Chương 14: Cự Lang

Tim Lục Trạch đập rộn lên, hai mắt mở to.

Vừa nhìn thấy thảo nguyên quen thuộc, Lục Trạch mừng tới nhảy dựng lên.

Quả nhiên còn có thể tới!!!

Nếu đã có thể tới, vậy tiểu quang cầu, hắc hắc...

Khóe miệng Lục Trạch điên cuồng nhếch lên, ánh mắt lóe lục quang, đảo mắt tìm quanh.

Tiểu thỏ thỏ đáng yêu, các ngươi đâu rồi?

Có điều, Lục Trạch cũng không buông lỏng cảnh giác, dù sao, nơi này còn có nguy hiểm vô danh, hắn còn chưa biết, hôm qua hắn chết thế nào a.

Rất nhanh, Lục Trạch đã tìm thấy một con thỏ thỏ xám khổng lồ đang vùi đầu ăn cỏ.

So với siêu cấp đại bạch thỏ hôm qua, con thỏ này nhỏ hơn một chút, nhưng chiều cao vẫn phải tới tầm 80 phân.

Ngay khi Lục Trạch bước tới phạm vi ba mét, thỏ xám đã cảnh giác dựng đứng lỗ tai, ngẩng đầu nhìn lên.

Hai mắt đỏ ngầu của thỏ xám nhìn thấy Lục Trạch, cái miệng ba múi lập tức hé ra, một hàng răng nhọn xuất hiện.

Khóe miệng Lục Trạch co giật, mỗi lần nhìn thấy đại thỏ đáng yêu hé cái miệng đầy răng nhọn ra, hắn đều cảm thấy không hài hòa.

Có điều, hắn hôm nay đã không phải hắn hôm qua, Lục Trạch tỉnh táo nhìn thỏ xám xông lại, thẳng tới khi thỏ xám xông tới trước người hắn, hắn mới đạp chân xuống, lướt ngang một chút, đồng thơi xoay eo nhấc tay, một quyền mạnh mẽ đấm vào cổ thỏ xám.

Răng rắc!

Một tiếng rắc giòn vang, thỏ xám theo quán tính ngã xuống phía trước, chân giương lên đạp đạp mấy cái, không còn động đậy.

Một kích miểu sát!

Lục Trạch nhếch miệng, so với hôm qua, hắn đã cường đại hơn nhiều.



Rất nhanh, thi thể thỏ xám hóa thành tro tàn, chỉ để lại một tiểu quang cầu đỏ nhạt.

Lục Trạch hơi sững sờ, hôm qua có hai cái a, hôm nay lại có mỗi một cái?

Hơi chút so sánh thể tích của thỏ xám cùng thỏ trắng, là thể tích càng lớn, lực lượng càng mạnh thì càng tạo thành nhiều tiểu quang cầu sao?

Có phải hay không, gϊếŧ thêm mấy cái nữa là biết.

Lục Trạch không nghĩ nhiều nữa, nhặt tiểu quang cầu, tiểu quang cầu liền biến mất trong tay, hẳn là đã tới không gian kỳ dị kia.

Nhặt chiến lợi phẩm, Lục Trạch lần nữa tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy hai con thỏ ở gần nhau. Một con thỏ đen có thể tích không kém con hôm qua, còn một con thỏ xám giống y hệt con vừa rồi.

Sau khi nhìn thấy Lục Trạch, hai con thỏ cứ như nhìn thấy thỏ cái xinh đẹp, hai mắt đỏ hồng lao tới.

Lục Trạch đạp chân xuống đất, hai mắt cũng đỏ hồng nghênh tiếp.

Đây chính là tiểu quang đoàn nha!

Lắc lư cước bộ tránh hai con thỏ công kích, Lục Trạch đánh một quyền đập chết tiểu thỏ xám, lại quay người chuyên tâm đối phó đại thỏ đen.

Đại thỏ đen mạnh hơn tiểu thỏ xám không ít, tốc độ cũng càng nhanh hơn, nhưng Lục Trạch đã sớm khác hôm qua, năm quyền cùng đánh vào cổ thỏ đen, đại thỏ đen co quắp ngã xuống đất.

Doanh thu ba cái tiểu quang đoàn!

...

Một giờ sau, Lục Trạch thở hào hển ngồi trong bụi cỏ nghỉ ngơi, hắn hiện đã thành thục săn thỏ.

Một giờ vừa rồi, hắn đánh chết hai con thỏ còn to hơn con siêu cấp đại bạch thỏ hôm qua, ngoài ra còn đánh chết sáu con siêu cấp đại bạch thỏ, mười ba con tiểu thỏ, xuất thủ vừa lãnh khốc vừa vô tình!

Quả thực tàn nhẫn!

Cộng thêm ba tiểu quang đoàn lúc đầu, hiện hắn đã thu được 35 tiểu quang đoàn, thu hoạch khả quan.



Nụ cười Lục Trạch càng cười càng rộ, lao động vinh quang nha!!!

Nhiều tiểu quang đoàn như vậy, hẳn có thể rèn luyện da thịt gân tới viên mãn chứ?

Đến lúc đó, Lục Ly, hừ hừ, muội muội không nghe lời, ta thân là ca ca nên dạy dỗ lại nha!?

Đúng lúc này, nụ cười trên mặt Lục Trạch ngưng lại, hai mắt mở to không dám tin nhìn bụi cỏ trước mặt tầm chục mét, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

Cỏ trên thảo nguyên rất cao, thấp nhất cũng vượt qua đầu gối, mà cao thì còn cao hơn cả hắn.

Mà trước mặt hắn là một bụi cỏ chừng mét sáu, vấn đề là, bụi cỏ này vậy mà mọc ra một đôi mắt???

Lục Trạch ra sức nháy nháy mắt, mong mắt mình nhìn nhầm, lại phát hiện đôi mắt kia không những không biến mất, mà bụi cỏ cũng chậm rãi lay động.

Nhìn kỹ vào bụi cỏ, Lục Trạch mới nhìn rõ là thứ quỷ gì.

Kia là một con cự lang màu xanh cao chừng mét rưỡi, lông sói thuần thanh, cực kỳ tương đồng với màu bụi cỏ, lông sói không gió tự nhấp nhô.

Đồng tử cự lang cũng màu xanh, chỉ có một vòng tròng trắng mắt là khác những nơi khác.

Lục Trạch ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn cự lang, mà cự lang cũng cúi đầu nhìn Lục Trạch, bốn mắt nhìn nhau, hai mặt ngơ ngác.

Mẹ nó không khoa học, thứ này là lão hổ sao? Mẹ nó có sói lớn thế sao?!

Mẹ nó, đúng là có thể, thỏ còn lớn như thế, nữa là soi?

Có điều, màu sắc của con sói này cũng thực dễ nhìn, rất thần tuấn.

Hai mắt cự lang lấp lóe hàn mang, tựa như cũng vì nhìn thấy sinh vật kỳ lạ mà cẩn thận.

Sau một chút, cự lang há miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn lạnh lẽo, gầm thét với Lục Trạch.

Lục Trạch: “...”