Chương 17

"Diễm Hồng à, em muốn đi ăn tối cùng đồng nghiệp, hai đứa nhỏ nhờ chị chiếu cố nha!" Bạch Thấm có chút không yên lòng, nói với người bên kia điện thoại, mắt không dám nhìn thẳng về Bạch Lạc ở phía trước đang cười vui vẻ, không phải là cô muốn giấu giếm. Từ sự kiện ăn cơm lần trước, cô liền cảm thấy hai bên ấn tượng về nhau không tốt lắm.

"Đã biết, Thấm, nghe cho rõ, không cho phép em sau 12 giờ về nhà, còn nữa chú ý an toàn, không được đi hẻm nhỏ tối, người khác đến gần ngàn vạn lần phải gọi điện thoại cho chị, chị sẽ cấp tốc chạy tới, nếu như ăn xong có thể gọi chị lái xe đến đón em, biết chưa?" Diễm Hồng thân thiết dặn dò, chỉ ngắn ngủi mấy giờ không gặp mặt, trong lòng lại có chút nhung nhớ.

"Được, chị không cần lo lắng."

Bạch Thấm buồn cười nói, cúp điện thoại, ăn chút thức ăn, cầm lấy ly thủy tinh nhấp một ít nước.

"Cái kia... tuần sau được nghỉ hai ngày... có thể... có thể cùng tiểu Uất đi tắm suối nước nóng được không?"

Khuôn mặt Bạch Lạc đỏ bừng, đây là lần đầu hắn hẹn con gái khó tránh khỏi chút không được tự nhiên.

"Cái này..." Bạch Thấm có chút do dự, người đầu tiên cô nghĩ đến là Diễm Hồng, nên gật đầu đồng ý hay vẫn nên "bá đạo" nói lời từ chối.

"Cái kia... em có thể hỏi Diễm Hồng tiểu thư, anh không ngại..."

Bạch Lạc nhìn ra được sự ngập ngừng của người kia, hắn có điểm không cam lòng, nhưng vẫn phong độ sửa lời, tốt đẹp mời cả Diễm Hồng, vừa nghĩ tới thái độ của nữ nhân xinh đẹp kia đối với mình rất tệ, hắn liền không vui.

"Ừm, em sẽ hỏi một chút xem."

Bạch Thấm mỉm cười gật đầu, cầm dao nĩa nhẹ nhàng cắt thức ăn trong dĩa.

"Cuộc sống em trải qua cũng không tệ!" Bạch Lạc thuận miệng hỏi một chút, đối mặt với việc không có chủ đề hắn không thể làm gì khác hơn là tùy tiện nói.

"Rất hạnh phúc!"

Bạch Thấm cười, không chút do dự nói, hiện tại chính là như vậy.

"Là cô ta sao, hai người thực sự đã... đó là cấm kị." Nhìn nụ cười sáng lạn kia, hắn luống cuống nói, lo lắng nắm lấy tay Bạch Thấm lắc lắc.

"Anh buông tay, anh dọa em đó." nhìn người dùng cơm chung quanh đều nhao nhao tò mò nhìn về phía này, Bạch Thấm vừa vội vừa tức giận thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt, nghi ngờ nhìn Bạch Lạc bình thường thân sĩ như vậy.

"Xin lỗi, anh thất lễ." Hắn vội buông tay, làm bộ cúi đầu ăn, ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn Bạch Thấm.

"Hiện tại em với chị ấy sống rất vui vẻ, coi như em cùng chị ấy cùng một chỗ cũng là lựa chọn của em, ít nhất hiện tại em rất vui vẻ, anh họ, anh không hi vọng em sống vui vẻ hạnh phúc sao?"

Bạch Thấm mở miệng, cầm lấy khăn ăn nhè nhẹ lau sạch dầu mở dính ở khóe miệng.

"Tất nhiên, em hạnh phúc anh rất vui chứ!"

Bạch Lạc đáp lại bằng nụ cười, nhưng đáy lòng có vết rách thật sâu.

"Vậy là tốt rồi!" Bạch Thấm gật đầu.

Về đến nhà, cô mệt mỏi mở cửa phòng, một thân ảnh nhanh chóng nhào đến, "Chị nhớ em!", Diễm Hồng đem người kia ôm chặt vào lòng, giọng nói nũng nịu nhừa nhựa, "Em cũng rất nhớ chị!" cô nhéo mũi người kia cười.

Chương 18: