Chương 8: Ngươi Không Phải Thân Sinh

Sau đó, hai người bắt đầu tu luyện như thường ngày, sau khi tu luyện xong, cũng đã là bảy rưỡi.

Nghỉ ngơi tắm rửa, đổi một thân quần áo sạch, hai người trở về nhà.

Trong đại sảnh, Lục Văn đang ngồi trên ghế salon xem tin tức trên màn hình giả lập, mà Phó Thư Nhã cũng đang bận rộn trong phòng bếp.

Mặc dù bận rộn công việc, nhưng hai người bọn họ vẫn thích làm việc nhà, gần gũi bọn nhỏ, mà chỉ cần Phó Thư Nhã có thời gian rảnh, đều sẽ tự mình xuống bếp làm điểm tâm.

- A Trạch, tới!

Lục Văn nhìn thấy Lục Trạch cùng Lục Ly trở về, lập tức đặt quang não trong tay xuống, nói với Lục Trạch.

Lục Trạch hơi chút nghi hoặc, có điều vẫn đi tới, đồng thời cũng cẩn thận nhìn lại lão cha của tiền thân, cũng chính là lão cha của hắn, một gương mặt lão nam nhân đầy soái khi, chí ít với gương mặt này, lão cha hắn hẳn có không ít tiểu cô nương ôm ấp yêu thương, hai hàng lông mày ẩn chưa uy nghiêm, cái này là cư vị trên cao dưỡng bá vương chi khí sao?

Ngược lại, lúc nhìn về phía Lục Trạch cùng Lục Ly, Lục Văn lại đem uy nghiêm của bản thân ẩn đi, còn lại, chỉ có trầm ấm, ôn hòa cùng nồng đậm thân tình.

Điều này khiến tâm tình Lục Trạch có chút phức tạp, dù sao Lục Trạch vốn dĩ đã chết, bất luận là ánh mắt nồng đậm tình cảm của Lục Văn hay Lục Ly, đều khiến hắn có chút bối rối không biết phải làm sao.

Có điều, đã kế thừa thân thể này, vậy gia đình này, về sau để hắn bảo hộ đi.

- Sao vậy lão cha?

Lục Trạch cười ngồi xuống.

Lục Văn bị xưng hô của Lục Trạch làm cho sững người, lão cha? Không phải tiểu tử này lúc nào cũng nghiêm túc gọi hắn là phụ thân sao?

- Ngươi bị thực não trùng ăn mất não?

Câu hỏi của Lục Ly lúc trước lặp lại trong miệng Lục Văn, khiến khóe miệng Lục Trạch co giật nhẹ, cái này là cha con đồng tâm, tâm hữu linh tê sao?

Lục Ly ở bên cũng mỉm cười nói:

- Ta cũng cảm thấy vậy, ba ba, hay là chúng ta đi bệnh viện mở sọ não ca ca ra xem?



Mẹ nó, Lục Ly ngươi không biết, lời nói cùng biểu cảm đối nghịch như vậy, khiến người càng thêm đáng sợ sao?

Lục Trạch yên lặng tránh ra Lục Ly, cười nói:

- Ta cảm thấy sống như trước kia quá mệt mỏi, đổi cách sống có lẽ sẽ tốt hơn!

Lục Văn nghe Lục Trạch nói, hơi sững sờ, lại không khỏi nhìn thêm mấy cái, cuối cùng mỉm cười:

- Các ngươi vui vẻ mới là quan trọng nhất!

Trên thực tế, Lục Văn cũng không muốn Lục Trạch là chững chạc đường hoàng mê luyện võ như vậy, dù sao có thiên hạ vô song, nhưng trên cao đều phải chịu rét lạnh cô đơn, như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Đây cũng là lý do Lục Văn dù có địa vị không tệ, nhưng vẫn thích ở cùng người nhà nhiều một chút!

- Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của ngươi, có hai tin, một tốt một xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?

Gương mặt anh tuấn của Lục Văn mang theo nụ cười xấu xa mở miệng nói.

Lục Trạch nghe vậy hơi sững sờ, hóa ra hôm nay là sinh nhật của hắn sao? hai ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến hắn hoàn toàn quên mất, có điều lão cha vậy mà chơi trò vô lại này, hắn có chút im lặng:

- Khổ trước sướиɠ sau, trước nghe tin xấu đi.

- Khụ khụ, A Trạch a, ngày xửa ngày xưa, vào một đêm nguyệt hắc phong cao, ta và mẹ ngươi đang...

- Ngừng, không cần nấu cơm chó, lão cha, nói điểm chính được không? nhi tử của ngài sống cũng không dễ dàng nha!

Lục Trạch bất đắc dĩ, đối với Lục Văn hơi chút là phát cơm chó, hắn đã sớm không thể nhẫn nổi.

Không thấy Lục Ly đang ở bên xiết chặt nắm đấm, phản đối chính sách tàn bạo sao?

Nàng cũng là một đầu độc thân cẩu.



- Khục, thật là, đám trẻ nhỏ bây giờ đúng là không biết cái gọi là lãng mạn.

Lục Văn lắc đầu:

- Vậy nói điểm chính đi, Lục Trạch, ngươi không phải con ruột của chúng ta.

Lục Trạch: “???”

Lục Ly: “!!!”

- Tin tức tốt tiếp theo, có phải là ta thực ra là phú nhị đại, kế thừa tài sản trăm tỷ? hay là kế thừa một viên tinh cầu tư nhân? Lão cha ngài an tâm, ta nhất định để hai người các ngài cùng hưởng phúc.

Lục Trạch vừa cười vừa nói.

Trời đất quỷ thần, sinh nhật lại còn đùa kiểu này, lão cha ta còn có thể hài hước hơn một chút sao?

- Lấy đâu ra phú nhị đại?

Lục Văn trợn mắt nhìn Lục Trạch:

- Có phải ngươi sớm biết ngươi không phải chúng ta thân sinh? Còn có thổ nào đại gia tới tìm ngươi?

Lục Trạch sững sờ, nhìn biểu tình của Lục Trạch, tiếu dung dần thu liễm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Lục Trạch lại bắt đầu co giật:

- Lão cha, ngươi nghiêm túc?

Lục Văn gật đầu:

- Còn thật hơn chân kim!

Tâm tình Lục Trạch trở nên dị thường phức tạp, vừa mới xuyên qua, gặp một gia đình viên mãn, phụ mẫu hòa hảo, muội muội đáng yêu, kết quả tới ngày thứ hai, lão cha lại nói hắn không phải thân sinh, mặc dù mới chỉ vừa xuyên, nhưng ký ức dung hợp, chẳng khác nào hắn kinh lịch cả một đời của tiền thân, đột nhiên có biến cố như vậy, trái tim nhỏ có chút không chịu nổi.