Chương 47: Chết, Đều Đã Sớm Quen

Thế nhưng, khi thỏ khổng lồ xuất hiện, tình huống lập tức phát sinh thay đổi, mặc dù chúng vẫn không phải đối thủ của Lục Trạch, nhưng lại có thể miễn cưỡng ngăn cản công kích của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ cần chặn được công kích của Lục Trạch, đám thỏ sóng sau tiếp sóng trước dùng lợi trảo bén nhọn nhanh chóng cắm vào thân thể băng thanh ngọc khiết của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếng leng keng không dứt bên tai. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thỏ thường không thể phá nổi phòng ngự của hắn, nhưng thỏ khổng lồ thì có thể. Rất nhanh, trên thân Lục Trạch xuất hiện vết máu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, sau lưng Lục Trạch truyền đến một tiếng gầm nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Con cự khuyển đầu tiên xông tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám thỏ thấy cự khuyển xông tới, lập tức khẩn trương dừng lại động tác, tai thỏ thật dài dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm cự khuyển. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khi thấy lần lượt có thêm mấy con cự khuyển xông tới, đám thỏ hoảng sợ xoay người, theo đường khác chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch có chút câm nín nhìn đám cự khuyển đang bao vây hắn, lại nhìn đám thỏ liên tục chạy trốn, tâm tình phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám thỏ này cũng nhát gan quá đi? Người ta chạy vào nhà các ngươi làm mưa làm gió, dù là thỏ cũng không thể nhịn chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏



Tốt xấu gì cũng phải tiến lên nói cho chúng biết, uy nghiêm của thỏ là không thể xâm phạm chứ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng qua, rất hiển nhiên là đám thỏ kia sẽ không nghe theo Lục Trạch, hang động nhanh chóng trống không một lần nữa, chỉ còn lại bốn cự khuyển cùng một Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế là, trong hang động vang lên tiếng va chạm và tiếng gầm gừ kinh khủng. Trong hang động lại xảy ra sự kiện ức hϊếp nhỏ yếu cực kỳ tàn nhẫn, mà đàn ông nghe thì trầm mặc, đàn bà nghe thì rơi lệ, còn con nít nghe thì phải trốn vào trong ngực mẹ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bốn con cự khuyển đen thui mặt mày dữ tợn đại chiến với dũng sĩ Lục Trạch, chúng công kích cực kỳ tàn ác, Lục Trạch anh dũng phản kháng, nhưng cự khuyển lại quá mức cường đại, còn đặc biệt lãnh khốc vô tình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi trải qua một chen chiến đấu kịch liệt nhưng không được tác dụng gì, dũng sĩ Lục Trạch máu nhuộm trời xanh... Khục, không đúng, là máu nhuộm hang động, lại một lần nữa anh dũng hi sinh! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong căn phòng, Lục Trạch mở mắt, toàn thân đau nhức kinh khủng khiến khóe miệng hắn run rẩy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bốn con cự khuyển kia thực tàn nhẫn, nhục thân khủng bố, lợi trảo cùng răng đều cực kì sắc bén, lại còn biết sử dụng linh lực, dù là một con hắn cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn, huống chi là bốn con? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa rồi suýt nữa là Lục Trạch bị phanh thây, toàn thân đều đau muốn chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau một lát, đau đớn chậm rãi biến mất, Lục Trạch thở dài: Hôm nay, hắn lại chết như trước đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cảm thấy, chết thì chết, hắn cũng quen rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏



Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lục Trạch liền giật mình, tuyệt đối không thể có loại suy nghĩ quỷ quái này được. Quen chết là cái quỷ gì chứ?! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sống không tốt hơn sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không nghĩ nữa, tu luyện tu luyện! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch đè nén loại suy nghĩ kỳ quái đó xuống, hắn nhìn rất nhiều đoàn sáng đang bay bổng trong đầu, có đoàn sáng lớn và đoàn sáng nhỏ màu đỏ nhạt, còn có cả đoàn sáng nhỏ màu tím nhạt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt hắn dừng trên đoàn sáng nhỏ màu tím nhạt, cuối cùng hắn lại chọn một đoàn sáng lớn màu đỏ nhạt để tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại, chuyện quan trọng nhất của hắn vẫn là đẳng cấp, viên mãn võ kỹ. Trước tiên hắn phải nâng võ giả cảnh giới lên đến viên mãn đã, khi đó mới suy tính sử dụng thêm đoàn sáng nhỏ màu tím nhạt, xem xem có thể lĩnh ngộ loại thần thông như của Nam Cung Tĩnh hay không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao hắn chưa có quá nhiều hứng thú với thần thông, cho dù hắn sử dụng đoàn sáng nhỏ màu tím nhạt, hắn cũng không chắc chắn mình có thể lĩnh ngộ được, nên trước tiên nâng cao những thứ có thể nâng cao mới là đúng đắn nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Buổi sáng chủ nhật hai tuần sau, bên trong võ đạo trường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lục Ly đang tiến hành tu luyện tỉ thí theo thông lệ mỗi sáng hàng ngày. Lục Ly bộ pháp nhu hòa, nhìn qua không có chút động tĩnh khí tức nào, nhưng tốc độ lại cực nhanh, cử động bàn tay nhìn thì rất mềm mại, nhưng trong đó lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà bộ pháp của Lục Trạch lại càng thêm hiệu quả, thường xuyên chỉ khi nào cần động mới động, không cần động tuyệt đối sẽ không loạn động, giống như một kẻ bị bệnh lười thời kì cuối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏