Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tùy Thân Liệp Thú Không Gian

Chương 44: Đánh Chủ Ý Tới Thần Thông

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau một lát, cuồng phong ngừng lại, bầu trời trở nên sáng sủa không mây một lần nữa, Lục Trạch yên lặng đứng lên, quay đầu nhìn về hướng cự thú rời đi, hướng đó vẫn là một mảnh thảo nguyên như cũ, nhưng bên ngoài thảo nguyên là gì thì Lục Trạch lại không biết.

Hắn nuốt ngụm nước miếng, con cự thú kia lớn bao nhiêu? Dài mấy cây số? Là mấy chục hay mấy trăm cây số đây?

Lục Trạch hoàn toàn không thấy rõ ràng, những nơi cự thú đi qua, bầu trời bị che khuất, uy áp kinh khủng chỉ trong nháy mắt đó đã đủ khiến trái tim hắn suýt nữa là nổ tung.

Nên biết nó đang ở trên bầu tròi xa xôi! Mà chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc mà thôi!

Trong cái không gian này lại còn có cự thú đáng sợ như thế?! Lục Trạch cực kì chấn kinh.

Còn nữa, sau khi gϊếŧ chết được thứ đồ chơi kia rồi, sẽ lại xuất hiện thứ gì nữa đây?

Lục Trạch bình ổn lại nội tâm xao động xong, nhịn không được sờ cằm thầm nghĩ.

Lì lợm là một loại bản tính, nhưng mục tiêu của chúng ta là: Không tìm đường chết!

Suy nghĩ một chút mà thôi, nó cũng sẽ không chạy đến đây đánh hắn đâu nhỉ?!

Lục Trạch nhanh chóng quăng chuyện con cự thú ra sau đầu. Dù sao hiện tại hắn không có thực lực, nên cũng không có tư cách nghĩ những thứ này, không bằng tìm cách cố gắng tăng thực lực lên.

Cự thú mang theo cuồng phong khiến những bụi cỏ chung quanh bị thổi ngã rạp, Lục Trạch nhanh chóng tìm được một cái động thỏ. Hắn không khách khí chui vào, như thể đang vào nhà mình vậy.

Về phần chủ nhân có đồng ý hay không?



Không nghe không nghe, còn lâu mới nghe!

Sau một hồi rẽ trái rẽ phải, Lục Trạch chậm rãi tới chỗ sâu trong hang động, ánh mắt hắn dần dần trở nên băng lãnh, hắn khống chế hô hấp cùng nhịp tim, lén lút thò đầu nhìn vào nơi sâu nhất hang động.

Khi thấy rõ tình cảnh nơi đó, Lục Trạch mở to hai mắt.

Bởi vì, hắn phát hiện ở đó chỉ còn lại một đống tro tàn, cùng với sáu con thỏ khổng lồ.

Sáu con thỏ khổng lồ ấy mềm nhũn ngã trên mặt đất, ngay cả lỗ tai cũng mềm oặt, cứ như một con cá ướp muối.

Hai mắt Lục Trạch sáng lên, hắn cả gan đưa ra suy đoán: Sợ là những con thỏ cỡ nhỏ kia ban nãy đã bị uy áp đến từ cự thú nọ hù chết tại chỗ, chỉ có sáu con thỏ khổng lồ còn lại là kéo dài được hơi tàn.

Nhưng mà khi hắn nhìn kỹ, lại không phát hiện đoàn sáng nhỏ của những con thỏ tử vong.

Hắn nhíu mày, chắc là, chỉ có hắn tự tay đánh chết mới có được đoàn sáng nhỏ?

Như vậy, sau này kiểu mơ đẹp hai con quái thú cường đại chiến đấu, đồng thời bỏ mạng, hắn ngồi làm ngư ông đắc lợi là không cách nào thực hiện được rồi.

Ngẫm lại có hơi chua xót trong lòng, nhân vật trong tiểu thuyết có thể thường xuyên gặp phải loại kỳ ngộ này, hắn cũng rất muốn nha.

Lắc lắc cái đầu, Lục Trạch không nghĩ nhiều nữa, nếu trong động thỏ chỉ còn lại sáu con thỏ khổng lồ kia, vậy hắn thân là một sát thủ diệt thỏ tất nhiên sẽ không khách khí!

Hai chân hắn đạp lên mặt đất, tạo nên một tiếng vang trầm, thân thể hắn như một mũi tên phóng về phía con thỏ cách hắn gần nhất.

Không gian bên trong ổ thỏ rất rộng, hắn có thể đứng thẳng người, bàn tay phải nắm lại tung quyền đánh vào cổ con thỏ với uy thế gió bão.



Ngũ phẩm cảnh giới, viên mãn bốn tiểu cảnh giới, viên mãn quyền pháp cơ sở, thực lực như thế tăng lên rất nhiều so với hôm qua, mà ban nãy con thỏ mới bị uy áp cự thú dọa cho mềm nhũn, nên chỉ trong một quyền đó, con thỏ đã giật giật giật chân sau hai cái rồi dứt khoát lên trời.

Mà những con thỏ khác lúc này mới gắng gượng nhấc thân thể yếu ớt của mình lên, gầm rú với kẻ địch đột nhiên xuất hiện.

Khóe miệng Lục Trạch khẽ nhếch, quả nhiên, có lẽ hôm nay là ngày may mắn của hắn nhỉ?

Nhìn bộ dáng đám thỏ này hoàn toàn không còn sức để phản kháng, đúng là giống như từ thỏ ăn thịt chuyển sang thỏ ăn cỏ vậy!

Thế là, trong một động thỏ u ám đã xảy ra sự kiện ức hϊếp kẻ yếu cực kỳ tàn nhẫn, khiến đàn ông nghe thì trầm mặc, phụ nữ nghe thì rơi lệ, còn con nít nghe là phải trốn vào trong ngực mẹ.

Lục Trạch, nhân vật chính của sự kiện đã dùng ba quyền hai cước tiễn năm con thỏ thân cao hơn mét bộ dáng đáng yêu về chầu ông bà.

Hắn không hề có lòng xám hối!

Hắn còn đang cười tươi nữa chứ!

Mỗi một con thỏ khổng lồ gục xuống đều sẽ rơi ra năm đoàn sáng màu đỏ nhạt và một đoàn sáng nhỏ màu tím nhạt. Tổng cộng sáu con thỏ khổng lồ, hết thảy có ba mươi đoàn sáng màu đỏ nhạt và sáu đoàn sáng nhỏ màu tím nhạt.

Thu hoạch như thế, Lục Trạch có lý do gì để không vui chứ?

Có những đoàn sáng nhỏ màu tím nhạt này, Lục Trạch cảm thấy tinh thần lực của bản thân có thể tăng thêm ít nhất là ba phần!

Cộng với thời gian nâng cao ngộ tính, ánh mắt Lục Trạch lấp lóe, nhớ tới thần thông của Nam Cung Tĩnh, lực lượng bộc phát sao...
« Chương TrướcChương Tiếp »