngủ thϊếp đi ngay sau khi đi lên giường, Mục Khải Thần ngồi xổm bên giường và lặng lẽ nhìn Tô Ngọc.

“Khải Thần, chúng ta đi ra ngoài trước đi, để Tô Ngọc nghỉ ngơi thật tốt.” Nhìn thấy Mục Khải Thần như vậy, dì ba nghĩ cậu định ở lại đây hay sao?

"Nhưng mà, ta muốn ở lại với Ngọc Ngọc" Mục Khải Thần bi ai, anh chỉ muốn nhìn Ngọc Ngọc như thế này, Ngọc Ngọc vừa rồi buồn, và anh cũng buồn khi nhìn thấy cô như vậy.

"Hài tử, hiện tại Ngọc nha đầu đã ngủ, chúng ta đừng quấy rầy nàng, nếu không nàng ngủ không ngon."

“Thật sao?” Anh không muốn Tô Ngọc không ngủ ngon.

"Thật" dì ba bất lực.

"Được." Mục Khải Thần di chuyển chậm rãi, quay đầu ba lần một bước.

Dì ba không nói nên lời nhìn hắn, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà lôi ra ngoài, tiểu tử này, sao trước đó không nhận ra là dính người như vậy?

Mục Khải Thần nhìn Tô Ngọc, bực bội, bĩu môi và nhìn dì ba với vẻ đau khổ.

Dì ba trực tiếp phớt lờ ánh mắt của Mục Khải Thần, và kéo anh ta về phía trước.

Tô Ngọc ở chỗ này, nàng cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vừa mới ngủ thϊếp đi liền cảm thấy mình tới một nơi xa lạ, nơi này rất yên tĩnh, một gian nhà gỗ nhỏ, phía trước nhà gỗ là một mảnh đất trống và có một con sông bên cạnh ngôi nhà nhỏ không biết từ đâu chảy tới mà phía xa xa là ngọn núi nhỏ.

Tô Dự ngẩn người đứng ở trước cửa nhà gỗ.

"Ta không phải đang ngủ sao? Đây là đâu?"

Cô nghi ngờ nhìn xung quanh.

"Xin chào, có ai không?"

Tô Ngọc hét lên, nhưng xung quanh không ai trả lời, chỉ có tiếng vọng của chính cô ấy, khung cảnh yên tĩnh này khiến Tô Ngọc nổi da gà khắp người.

Mạnh dạn đi vào nhà gỗ, Tô Ngọc thăm dò đẩy cửa, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại đẩy cửa ra thận trọng bước vào, bài trí bên trong rất đơn giản, có một cái bàn, hai cái ghế, trên bàn bày một bộ ấm chén, bên trong còn có một cái tủ. Nhìn nhìn còn có một số loại rau quả mà cô biết, nhưng còn có nhiều thứ Tô Ngọc chưa từng nghe nói qua như quả ngọc linh, hoa sen ngũ sắc, bạch lan, hỏa vân quả...

Xem xong cũng không hiểu nên Tô Ngọc cũng không bận tâm, cô đẩy một cánh cửa khác trong phòng ra, bên trong là một phòng ngủ, rất cổ điển, giống như những khuê phòng của các tiểu thư trên TV, bên cạnh giường có một tủ quần áo, Tô Ngọc mở tủ quần áo, bên trong là một số trang phục của phụ nữ.

Thấy vậy, cô có chút sợ hãi đây không phải gặp phải ma sao? Đừng, đây là điều cô ấy sợ nhất mà, huh ~

Tô Ngọc đột nhiên cảm thấy lạnh, xoa xoa cánh tay và chạy nhanh ra ngoài.

"Trời ơi, con đã ở đâu vậy, bà ơi, xin phù hộ cho con và mau trở về đi." Tô Ngọc chắp tay làm động tác cầu nguyện, nhắm mắt lại lẩm bẩm.

Một lúc sau, cô lặng lẽ mở một bên mắt, cô đã trở về nhà, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, cô nằm trên giường vỗ ngực trấn định cơn hoảng loạn không ngừng trong lòng:"Mọi thứ đều tốt là nằm mơ."

Thấy trong phòng có chút tối, Tô Ngọc bật đèn lên, xuống giường uống một ngụm nước, sau đó tắt đèn tiếp tục ngủ, nhưng vừa mới tắt đèn, vòng tay trên tay Tô Ngọc đột nhiên sáng lên, rực rỡ và sau đó cô ấy biến mất trên giường.

Mở mắt ra, cô lại nhìn thấy nơi mà mình đã thấy trong giấc mơ. Tô Ngọc hoảng sợ trong giây lát, nhưng lần này cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Nghĩ đến ánh sáng từ chiếc vòng tay vừa rồi, Tô Ngọc đột nhiên nghĩ đến một khả năng—không gian

Tô Ngọc đã đọc một ít tiểu thuyết về không gian, cho nên vừa nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, cô lập tức nghĩ tới chuyện này, nếu thật sự là như vậy...

Tô Ngọc nhìn chiếc vòng ngọc trong suốt như pha lê trong tay, trong lòng thầm nói, sau đó cả người trở về nhà.

____________

Ây da truyện bắt đầu hay rồi này mọi người .

Dạo này mình vào năm học mới nên lâu lâu mới ra truyện được nhưng mình sẽ cố không bỏ truyện.

Còn một số chi tiết có thể hơi lệch hoặc sai mình sẽ sửa.

Đầu tiên là tuổi của nữ chính lúc đầu mình có viết là nữ chính tốt nghiệp xong bà mới mất nhưng mấy chap sau lại có nhân vật nói nữ chính 19t điều này mình edit xong mới để ý nên giờ mình sẽ chốt lại rằng nữ chính của chúng ta 19t nha.

Điều thứ 2 mấy chap đầu mình hình như có viết ở một số chỗ bà của nữ chính là bà nội thì giờ chốt lại là bà ngoại nhé.