Quyển 1: Chương 2 - Nếu chú không còn tốt nữa, hãy để cháu thỏa mãn dì

Mẫn Cầm càng nghĩ tâm trạng càng tệ, cộng với cảm giác nhớp nháp trên người khiến cô không tài nào ngủ được, vì vậy cô định đi tắm trước khi đi ngủ.

Vừa mở cửa phòng ra ngoài, Mẫn Cầm đã chạm trán với Mặc Thành, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đồng thời sững sờ.

Bởi lúc này Mẫn Cầm chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh, váy ngắn đến mức chỉ che được qυầи ɭóŧ và chiêc mông vểnh, thân trên còn khoét chữ V sâu lộ ra khe ngực, cùng hai bầu ngực nặng trĩu, rung rinh nước sữa, vết hickey trên xương quai xanh cũng có thể thấy rõ.

Mặc dù Mẫn Cầm luôn coi Cố Mặc Thành như đứa trẻ, nhưng trong tình cảnh này cô vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng, may mắn thay, cô mang theo một bộ quần áo để thay, ngay lập tức cô lấy quần áo để che ngực.

“Tiểu Thành, sao còn chưa ngủ?” Sở dĩ Mẫn Khâm ăn mặc như vậy đi ra ngoài bởi vì cô cho rằng Cố Mặc Thành đã ngủ trong phòng, không ngờ hắn lại ra ngoài.

Điều khiến Mẫn Cẩm cảm thấy xấu hổ hơn thảy là cô và Cố Đàm vừa mới làʍ t̠ìиɦ xong, nên Cố Mặc Thành chắc chắn đã nghe thấy tất cả những âm thanh rêи ɾỉ của họ khi làʍ t̠ìиɦ, và cả những lời tán tỉnh đó nữa… phải không?

Mẫn Cầm thất thần, Mặc Thành cũng có chút bối rối, anh đã đứng ở trước cửa phòng cô đây rất lâu, bỗng nhiên Mẫn Cẩm đột nhiên đẩy cửa đi ra.

Cố Mặc Thành nhìn xung quanh một lúc rồi lúng túng nói: "Cháu... cháu hơi khát nước, muốn vào phòng khách uống một cốc nước."

May mắn thay, Mẫn Cầm không suy xét xem lời anh nói có phải là sự thật hay không: "Ồ, uống nước rồi trở về phòng ngủ sớm đi nhé. Học tập rất quan trọng, nhưng cũng phải chú ý đến cơ thể của mình."

Sau đó, Mẫn Cầm ôm quần áo đi vào phòng tắm, nhìn tấm lưng yêu kiều của cô khuất dần, Cố Mạc Thành bất đắc dĩ trở về phòng.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mẫn Cẩm, Cố Mặc Thành đã phải lòng người dì xinh đẹp này, người đã dạy anh làm bài tập về nhà.

Sau khi biết Mẫn Cầm là bạn gái của chú Cố Đàm, Cố Mặc Thành lúc đó vẫn còn là học sinh tiểu học, đã khóc rất lâu, người lớn không ai dỗ được anh.

Kỳ thật người trong nhà đều biết anh vì sao khóc, bởi anh vừa gặp Mẫn Cầm không lâu đã nói rằng lớn lên sẽ cưới cô làm vợ.

Nhưng mọi người đều không coi trọng lời nói của anh, bởi vì Cố Mẫn Thành chỉ là một học sinh tiểu học bảy, tám tuổi, Mẫn Cầm lớn hơn anh những mười tuổi, mọi người chỉ coi lời nói của anh như lời nói ngây ngô của một đứa trẻ.

Không ai nghĩ rằng sau gần mười năm, suy nghĩ của Cố Mặc Thành vẫn luôn không thay đổi, anh vẫn thích Mặc Cầm, mặc dù giờ cô đã trở thành dì của anh.

Anh rõ ràng biết như vậy là trái đạo đức, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ đến Mẫn Cầm, cô cũng là đối tượng trong giấc mộng xuân đầu tiên của anh, sau đó mỗi đêm anh đều nằm mơ về cô và thủ da^ʍ.

Cũng bởi đó anh cố tình nộp đơn vào một trường cao trung gần nhà chú Cố Đàm trong kỳ thi tuyển sinh, để anh có thể sống trong nhà của chú mình một cách hợp lý và gặp gỡ Mẫn Cầm.

Anh cùng bọn họ sống ở đây hơn một năm, nhưng vì học cao trung bận rộn, anh chẳng mấy khi ở nhà, nhưng mỗi lần ở nhà, anh đều có thể đυ.ng phải dáng vẻ tình cảm của hai vợ chồng chú Cố Đàm.

Mặc Thành trong lòng rất ghen tị, nhưng anh vẫn không kìm được, chạy đến nghe lén họ làʍ t̠ìиɦ vào ban đêm.

Sau khi quan sát trong khoảng thời gian, Cố Mặc Thành phát hiện ra tần suất quan hệ tìиɧ ɖu͙© giữa họ không cao, thời gian mỗi lần cũng không quá dài.

Cố Mặc Thành thầm nghĩ, nếu anh là chồng của Mẫn Cầm, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng mỗi ngày, làm cô sung sướиɠ, sao anh có thể bỏ mặc cô?

Tình hình như vậy, e rằng chú của anh không thể làm thỏa mãn cô nữa.

Nếu chú không còn tốt nữa, thì hãy để cháu thỏa mãn dì ...