Chương 10.

Chập tối 5 giờ pháo hoa sẽ bắt đầu, chỉ là biểu diễn pháo hoa sẽ phải chờ đến 8 giờ tối.

Úc Tuyết Nhi ngồi trên xe lăn Cảnh Hình chuẩn bị, trên đùi đắp chăn lông xù xù, một túi sưởi ấm hình cừu nhỏ nhét giữa hai tay, khuôn mặt nhỏ bị khăn quàng cổ dày rộng che khuất hơn phân nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt nai con đẹp trong suốt.

Thiếu nữ ngồi xe lăn xinh đẹp vừa đến chỗ bắn pháo hoa, nhận được tỉ lệ quay đầu cực cao, đặc biệt là hai soái ca thân cao chân dài dung mạo tương tự đi theo phía sau cô, cơ hồ đi đến chỗ nào đều là một đường phong cảnh xinh đẹp.

“Cảnh Hình, tớ muốn ăn cái kia.” Úc Tuyết Nhi đã sớm thích ứng ánh mắt người khác, duỗi tay chỉ vào một quầy hàng mực xiên nướng, sai sử Cảnh Hình đi mua.

Cảnh Hình ngước mắt nhìn quầy hàng mực xiên nướng kia, hắn có chút khiết phích (ám ảnh sạch sẽ) bắt bẻ liếc nhìn tóp mỡ bên cạnh bếp teppanyaki, nói: “Về nhà làm cho cậu ăn có được không? Ven đường không có làm sạch sẽ như ở nhà.”

Úc Tuyết Nhi phồng quai hàm, “Mặc kệ, phải ăn cái kia.”

Cảnh Hình có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô một cái, ngẫm lại Úc Tuyết Nhi lớn như vậy, cũng quả thực rất ít ăn quán ven đường, ngẫu nhiên ăn đỡ thèm cũng được.

“Tớ đi xếp hàng, các cậu ở ven đường chờ tớ.” Cảnh Hình thay Úc Tuyết Nhi sửa sang lại khăn quàng cổ một chút, sau đó đến quầy mực xiên nướng phía trước xếp hàng.

Thiếu niên cao ráo chân dài khí chất xuất chúng vừa đứng trước quầy hàng liền hấp dẫn tầm mắt rất nhiều người, thậm chí có cô gái nhìn mặt hắn nhỏ giọng nói mấy thứ gì đó.

Cảnh Hình không dao động, nửa rũ mắt nhìn quán chủ dùng xẻng ấn con mực, biểu tình lãnh đạm không giống như là tới mua đồ, ngược lại có chút giống đập phá quán.

“Còn muốn ăn cái gì?” Hạ Tùng đẩy xe lăn, nhường đến ven đường, phòng ngừa chắn đường người khác.

“Muốn ăn kem.” Tầm mắt Úc Tuyết Nhi từ trên người Cảnh Hình thu về, nhìn một xe đẩy kem nhỏ khác nói.

“Không được.” Hạ Tùng không cần suy nghĩ từ chối, trời lạnh như vậy, ở bên ngoài ăn kem trở về bảo đảm bụng sẽ khó chịu.

Úc Tuyết Nhi không cao hứng bĩu môi.

Đây là nguyên nhân ngay từ đầu tại sao cô không muốn để Cảnh Hình và Hạ Tùng đi cùng cô, bọn họ luôn là quản đông quản tây, cái này không sạch sẽ cái kia không thể ăn.

Lúc cùng Tông Lị ra ngoài, đều là Tông Lị mang theo cô dạo quán ăn vặt một lần, muốn ăn gì thì ăn nấy.

Tầm mắt Hạ Tùng xẹt qua môi cô, đáy mắt áp chế một mạt sắc tối.

Hắn nhớ mang máng đêm hôm đó, mình xuyên thấu qua cửa sổ chỉ kéo nửa bức rèm của Úc Tuyết Nhi, thấy được dáng vẻ cô ở trên giường tự an ủi.

Chính là đôi môi đỏ mọng này, hé mở thở dốc, biểu tình hãm sâu trong tìиɧ ɖu͙©, làm hắn cương lên ngay tại chỗ.

“Muốn ăn cũng được, nhưng không thể ăn nhiều.” Hạ Tùng hầu kết lăn lộn một chút, phảng phất nghĩ tới bộ dáng Úc Tuyết Nhi vươn đầu lưỡi hồng nhuận ra, khẽ liếʍ kem.

Thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, đem kem trong đầu thay đổi thành côn ŧᏂịŧ mình, máu cả người đều muốn sôi trào lên.

Úc Tuyết Nhi lập tức cao hứng, “Vậy tớ muốn một cái."

Hạ Tùng đẩy xe lăn đến một vị trí mình có thể nhìn thấy, nói với cô: “Vậy cậu ở chỗ này chờ tớ.”

Úc Tuyết Nhi yên tâm thoải mái ngồi trên xe lăn, chờ hai anh em mua đồ ăn cho mình.

Vị trí xe lăn dừng có chút xảo diệu, phía sau có một hẻm nhỏ, không có Hạ Tùng ở bên cạnh nói chuyện với mình, cái góc này chợt an tĩnh lại.

Trong lúc mơ hồ, Úc Tuyết Nhi nghe được trong hẻm nhỏ truyền đến tiếng bạch bạch, còn có tiếng thở dốc kiềm nén.

Úc Tuyết Nhi xem qua phim cấm, cơ hồ trong nháy mắt kia liền hiểu rõ cái gì.

Cư nhiên có người làʍ t̠ìиɦ trong ngỏ nhỏ!!