Chương 2.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại từ trên giường, Úc Tuyết Nhi còn đắm chìm trong mộng xuân có chút hoảng hốt.

Cô hoãn lại một hồi lâu, mới ở trên giường lăn qua lộn lại đạp đạp chăn bò dậy, cả khuôn mặt nhỏ đều hồng.

Trên qυầи ɭóŧ lại có một loại cảm giác ướt dầm dề, làm mộng xuân làm được thân thể ở hiện thực nổi lên phản ứng, Úc Tuyết Nhi cũng không còn mặt gặp người, giống như thân thể của cô đặc biệt khát vọng nam nhân.

Sau khi Úc Tuyết Nhi ở trên giường chạy xe không trong chốc lát, mới xốc chăn lên xuống giường.

Trong phòng máy sưởi mở rất đầy đủ, Úc Tuyết Nhi chỉ mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu tím nhạt, lúc khom lưng thậm chí có thể nhìn thấy bộ ngực no đủ của cô từ cổ áo.

Cô nửa quỳ trên giường lật điện thoại mình ra, nhìn thời gian đã hơn 8 giờ.

Lúc hơn 7 giờ có một đồng hồ báo thức, nhưng là bị cô trong lúc ngủ mơ theo bản năng tắt đi.

“Xong rồi.” Úc Tuyết Nhi nhìn thời gian này, vội vàng mở WeChat ra gửi tin nhắn cho hai người kia: [ Ngủ quên mất rồi, các cậu đợi tớ một lát nữa. ]

Cô và hai anh trai nhà hàng xóm bên cạnh đã hẹn hôm nay đến phòng tự học thư viện để học tập, ấn định vào tám giờ tập hợp dưới lầu, rõ ràng cô đến muộn.

Úc Tuyết Nhi vừa đến kỳ nghỉ đông liền cực kỳ không có tự giác, ngủ đến tự nhiên tỉnh, lười biếng thành tính, vì thúc giục bản thân, cô đặc biệt tìm hai anh em Cảnh Hình và Hạ Tùng đốc thúc mình học tập.

Ai biết ngày đầu tiên mình lại ngủ quên.

Úc Tuyết Nhi buông điện thoại xuống, vội vàng cởϊ qυầи ngủ hợp với qυầи ɭóŧ ướt đẫm ra cùng nhau để trong giỏ quần áo, toàn bộ thân dưới bởi vì tràng mộng xuân nhão nhão dính dính kia khó chịu cực kỳ.

Sau đó cô lại chổng mông khom lưng ở trong tủ quần áo tìm qυầи ɭóŧ tắm rửa, mới vừa tìm được qυầи ɭóŧ, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng bước chân.

“Úc Tuyết Nhi cậu dậy chưa?” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, sau đó âm sắc trong trẻo của đại nam hài xuyên thấu qua cửa gỗ dày nặng truyền vào, là em trai Hạ Tùng.

“Hẳn là đang rửa mặt.” Một giọng nói khác tương đối lạnh lẽo là anh trai Cảnh Hình.

Úc Tuyết Nhi đang trần trụi mông cầm qυầи ɭóŧ, nghe được tiếng hai nam sinh vang lên ở ngoài cửa mình, khẩn trương mông đều rụt một chút.

“Cậu... Các cậu đi xuống lầu chờ tớ.” Úc Tuyết Nhi có loại ảo giác đối phương tùy thời sẽ đẩy cửa tiến vào, mà cô không nhớ rõ mình tối hôm qua có khóa cửa hay không.

“Các cậu xuống lầu chờ đi.” Úc Tuyết Nhi vừa nhấn mạnh, vừa cầm qυầи ɭóŧ chân trần chạy về phía phòng tắm.

Cho nên vì sao nói người xui xẻo lúc uống nước lạnh cũng tê răng, Úc Tuyết Nhi chân trái vướng chân phải một cái, ‘rầm’ một tiếng té lăn quay trên mặt đất.

“A.” Úc Tuyết Nhi ngắn ngủi phát ra một tiếng kêu đau, còn may trên mặt đất trải thảm lông nhung vừa dày vừa nặng, chỉ là động tĩnh lớn chút hẳn là không bị thương gì.

“Làm sao vậy?”

Hai người ngoài cửa lại khẩn trương.

“Không... Không có việc gì....” Úc Tuyết Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, cô quyết định thu hồi ý nghĩ mình không bị thương vừa rồi, bởi vì chân tựa hồ trật tới rồi.

“Đau quá.” Úc Tuyết Nhi đỡ giường, thất tha thất thểu muốn đứng lên, nhưng chân trái động một chút liền đau quá, làm cho cô từ nhỏ kiều dưỡng đến lớn hốc mắt lập tức liền đỏ.

“Úc Tuyết Nhi!”

Người ngoài cửa gõ cửa mấy cái không được đáp lại, càng sốt ruột, Hạ Tùng nắm tay then cửa thử vặn một chút, không khóa.

“Cậu không sao chứ?” Hai nam nhân ngoài cửa vọt vào, thấy được Úc Tuyết Nhi trên thảm.

“Cậu.... Các cậu.....” Úc Tuyết Nhi hồng mắt, dưới thân không mặc bất cứ thứ gì, lúc này đang cố sức dùng vạt áo che khuất hạ thể.

Hai chân trắng nõn ở trên thảm lông nhung màu xám đậm giống như là bạch ngọc vô hạ, thật sâu kí©h thí©ɧ thần kinh đại não Cảnh Hình và Hạ Tùng, hai nam nhân này trong khoảng thời gian ngắn đều quên mình muốn làm cái gì.

“Đều nói không được tiến vào!” Úc Tuyết Nhi bị nhìn thẳng chằm chằm, chỉ cảm thấy làn da trần trụi ở bên ngoài đều muốn thiêu cháy.

Cô khi nào từng chịu qua loại ủy khuất này, bẹp miệng một cái, oa một tiếng liền khóc ra.