Quyển 3: Chương 3 - Cầu xin... Nhất định phải có gì trao đổi

Ngay khi biết chuyện này, Tiêu Huyền Vũ kinh hãi, không thể tin những gì mình mới nghe thấy, hắn cho rằng mẫu thân hắn đã nói dối để khiến hắn từ bỏ Lí Tiên Nguyên.

Nhưng sau khi thấy Phong Thục phi giải tích cùng đưa bằng chứng ra, Tiêu Huyền Vũ không thể không tin.

Nhiều năm trước, khi Phong Thục phi còn chưa phải là Thục phi, trước khi thành hôn đã lén lút cùng kẻ hầu người hạ thông da^ʍ, sau đó bí mật mang thai Lý Tiên Nguyên.

Nhưng nàng đã tin tưởng lầm người, hắn ta đã giấu diếm kết hôn với nữ nhân khác không lâu sau khi ở bên nàng.

Vì lý do thể chất, nàng đã không thể gϊếŧ đứa trẻ, may mắn thay, nàng có một người chị song sinh đã thành hôn, tỷ phu của nàng đã chết vì bệnh trước đó, và khoảng thời gian trước khi chết với thời gian của cái thái trong bụng nàng hoàn toàn phù hợp.

Tỷ tỷ của nàng không có con, nếu nàng trở thành góa phụ và không tái hôn, nàng sẽ khó sống mà không có một mụn con nào, vì vậy đứa trẻ nàng đã lén lút sinh ra trở thành con của tỷ tỷ nàng.

Họ là tỷ muội sinh đôi, bất kể ngoại hình hay vóc dáng và giọng nói đều giống hệt nhau, muốn bắt chước nhau thì không thể dễ dàng hơn.

Do đó, hai chị em tạm thời hoán đổi danh tính, em gái sinh ra một cô con gái, Lí Tiên Nguyên, chị gái nàng đã khai man rằng nó là con của tỷ phu.

Sau đó, nàng vào cung và có một người con trai tên là Tiêu Huyền Vũ.

Sau khi trở thành phi tần, bà vẫn nhớ đứa con gái đang ở ngoài cung, vì vậy thỉnh thoảng gọi nàng vào cung để gặp.

Nhưng bà không ngờ rằng Tiêu Huyền Vũ sẽ yêu Lí Tiên Nguyên vì điều này, để khiến Tiêu Huyền Vũ từ bỏ, bà không còn cách nào khác ngoài việc nói ra sự thật.

Nhưng ngay cả khi biết được sự thật, thậm chí cả khi Lí Tiên Nguyên đã thành thân với anh trai cùng cha khác mẹ và trở thành tẩu tử của hắn, Tiêu Huyền Vũ vẫn không từ bỏ nàng, trái lại, hắn ngày càng lún sâu hơn, hắn còn từ chối bàn chuyện thành thân với nữ tử khác, Hậu viện không có chỗ cho thê thϊếp. Cho dù bây giờ hắn có trở thành hoàng đế, hậu cung cũng trống không, không một nữ nhân nào.

Mà hai ba năm trước, mẫu thân, di mẫu của hắn lần lượt qua đời, bây giờ không ai biết bọn họ là huynh muội, hiện tại hắn đã là hoàng đế, hắn còn có thể cầu cái gì?

Vì vậy Tiêu Huyền Vũ đã tìm mọi cách để đưa Lí Tiên Nguyên đến đây. Giờ đây hắn tùy ý cắn và mυ"ŧ môi nàng, vuốt ve tóc và da của nàng, và trao đổi chất lỏng trong miệng của hắn với nàng.

Nhiều năm ảo tưởng cuối cùng cũng thành sự thật, Tiêu Huyền Vũ vô cùng phấn khích về thể chất và tinh thần, nhưng khi hắn đưa tay vào qυầи ɭóŧ của Lí Tiên Nguyên, Lí Tiên Nguyên đột nhiên rút ra chiếc kẹp tóc bằng vàng hình hoa mận khảm ngọc đỏ trên búi tóc của nàng, cầm chiếc kẹp tóc, anh hung hăng đâm vào vai Tiêu Huyền Vũ, đẩy hắn ra trong khi hắn quằn mình đang đau đớn.

Vào một đêm mưa hơn ba năm trước, Tiêu Huyền Vũ đã tiết lộ suy nghĩ của mình với Lí Tiên Nguyên, nhưng khi đó Lí Tiên Nguyên nghĩ rằng hắn đã uống quá nhiều, và Tiêu Huyền Vũ khi đó vẫn còn trẻ nên nàng không suy nghĩ nhiều về nó, Tiêu Huyền Vũ làm sao có thể thực sự có suy nghĩ như vậy đối với nàng...

“Đừng tới đây!” Lý Tiên Nguyên lùi lại một bước, đem cái kẹp tóc màu vàng kim sắc nhọn ấn ở trên cổ của nàng.

Thấy thái độ chết không phục tùng của Lý Tiên Nguyên, Tiêu Huyền Vũ trong lòng đau xót, tức giận cười nói: "Nàng thật muốn bảo vệ Tiêu Huyền Dực sao? Ta làm sao có thể bỏ qua hắn?"

Nghĩ đến chuyện giữa Lí Tiên Nguyên và Tiêu Huyền Dực, Tiêu Huyền Vũ cảm thấy phẫn uất, hắn có nhiều huynh đệ cùng cha khác mẹ, hắn đương nhiên không có bất kỳ tình cảm nào với Tiêu Huyền Vũ, ngoài ghen tị.

Rõ ràng Lí Tiên Nguyên là biểu tỷ của hắn, rõ ràng là hai người họ gặp nhau trước, Tiêu Huyền Dực rõ ràng không có quan hệ gì với Lí Tiên Nguyên, chỉ nhỏ hơn Lí Tiên Nguyên nửa tuổi, nhưng hắn ta không biết xấu hổ gọi nàng là tỷ, hắn ta quen giả vờ đáng thương, nhưng Lí Tiên Nguyên vẫn tin hắn. Kể từ khi hai người họ gặp nhau, mỗi khi có thứ gì ngon, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Tiêu Huyền Dực.

Nhớ lại những chuyện trước kia, Tiêu Huyền Vũ hận không thể gϊếŧ Tiêu Huyền Nghị ngay bây giờ, Lý Tiên Nguyên không biết hắn đang nghĩ gì, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Thì sao? Ta là tẩu tử của ngươi. Làm như vậy khác gì là động vật?!"

“Tẩu tử, ngươi thật sự cho rằng ta bắt không được Tiêu Huyền Dực sao?” Tiêu Huyền Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó vươn tay, từ trong ngực lấy ra một ngọc bội.

Nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc bội này, Lý Tiên Nguyên không khỏi giật mình, toàn thân như mất hết sức lực, ngay cả kẹp tóc trong tay cũng không cầm nổi.

Bởi ngọc bội này là nàng tặng cho Tiêu Huyền Vũ làm tín vật định tình, Tiêu Huyền Dực bình thườngvẫn luôn đeo ở trên người, hiện tại lại xuất hiện ở trong tay Tiêu Huyền, chỉ có thể là...

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, Tiêu Huyền Vũ từng bước một tới gần nàng, ánh mắt lạnh lùng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, "Nếu như nàng chết, ta sẽ gϊếŧ Tiêu Huyền Dực, chôn cùng nàng. Về phần Mẫn nhi, ta có thể tha cho nó, nhưng nàng nghĩ... nó có thể sống được bao lâu khi mất đi sự bảo hộ của cha mẹ?"

"Cầu xin người, xin hãy để bọn họ đi..." Nói xong, Lý Tiên Nguyên muốn khóc, định quỳ xuống cầu xin thay Tiêu Huyền Dực, nhưng nàng còn chưa kịp quỳ xuống, đã bị Tiêu Hiên Vũ đỡ lấy.

Tiêu Huyền Vũ hai tay ôm mặt nàng, dùng đầu lưỡi liếʍ đi nước mắt trên má nàng, ghé vào tai nàng thì thầm: “Tẩu tử… cầu xin, tỷ nhất định phải có gì để trao đổi. "