Chương 43: Chuột Nhỏ, Cự Thú

Bầu không khí rất nặng nề, sau một lát, đau đớn khủng khϊếp lại xuất hiện.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt Lục Trạch trở nên lạnh lẽo, hắn chịu đựng cơn đau phóng tới một bụi cỏ cao bằng người ở phía sau cách nơi này không xa.

Oanh!

Toàn lực đá quét ngang đánh nát bụi cỏ, đau đớn trong đầu Lục Trạch cũng biến mất theo, sau đó một trận thanh âm huyên náo vang lên, một thứ gì đó thấp thoáng trên cánh đồng cỏ xa xa.

- Tìm thấy ngươi!

Ánh mắt Lục Trạch ngưng lại, chân đạp một cái nhanh chóng vọt tới trước.

Sau đó, hắn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Nhìn xem hắn phát hiện gì nào? Một con chuột nhỏ!

Mặc dù con chuột này cao cũng cũng có hơn ba mươi centimet, nhưng ở cái địa phương quỷ quái ngay cả con thỏ cũng cao hơn một mét này, thì đây đúng là một con chuột nhỏ.

Con chuột quỷ dị đó có bộ lông màu lam bóng bẩy, đôi mắt to tròn màu tím nhạt, cực kỳ linh động.

Sau khi bị Lục Trạch phát hiện, nó nháy nháy mắt với Lục Trạch, bán manh kêu lên chi chi, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Lục Trạch cảm thấy, ngay cả cái loại lòng dạ hiểm động như Lục Ly mà nhìn thấy con chuột nhỏ này, chắc chắn cũng sẽ bị mê hoặc.

Lục Trạch yên lặng đối mắt với chuột nhỏ, sau đó đột nhiên tung cước đạp xuống, trực tiếp đạp lên trên đầu nó, ấn đầu nó vào trong đất bùn, thân thể chổng lên trời.



Ầm!

Chít!

Sau một tiếng vang trầm, tứ chi ngắn ngủn của chuột nhỏ co quắp, nó kêu lên thảm thiết, thân thể dần dần mềm nhũn.

Lục Trạch yên lặng giơ chân lên, nhìn chuột nhỏ chậm rãi hóa thành tro tàn.

Ta, không có tình cảm!

Con chuột nhỏ này quá nguy hiểm, biết sử dụng công kích tinh thần, nếu không phải tinh thần lực của hắn mạnh gấp hai người thường, ban nãy đã toi mạng rồi!

Nói cách khác, võ giả cảnh giới bình thường, thậm chí là Linh Vũ cảnh giới cấp thấp cũng sẽ bị vật nhỏ đáng yêu này miểu sát!

May mà dường như nó chỉ có thể công kích tinh thần, nhục thể rất yếu, bằng không nó chỉ cần thừa dịp đại não Lục Trạch đau đớn kịch liệt mà đánh lén, chắc chắn Lục Trạch mới vừa đi vào đã phải ra ngoài.

Nếu vật nhỏ đó chơi xỏ lúc hắn đang chiến đấu với con thỏ, hắn còn không nổ tung tại chỗ ư?

Hắn sẽ không để lại kiểu bom hẹn giờ như thế.

Mặc dù hắn đồng ý chuột nhỏ đúng là đáng yêu thật, nếu có thể thu phục thì tốt, nhưng hắn lại không cách nào thu phục, chi bằng quả quyết từ bỏ.

Chuột nhỏ hoàn toàn biến thành tro tàn, để lại đoàn sáng nhỏ khiến con ngươi Lục Trạch co rụt lại.

Vậy mà lại là năm đoàn sáng nhỏ màu tím nhạt kích thước khác nhau!



Loại đoàn sáng nhỏ này có tác dụng rất lớn đối với hắn. Nên biết, tại thời điểm sử dụng đoàn sáng nhỏ màu tím, ngộ tính của hắn sẽ đạt được sự tiến bộ trong khỏang thời gian rất ngắn, điều đó giúp hắn sửa chữa khuyết điểm bản thân tốt hơn, sau khi sử dụng còn có thể tăng tinh thần lực lên.

Vật như vậy, không thể nghi ngờ là cực kì trân quý.

Lục Trạch cười hắc hắc không ngừng, nhặt đoàn sáng nhỏ lên, cho dù chỉ được có mấy cái thôi, nhưng lần này thu hoạch như thế đã đủ rồi.

Chẳng qua vẫn mong sau này sẽ không gặp lại nó. Mặc dù nó rất tốt, nhưng hắn thật sự không chịu nổi thời điểm chiến đấu lại bị công kích tinh thần.

Lục Trạch nhìn tro tàn trên đất, nghĩ thầm loại chuột nhỏ đó hẳn là rất hiếm thấy mới đúng, dù sao hắn tiến vào không gian này nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải nó.

Cất kỹ đoàn sáng nhỏ, Lục Trạch ngẩng đầu nhìn bầu trời vạn dặm không mây.

Hôm nay thời tiết rất tốt, vừa mới tiến vào liền có thu hoạch lớn, tâm tình Lục Trạch bấy giờ cũng trong vắt như bầu trời, vô cùng đắc ý.

Đúng lúc này, sắc mặt của hắn nháy mắt trở nên tái nhợt, thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Bầu trời vốn đang xanh thẳm trong suốt như hồ nước, chợt xuất hiện một bóng đen kinh khủng.

Toàn thân mọc đầy vảy màu đen, có phần giống với Hắc Long trong thần thoại phương Tây của Trái Đất, lại mọc ra ba cặp cánh và ba cặp móng vuốt bén nhọn.

Thân thể to lớn che khuất bầu trời, chỉ mới vỗ cánh một lần đã từ chân trời xa xôi xuất hiện trên bầu trời thảo nguyên, lại vỗ cánh một lần nữa, liền biến mất khỏi tầm mắt Lục Trạch, chỉ còn lại cuồng phong.

Thậm chí Lục Trạch còn nhìn thấy, ở nơi xa, phía dưới khoảng trời con cự thú kia vừa lướt qua, có vô số quái vật to lớn bị cuồng phong cuốn lên, bất lực giãy dụa giữa không trung, chỉ có mấy con quái vật biết phi lành là loạng choạng thoát đi được.

Lục Trạch ở chỗ này rất xa, mặc dù cuồng phong dữ dội, nhưng tay của hắn cắm vào trong đất nên cũng không bị thổi bay