Chương 12.

Người trong ngõ nhỏ nghe được bên ngoài không có động tĩnh gì, cho rằng người đi rồi.

Tiếng bạch bạch cùng tiếng thở dốc càng thêm mãnh liệt truyền ra.

Úc Tuyết Nhi xấu hổ hận không thể tại chỗ úp ra một biệt thự barbie mộng ảo cao cấp đi vào ở.

Có cái gì so với hiện trường xã chết bạn của mình đi theo mình cùng nhau nghe được âm thanh người khác làʍ t̠ìиɦ?

Kia cũng có thể, nhưng người bạn này còn là khác phái nữa.

Tay Úc Tuyết Nhi túm ống tay áo Hạ Tùng đều đang run.

Cô tựa như bị ủy khuất, nhỏ giọng, khó hiểu hỏi: “Sao không đi?”

Hạ Tùng rũ mắt xuống, thấy được lông mi cô run rẩy cùng lỗ tai xấu hổ đến đỏ hết.

Gương mặt cũng hiện lên ửng đỏ không bình thường, cả người thoạt nhìn vừa kiều vừa mềm, rất muốn khi dễ.

Hạ Tùng vươn một ngón tay, không khống chế được chọc lỗ tai cô một chút.

Úc Tuyết Nhi sợ bị người trong ngõ nhỏ hiểu lầm mình đang nghe góc tường, lập tức xấu hổ buồn bực hạ thấp giọng hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Hạ Tùng từ phía sau cúi người xuống, cánh môi ngừng cách lỗ tai cô không xa, thanh âm trong trẻo lúc này xen lẫn một chút khàn khàn, khi nói chuyện hô hấp thậm chí đều phả tới lỗ tai cô.

“Lỗ tai đều đỏ, Tuyết Nhi là biết bọn họ ở bên trong làm cái gì?”

Nếu vào một tuần trước, Úc Tuyết Nhi nhất thời thật đúng là không biết người trong ngõ nhỏ đang làm cái gì.

Nhiều lắm cảm thấy ở trong đó truyền đến tiếng rất kỳ quái.

Nhưng mà hiện tại Úc Tuyết Nhi đã không phải Úc Tuyết Nhi của trước kia, cô xem qua phim cấm, còn tự mình sờ qua hạ thể mình, thử cắm vào một đốt ngón tay.

Bên trong đang làm cái gì, hiện tại cô quá rõ ràng.

Khi bị Hạ Tùng vừa hỏi như vậy, biểu tình Úc Tuyết Nhi đều căng không được.

“Cậu quản bọn họ đang làm cái gì, lại không phải cậu đang làm, nhanh lên đi thôi.” Úc Tuyết Nhi đều sắp xé nát tay áo lông của hắn.

Cảnh Hình cách đó không xa mới vừa lấy được xiên mực xách theo túi quay đầu lại, thấy được hai người ghé vào nhau phảng phất giống như đang hôn môi, ánh mắt thoáng chốc lãnh nhạt xuống.

Thoáng đến gần một chút, Cảnh Hình mới phát hiện vừa rồi là do sai vị trí, mới sinh ra loại hình ảnh này.

Nhưng mà Hạ Tùng nói cái gì, cần phải cách cô ấy gần như vậy sao?

Cảnh Hình cảm thấy Hạ Tùng nhất định là cố ý.

Quả nhiên không nên để mặc hai người đơn độc ở bên nhau.

Cảnh Hình rũ lông mi, che dấu cảm xúc đáy mắt, nhấc chân đi tới.

“Bọn em đang nói chuyện gì?”

Hạ Tùng biếng nhác đứng thẳng dậy, Úc Tuyết Nhi ánh mắt trốn tránh, “Không có gì, mua xong rồi sao? Vậy nhanh đi thôi.”

Người trong ngõ nhỏ không nghĩ tới bên ngoài thế nhưng còn có người, trong lúc khẩn trương, song song đạt tới cao trào.

“A.....”

“Ân.....”

Một tiếng kêu da^ʍ vang vọng của phụ nữ cùng tiếng thở dốc kiềm nén của nam nhân khi bắn tinh, truyền vào trong lỗ tai ba người bên ngoài.

Cảnh Hình bước chân tạm ngừng, ánh mắt cổ quái nương theo ánh đèn chiếu ngoài đường nhìn về trong phía ngõ nhỏ, loáng thoáng thấy được hai thân ảnh giao điệp bên nhau.

Tầm mắt lại lần nữa chuyển đến trên mặt Hạ Tùng và Úc Tuyết Nhi.

Úc Tuyết Nhi mặt đã đỏ sắp nhỏ máu.

Hạ Tùng tiếc nuối nhún bả vai xuống, vừa rồi lực chú ý đều đặt trên người Úc Tuyết Nhi không chú ý tới anh cậu lại đây, bằng không nhất định đẩy Úc Tuyết Nhi rời khỏi nơi này trước.

Nói như vậy, xong việc còn có thể một mình lấy chuyện này trêu chọc Úc Tuyết Nhi một chút.

Phản ứng của cô chắc chắn sẽ rất thú vị.

“À.....” Thanh âm Cảnh Hình muốn hơi trầm thấp lãnh đạm một ít, tầm mắt hắn xẹt qua Hạ Tùng, ngừng ở trên mặt Úc Tuyết Nhi, môi mỏng khẽ mở, “Tuyết Nhi, cậu nghe được cái gì rồi?”