Chương 49: Thật Bỉ Ổi!!!

-͏͏ Vẻ mặt ngươi trông thật là bỉ ổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly lạnh lùng nhìn Lục Trạch, dường như bị biểu tình của hắn làm cho ghê tởm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-͏͏ Có gì đâu mà bỉ ổi chứ?! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch bất mãn nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện mua đồ dùng hàng ngày sao có thể nói là bỉ ổi chứ?! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, Lục Trạch vẫn lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-͏͏ Được rồi, ta không có gì muốn mua cả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù hắn thật sự cảm thấy hứng thú với loại đồ dùng hàng ngày mới lạ này, nhưng bản thân là một người xuyên việt, nếu mua những thứ đó thì quá mất mặt người xuyên việt, Lục Trạch không muốn bôi bác mặt mũi các vị tiền bối vĩ đại, mới nhịn đau từ bỏ ý nghĩ mê người này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly nhìn Lục Trạch một chút, rồi xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch sờ lên mặt mình, vừa rồi nét mặt hắn thật sự rất bỉ ổi ư? Biểu tình của Lục Ly khi nhìn hắn cứ như đang nhìn một thứ mà hận không thể đem đi thiêu vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, trở lại gian phòng của mình, lên giường ngồi khoanh chân. Hắn lấy ra mười đoàn sáng lớn màu đỏ nhạt, bắt đầu tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đoàn sáng vừa vào miệng, lập tức hóa thành năng lượng nóng bỏng, bắt đầu lấy thập nhị chính kinh làm cơ sở, rèn luyện mạch lạc quanh thân, ngay cả mạch lạc cực kỳ nhỏ cũng không bỏ sót. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong đó, chín phần mười mạch lạc đều tỏa ra hào quang óng ánh, mạch lạc thoạt nhìn giống như hồng ngọc, phát sáng long lanh, rực rỡ vô cùng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏



Mỗi lần rèn luyện đều cảm thấy từng trận nhoi nhói truyền vào trong đầu, Lục Trạch bình tĩnh, không hề phản ứng, rèn luyện từng bước một. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lần lượt nuốt vào đoàn sáng, nhắm mắt rèn luyện, khi bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ hiện lên sắc cam, Lục Trạch mới mở mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rèn luyện xong thập nhị chính kinh! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn thở ra một hơi, đi đến phòng tắm bắt đầu tắm gội, chậm rãi rửa sạch tạp chất tiết ra bên ngoài cơ thể. Hắn siết chặt nắm tay, nở nụ cười hài lòng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lực lượng tăng lên rất nhiều! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, chỉ cần rèn luyện xong hai mạch Nhâm Đốc, chẳng phải mình có thể bay lên sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tôi thể là cơ bản của võ đạo, tất cả cảnh giới trong tương lai đều có liên quan tới tôi thể, với trình độ tôi thể viên mãn toàn bộ của mình, có khi nào sau này hắn sẽ trở thành Nhân tộc thiên kiệu, được mỹ nữ ôm ấp yêu thương, đi đến đỉnh cao nhân sinh không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngẫm lại vẫn có chút kích động nho nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng qua đây chỉ là ngẫm lại mà thôi, Nhân tộc nhiều người như vậy, dù là thiên tài cỡ nào cũng có khả năng xuất hiện, cho dù Nhân tộc không có, thì vẫn còn các chủng tộc khác trên toàn vũ trụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại, trong vạn tộc của vũ trụ, Nhân tộc cũng chỉ là một bộ tộc có trí tuệ mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ra khỏi phòng tắm, Lục Trạch đi xuống lầu, phát hiện Lục Ly đang mang theo túi lớn túi nhỏ vào nhà, sau lưng còn có Alice. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-͏͏ Học trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏



Alice mỉm cười đáng yêu, vẫy tay với Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-͏͏ Nữ đầu bếp bé bỏng, học muội đáng yêu đến nhà, có vui mừng không nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khoảng thời gian này, Lục Trạch mỗi ngày tan học đều sẽ đến lớp của Lục Ly, cùng nàng về nhà, nên hắn thường xuyên chạm mặt Alice, mấy lần như vậy, hai người cũng có chút quen thuộc nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch phát hiện, tâm tư của thiếu nữ tóc lam này vô cùng đơn thuần, nào giống như Lục Ly, cái thứ phụ nữ lòng dạ hiểm độc! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-͏͏ Nữ đầu bếp bé bỏng? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch hơi sững sờ, hơi nghi hoặc nhìn Alice đang tươi cười, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-͏͏ Hôm nay ngươi muốn tới nấu cơm? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly bên cạnh mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-͏͏ Hôm nay cha mẹ có việc nên không về, dì giúp việc cũng cũng có chuyện phải về nhà, đúng lúc có Alice ở cạnh, nàng nói sẽ đến nhà giúp chúng ta nấu ăn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe vậy, hai mắt sáng bừng, vẻ mặt cảm động nhìn Alice. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vừa mới nếm trải món ăn khủng bố của Lục Ly, nếu hôm nay thật sự chỉ có hai người ở nhà, hắn nhất định phải ăn ở ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không ngờ Alice lại chủ động tới nấu cơm cho bọn hắn, không hổ là bạn thân của Lục Ly! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mình là ca ca, xem như được hưởng ké Lục Ly rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏