Chương 17: Hài nhi

Ads

Nhẫn giới, ngọc lâu

Trong một căn phòng gần hoa viên muôn hoa khoe sắc, một nam

hài tuổi hãy còn nhỏ đang nằm ngủ thϊếp đi trên chiếc giường màu vàng vô cùng đẹp

đẽ. Khuôn mặt chàng đẹp tựa bức tượng được chạm trổ một cách cẩn thận, mái tóc

chàng đen nhánh, khẽ buông lơi, đôi mắt chàng mang màu thạch anh, mị hoặc nhân

tâm, hứa hẹn mai đây, chàng sẽ trở thành một mỹ nam vạn người si mê

Đứng trước chàng ta là một nữ tử với nhan sắc chim sa cá lặn,

khoác trên mình bộ y phục mang màu của máu, khiến cho vẻ yêu mị của nàng ta trở

nên càng rõ ràng, không thể che dấu

Ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Thế Thành, Tử Vân bỗng cảm

thấy trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khác lạ, cảm giác trước nay nàng chưa

từng có.

‘‘Tử Vân, muội đang suy nghĩ điều gì mà đăm chiêu vậy ?’’.

Thanh âm ngọt ngào trên phát ra từ một nam tử tuấn tú với tà áo xám phiêu dật

trong không trung. Ngắm nhìn tri kỷ của mình, Đán Thần cảm thấy, giờ phút này

đây, nàng… thật sự quá đẹp…

‘‘Thần lang, chàng nói xem, một ngày nào đó, chúng ta …

chúng ta có thể có con với nhau không ?’’. Thiên hạ này, ai cũng biết, người và

yêu vốn không thể ở bên nhau, bởi như vậy là trái thiên ý, nghịch luật trời,

nói gì đến việc có con với nhau. Bản thân ta biết, đây cũng chỉ là ước vọng

hoang đường của ta mà thôi, thế nhưng, …

‘‘Tất nhiên là có thể rồi. Nàng nhớ phải sinh cho ta không

chỉ một, mà là hai, là ba, thậm chí là mười đứa đấy nhé. Lúc đó, ta chỉ sợ nàng

không muốn sinh nữa thôi ý’’. Vân muội của ta, đời này, ta đã nói rồi, ta sẽ

mãi ở bên nàng. Ta không tin, không có cách để cho chúng ta có con với nhau. Mà

nếu như không có thì đã sao ? Nếu như buộc phải lựa chọn giữa việc được sống

bên nàng và có con, ta thà mình không con không cháu

‘‘Chàng… chàng…’’, ta biết, Thần lang nói những lời này cốt

chỉ làm cho ta vui lòng mà thôi. Cái gì mà 10 đứa, ngay cả 1 bào thai, ta chưa

chắc đã có thể có được nữa là….

‘‘Ngũ muội, ngũ đệ, thật ra, có một cách để hai người có thể

có con với nhau’’. Giọng nói êm ái của Dạ Nguyệt vang lên, khiến cho hai người

đang mang tâm sự trong lòng ngay lập tức quay lại, ngạc nhiên nhìn vị mỹ nam

tóc trắng đứng nơi ngưỡng cửa

‘‘Huynh nói gì, muội và Thần lang có thể có con sao ?’’

‘‘Tam ca, lời huynh nói có phải sự thật không ? Đó… không phải

chỉ là an ủi bọn đệ chứ ?’’

Hai thân ảnh một đỏ, một xám chạy ngay đến bên cạnh vị mỹ

nam kia, giọng nói có chút run rẩy, tựa như họ không thể tin vào điều mình vừa

mới nghe được nữa vậy

‘‘Hai người hãy buông ta ra đã. Lời ta nói, quả thực là

đúng. Chỉ có điều, đứa con đó vừa là con của hai người, vừa không là con của

hai người’’. Thật tình, hai người này có cần thiết ‘‘bức cung’’ ta như vậy

không ? Ta không thở được thì sao mà nói được cơ chứ

Buông bờ vai thon dài của Dạ Nguyệt ra, Tử Vân và Đán Thần

có chút cảm thấy khó xử. Dù sao ta cũng không nên vội vàng như vậy, nhưng, chuyện

đó… đó không phải chuyện mà ta những tưởng rằng, mãi sẽ không bao giờ xảy ra

sao ? Giờ biết được, hóa ra vẫn còn có cách, ta… ta làm sao không vui mừng cho

được cơ chứ ???

Nhìn biểu tình xúc động của hai người trước mặt, Dạ Nguyệt cảm

thấy trong lòng trở nên mềm mại hơn nhiều, và bất chợt, một bóng hình lại hiện

lên trong tâm khảm của chàng. Bóng hình ấy nhỏ bé mà vững vàng, cao ngạo nhưng

không tự kiêu, độc ác nhưng chẳng vô tình…

‘‘Hai người còn nhớ số trứng yêu mà lúc trước chủ nhân mang

về không ?’’

‘‘Có’’

‘‘Có’’

‘‘Trong lúc tìm kiếm vòng ngọc cho mọi người, ta tình cờ

phát hiện được một tài liệu cổ. Trong đó có nói, khi xưa cũng đã từng có pháp

sư yêu say đắm một nữ yêu, hai người thề nguyền kiếp này ở bên nhau mãi mãi, rồi

sau đó li khai giang hồ, ẩn cư nơi sơn lâm. Giống như đệ đệ, muội muội, hai người

họ luôn khao khát có một đứa con chung. Sau nhiều năm nghiên cứu, vị pháp sư đó

nhận ra rằng, việc ký khế ước với yêu quái bằng máu, kỳ thực chính là đem dòng

máu của mình, trộn lẫn với máu của yêu quái, lập thành khế ước. Như vậy, nếu

đem máu của mình cùng với nương tử hòa với nhau, sau đó lập khế ước với yêu

quái, như vậy…

‘‘Như vậy, trong yêu quái sẽ tồn tại máu của cả hai người,

không khác với việc có đứa con chung với nhau là mấy, ngoại trừ việc, yêu quái

đó vẫn mang dòng máu của riêng mình mà thôi’’, Đán Thần lên tiếng, tâm trạng phấn

khởi không thôi, ôn nhu nhìn Tử Vân nãy giờ vẫn đang xúc động không nói nên lời

‘‘Đúng vậy, đó chính là lý do, ta nói, đó vừa là con của hai

người, vừa không là con của hai người. Năm đó, vị pháp sư đó dùng máu của hai

người họ lập khế ước với yêu quái còn nhỏ, nên yêu quái đó vẫn còn chút kiêng

dè đối với bọn họ, quan hệ vẫn còn một chút khái niệm chủ tớ. Còn Vân muội và tứ

đệ, chúng ta…’’

‘‘Chúng ta sẽ sử dụng trứng yêu, như vậy, từ khi sinh ra,

yêu quái đo sẽ coi muội và Thần lang như là cha mẹ của mình’’. Cuối cùng, cuối

cùng, ta cũng được làm mẫu thân rồi… Ông trời ơi, ông có phải xót thương thân

phận của ta nên mới gửi đến Đán Thần và đứa bé đến an ủi ta không ???

‘‘Chính vậy. Ta cũng đã hỏi ý kiến chủ nhân rồi, nàng nói, mọi

chuyện đều tùy chúng ta, hơn nữa…’’, ngừng trong giây lát, quan sát nét mặt hồ

hởi của Tử Vân và Đán Thần, Dạ Nguyệt tiếp lời, ‘‘hơn nữa, nàng còn chúc hai

người may mắn’’

Chủ nhân, chủ nhân quan tâm đến chuyện của chúng ta ư ?

Nàng… ! Đi theo nàng, quả thực là quyết định sáng suốt nhất đời Tử Vân/Đán Thần

ta mà. Thử hỏi, một người để tâm đến cả những điều ngươi muốn, giúp ngươi thực

hiện ước vọng, ngươi há không cảm thấy động tâm sao ?

‘‘Bây giờ, chúng ta hãy để cho tiểu thiếu gia nghỉ ngơi, hai

người giờ hãy theo ta ra hậu viện, thực hiện công việc đó, hai người thấy thế

nào ?’’

Nhẹ gật đầu, cả Tử Vân và Đán Thần khe khẽ khép lại cừa

phòng, rồi đi theo Dạ Nguyệt ra ngoài, bước thêm bước nữa đến với cuộc sống gia

đình hai người hằng mơ ước

-----------------------------------

Hậu viện ngọc lâu

‘‘Tứ đệ, tứ muội, hai người đã chọn xong trứng chưa ?’’ Dạ

Nguyệt tươi cười, nhìn nhìn hai người trước mắt, trong lòng không khỏi có chút ấm

áp. Ái tình, ái tinh,… đúng là thứ tình cảm khiến người người ngưỡng mộ. Nhớ đến

bóng hình kia, tâm sự trong lòng chàng lại một lần nữa dâng lên. Ta không hy vọng,

ngày nào đó, ta sẽ trở thành người quan trọng nhất trong lòng nàng, ta chỉ cầu

mong, mãi mãi được ở bên nàng, bảo vệ nàng, không bao giờ rời xa. Đối với ta,

thế là đủ, đủ rồi…

‘‘Tam ca, huynh chờ muội một tý, tương lai một trong những

quả trứng này sẽ thành hài nhi của muội đấy. Huynh nói xem, sao muội không cẩn

thận cho được’’, giơ lên đặt xuống hết quả trứng này đến quả trứng khác, Tử Vân

trong lòng không khỏi so sánh. Quả xanh này méo mó quá, nhỡ sinh ra, con mình bị

di chứng thì sao ? Quả hồng này sao lại to quá vầy, nhỡ đẻ ra cái loại to đùng,

nó đè bẹp ta thì sao ? Quả vàng này lại bé quá, ta không muốn con mình lại

không khác con kiến là mấy đâu, quả ….

‘‘Vân muội, nàng nói xem, quả màu đỏ này thế nào ? Hay quả

xanh lá này ? Hay quá tím này…’’, không ngừng nhấp nhổm nhấc quả này, đặt quả

kia xuống, thâm tâm Đán Thần e sợ, chọn sai quả trứng sẽ ảnh hưởng đến cả đời của

mình cùng Tử Vân. Thử nghĩ mà xem, sau này, khi ta trăm tuổi, sẽ chỉ còn con ta

và Vân muội nương tựa lẫn nhau, nếu như chọn sai, mai này, lấy ai chăm sóc, bảo

vệ nàng ? Nghĩ đến tương lai không được ở bên Tử Vân nữa, hốc mắt của chàng bỗng

dưng trở nên ướŧ áŧ, đỏ đỏ, thậm chí, trong đó có cả những giọt nước bé nhỏ mới

được hình thành

‘‘Thôi được, vậy đệ và muội hãy từ từ mà chọn, ta sẽ đợi’’



1 tiếng

2 tiếng

3 tiếng trôi qua, hai con người đó vẫn cắm cúi, hì hụi chọn

tới chọn lui, cuối cùng, sau một hồi phân vân, suy nghĩ, Tử Vân và Đán Thần nhất

trí chọn một quả trứng màu nâu, kích cỡ bình thường, hình dáng vẹn nguyên

Nhẹ cầm quả trứng đó trong tay, Dạ Nguyệt cười cười, ‘‘Hai

người nhất trí rồi chứ gì ? Nếu đã vậy, chúng ta liền thực hiện nghi thức luôn

đi’’. Dùng lụa của mình tạo thành một con dao nhỏ, mỹ nam tóc trắng cứa nhẹ lên

đôi ngón tay trắng muốt của nam tử áo xám cùng nữ tử áo đỏ trước mặt, tạo nên

đôi dòng huyết đỏ. Chàng ta đưa ly ngọc hứng lấy hai dòng máu đó, hòa chúng với

nhau, sau đó chầm chậm đổ lên trên quả trứng màu nâu hiện đang nằm dưới đất

Quang mang chợt lóe, một tiếng nổ ‘‘Ầm’’ vang lên, mang theo

gió bụi tứ phía xung quanh. Chứng kiến cảnh đó, cả 3 người không khỏi nhắm chặt

mắt ngọc, nín thở quan sát. Khói mù tan đi, hiện rõ lên ‘‘kết tinh tình yêu’’ của

Tử Vân cùng Đán Thần

Bước lại về phía ‘‘kết tinh’’ kia, Dạ Nguyệt không khỏi có

chút giật mình. Xem ra, tứ đệ, tứ muội lần này gặt hái được kết quả không hề nhỏ.

‘‘Đệ đệ, muội muội, ta cam đoan, hai người không đoán được, rốt cuộc quả trứng

kia mang lại cho hai người hài nhi như thế nào đâu ?’’

‘‘Đó… đó chẳng phải là… Thần lang, muội có nhìn lầm không…

?’’

‘‘Không thể nào… chúng ta… chúng ta…’’

Lắp bắp không nói được nên lời, cả Tử Vân cũng Đán Thần tư

chất vất lòng mình, phải chăng ta đang nằm mơ ??? Đúng vậy, ta thực đang nằm

mơ, quả thực đang nằm mơ rồi ! Sao … sao chuyện đó có thể xảy ra cơ chứ ??? Ông

trời, ông trời quả thực xót thương nên bù đắp cho tất cả những khổ ải mà chúng

ta đã trải qua đây mà…

Mặt trăng tỏa sáng trên cao, soi tỏ phía dưới nhân gian một

gia đình hạnh phúc, dù cho, theo như lời những kẻ trong thiên hạ, đó là ‘‘Nghịch

thiên’’, đó là ‘‘Trái với luân thường đạo lý’’, đó là ‘‘Đi ngược lại tự

nhiên’’. Giờ phút này đây, những điều người khác nghĩ liệu có còn quan trọng

khi mà trong mắt họ, chỉ có bóng hình của thân nhân mình ?

Khi bạn yêu một ai đó, đừng quá để ý đến những ý kiến của những

người xung quanh, nếu người đó đối xử với bạn thật lòng, tốt với bạn bằng cả

trái tim, và bạn cảm thấy thật vui vẻ, thật hạnh phúc, được là chính mình khi ở

bên người đó, hãy ở bên họ. Bạn biết không, đối khi, điều tốt nhất người khác

muốn cho bạn, lại không phải điều khiến bạn hạnh phúc nhất

Đán Thần, khi lựa chọn ở bên Tử Vân, chàng ta đã chấp nhận mất

đi tất cả, đi danh vọng, đi địa vị, mất đi những sư đệ, sư muội lớn lên cùng

chàng, thậm chí chấp nhận cả đời này không con không cái. Có người nói rằng,

chàng thật sự là kẻ ngu, là đồ ngốc. Thế nhưng, làm một kẻ ngốc hạnh phúc còn

hơn là người thông minh nhưng bất hạnh, không phải sao ???