Chương 6: Độc Thân Cẩu Cũng Là Chó

Lục Ly ở ngoài cửa buồn bực nói.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Lục Trạch ở trong nhà vệ sinh thầm đổ mồ hôi lạnh, mặc dù không phải bị Thực Não trùng ăn mất não, nhưng thực tế càng nghiêm trọng hơn nha, Lục Trạch ban đầu đã sớm chết, hiện hắn không phải Lục Trạch lúc đầu.

Hắn lúng túng sờ mũi, cười nói:

- Ngươi không hiểu, hiện ta đã triệt để đại ngộ, Thượng Thiên Nhược Thủy, nói không chừng lúc nào đó sẽ vượt qua ngươi nữa nha.

Lục Ly nghe vậy, sững sờ, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí trở nên nguy hiểm:

- Ý ngươi là, ta sẽ bại trong tay ngươi?

- Không tin? Vậy ngươi chờ xem, ta nói cho ngươi biết, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!

Lục Trạch mặt không đổi, tim không đập, kiêu ngạo đạo văn của vị tiểu thuyết gia nào đó.

Câu này chính là câu thứ tư trong một trăm câu tuổi dậy thì hắn muốn nói nhất, hiện rốt cục có thể nói ra khỏi miệng.

Tiện thể nhắc đến, câu thứ ba là hít một ngụm khí lạnh: “Kẻ này lại khủng bố như vậy!”

Dù sao hôm nay nhất định không thể luận võ, xem như có nhảy từ tầng 2 xuống, xem như bị Tinh không cự thú nuốt chửng, hắn cũng không đáp ứng luận võ, nếu hắn đáp ứng, vậy hắn chính là chó!

Lục Trạch đắc ý lau khô thân thể, hất khăn mặt lên vai, lại vứt đồ ngủ vào trong máy giặt, máy giặt AI tự động phân loại quần áo, trừ vết bẩn.

Lúc này, sắc mặt Lục Trạch cứng đờ, hắn phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: hắn không mang đồ để thay.

Bởi vội đi tắm, vội chạy vào nhà vệ sinh, ngay cả cửa đều không khóa, bằng không cũng không bị Lục Ly nhìn thấy hết, giờ hắn lại không thể bước ra.

Lục Trạch lúng túng nhìn bóng người Lục Ly tựa ở cửa chờ hắn ra, cười xấu hổ:

- Khục khục, A Ly, giúp ca một chút~

Lục Ly ở ngoài cửa nghe Lục Trạch nói, đang định mở miệng phản bác, lại nghe được giọng khép nép thỉnh cầu của Lục Trạch, lập tức nở nụ cười “thuần khiết, ôn nhu” hỏi:

- Ca ca, muốn A Ly giúp ca làm gì?

Lục Trạch nghe thanh âm ôn nhu của Lục Ly, ánh mắt sáng lên, có chút cảm động, thầm nghĩ quả là muội muội nhà mình thật tốt, thật sự ôn nhu hiểu chuyện.

Hắn vội mở miệng nói:



- Ta quên cầm đồ đề thay, ngươi tới phòng ta lấy giúp ta một bộ quần áo.

- Được a, ca ca ngươi chờ một chút.

Lục Ly ôn nhu trả lời.

Sau đó, nàng quay người chạy đến phòng Lục Trạch, lấy một bộ quần áo, về phần đồ lót, nàng nghĩ nghĩ một chút, vẫn không có cầm.

Tới trước cửa nhà vệ sinh, Lục Ly mỉm cười nói:

- Ca ca, lấy quần áo này!

Lục Trạch nghe vậy, khẽ mở khe cửa, đưa tay ra:

- A Ly, đưa quần áo cho ta đi, cảm ơn!

Quả nhiên, A Ly là tuyệt nhất, ôn nhu quan tâm.

Ngay lúc Lục Trạch cảm động, thanh âm vẫn “ôn nhu” của Lục Ly lại vang lên:

- Ca ca, ca phải đáp ứng A Ly một việc, A Ly mới đưa quần áo cho ca?

Lục Trạch: “...”

Hắn lập tức có suy nghĩ không ổn, nhưng giờ phút này đang ở dưới mái hiên, hắn vẫn kiên trì hỏi:

- A Ly, việc gì a?

- Đương nhiên là...

Lục Ly mỉm cười càng ôn nhu:

- Đáp ứng luận võ với A Ly nha~

Lục Trạch nghe vậy, khóe miệng co giật: “...”

Xin cho phép ta thu hồi đánh giá vừa rồi, người này, nếu mổ ngực ra, tuyệt đối sẽ thấy trái tim màu đen!



...

Cuối cùng, Lục Trạch thở dài, aiz, quả nhiên là da mặt còn chưa đủ dày, nếu như da mặt hắn đủ dày, như vậy cứ để trần thân thể bước ra cũng chẳng sao, nhưng mặt mũi không cho phép hắn lập tức bước ra ngoài.

- Được rồi, ta đáp ứng ngươi.

A a, đúng đúng đúng, không sai, hôm nay, hắn là chó!

Gâu gâu gâu!!!

Độc thân cẩu cũng là chó, không sai nha?

Làm độc thân cẩu bao năm nay, đối với hắn mà nói, không quan trọng, không sao cả.

Lục Ly ngoài cửa nghe vậy, lập tức nở nụ cười chiến thắng:

- A, ca ca, quần áo cho ngươi.

Giờ phút này, thanh âm ôn nhu của Lục Ly lập tức biến thành ác ma thì thầm trong tai Lục Trạch.

Người này, tuyệt đối là ác ma.

Vội thay quần áo, Lục Trạch ra khỏi nhà vệ sinh, liếc mắt nhìn Lục Ly ở ngoài, Lục Ly mỉm cười, bước vào nhà vệ sinh, mà Lục Trạch cũng quay người về phòng.

ừm, không mặc quần áo, cứ thấy lành lạnh không an toàn.

Khi Lục Trạch thay đồ lần nữa, Lục Ly đã rửa mặt xong, ngốc mao vểnh lên đã bị trấn áp, con mắt mông lung trở nên sáng tỏ, duy chỉ có cái miệng nhếch lên là không đổi, mang theo nụ cười ôn nhu.

Mà giờ khắc này, Lục Trạch nhìn thấy nụ cười này chỉ có thể khiến trong lòng nổi lên ý lạnh, thế giới này không có một tia ấm áp.

- Lục Trạch, xuống lầu đi!

Lục Ly mỉm cười, quay người xuống lầu.

Lục Trạch đành phải thở dài quay người đuổi theo.

Gia cảnh Lục gia không tệ, lão cha Lục Trạch - Lục Văn là người sáng lập của một công ty thời trang, tương đối nổi danh ở Lan Giang tinh, mẫu thân Lục Trạch - Phó Thư Nhã là chuyên gia thiết kế thời trang của công ty, đây cũng là cơ nghiệp hai người xây dựng từ hai bàn tay trắng.

Cho nên, gia đình cũng không thiếu tiền.