Chương 38: Hạ thủ (2)

Ads

Dẫn theo Hoàng Đằng, Lữ Nhiên cùng với pháp sư thị vệ của

mình, Hoàng Lực nhanh chóng ly khai miếu hoang. Trên đường, chàng ta không ngừng

nhìn về phía 2 người bọn họ, xem xem thê tử của mình có sao hay không mà tuyệt

nhiên không chút để ý đến Hoàng Liễu đang đi theo đằng sau

Chứng kiến sự tuyệt tình đó, Hoàng Liễu cảm thấy sự thất vọng

của mình dành cho phụ hoàng tiến thêm một bậc, làm sụp đổ hoàn toàn bức tranh

phụ tử tình thâm chàng luôn mong mỏi tận nơi đáy lòng

Chạy được một đoạn đường dài, sau khi đã xác nhận rằng hai

thứ yêu nghiệt kia không có đuổi theo, đám người Hoàng Lực mới giảm tốc độ,

không ngừng thở phào vì đã tránh thoát một kiếp nạn. Đúng lúc thảnh thơi đó, ba

thân ảnh thon dài chợt hiện ra ngay trước mắt bọn họ

Một nam nhân tuấn tú trong tà áo xám, một nữ tử lạnh lùng

khoác lên mình lớp áo đỏ và một nữ nhân tóc nâu với khuôn mặt được che kín bởi

mạng che mặt, chỉ để lộ ra đôi con ngươi đỏ rực

Nhận thấy không khí có chút khác thường, Trung Thuần số 1 hướng

về phía ba con người kia, hét lớn, “Các ngươi là ai? Là người hay yêu?”

Đán Thần nhoẻn miệng cười, “Chúng ta là người hay yêu, điều

đó không quan trọng. Điều quan trọng là, các ngươi sẽ không thể sống sót rời khỏi

đây”

Trung Thuần số 1 nghe những lời Đán Thần nói, tâm trạng trở

nên vô cùng kích động. Lúc nãy ở miếu hoang gặp phải 2 con yêu nghiệt, giờ nơi

đây lại đυ.ng phải 3 kẻ không rõ tung tích này. Rốt cuộc, hôm nay là ngày gì cơ

chứ???

Thần Đế pháp sư chống gậy phép của mình xuống đất, nói, “Thứ

yêu nghiệt kia, thực lực của các ngươi vốn không bằng ta. Nay lại muốn cản đường

chúng ta ư? Khôn hồn hãy rời đi ngay nếu không…”

Tử Vân liếc ánh mắt lạnh lùng của mình về phía Thần Đế, khiến

cho cơ thể của hắn ta đột nhiên run rẩy, “Nếu không thì các ngươi sẽ làm gì

chúng ta? Ta rất tò mò đấy”

Lần này, Hoàng Đằng rất muốn đứng lên, chửi thẳng vào mặt Tử

Vân rằng, các ngươi chỉ là thứ yêu quái thấp kém, sao dám …. Nhưng qua lần vừa

rồi, chỉ vì nói Hồng Tuyết mà suýt nữa nhận phải kết cục thảm thương, Hoàng Đằng

chỉ dám ở yên một chỗ, không dám có điều nhúc nhích. Vào những lúc thế này,

chàng biết rằng, nếu cứ tỏ vẻ thái tử, kẻ chết chắc chắn là chàng

Trung Thuần số 2 cao giọng quát, “Lũ yêu quái kia, đừng tưởng

rằng nơi đây rừng sâu núi thẳm, các ngươi muốn làm gì thì làm? Đừng cho rằng

chúng ta sợ các ngươi”

Bạch Băng khẽ mỉm cười, “Không sợ chúng ta? Nếu đã vậy thì

chúng ta hãy chiến đấu một phen xem, rốt cuộc ai mới phải sợ ai”

Nghe được những lời Bạch Băng nói, Tử Vân và Đán Thần đều gật

đầu đồng ý. Chuyến này đi, mục tiêu của họ chính là tiêu diệt quân bảo vệ của

Hoàng Lực để cho chủ nhân có thể dễ dàng thực hiện ước hẹn của nàng với Hoàng

Quân. Đằng nào cũng phải đánh một trận, chi bằng đánh nhanh thắng nhanh!

Nhận thấy tình hình không thể tránh khỏi chiến đấu, Thần Đế

quay sang nhìn hai Trung Thuần, “Hai ngươi hãy ở lại đây, cùng ta chiến đấu.

Tuy cấp bậc 3 kẻ kia đều kém hơn ta nhưng một mình ta nếu như chống lại 3 người

cũng là thất sách”, nói đoạn quay sang Hoàng Lực, “Hoàng thượng, người hãy dẫn

theo hoàng phi, 2 vị hoàng tử cùng số thị vệ còn lại chạy trốn. Chúng thần sẽ mở

đường máu, sau khi xong việc, thần sẽ cùng các huynh đệ đến gặp người”

Hoàng Lực gật đầu rồi nắm chặt lấy tay Hoàng Đằng, Lữ Nhiên,

trong tư thế sẵn sàng chạy trốn. Lịch sử lặp lại lần nữa. Hoàng Liễu lại hoàn

toàn bị bỏ rơi. Chàng đứng im một chỗ, bàn tay chàng nắm chặt vào nhau, đôi mắt

chàng sắc lạnh nhìn về phía vị phụ hoàng “đáng kính” của mình. Phụ hoàng ư? Có

bao giờ ông coi ta là hài nhi đâu cơ chứ? Đến cả thời khắc sinh tử gần kề,

trong mắt ông cũng không hề có ta, không hề có ta…

Đán Thần quay sang nhìn Tử Vân, Bạch Băng rồi cùng lúc, ba

người lao thẳng về phía trước và cứ như vậy, một trận đấu nữa lại chính thức bắt

đầu

Rút ra thanh kiếm ở sau lưng mình, Đán Thần hét to, “Kim

hóa”. Ngay lập tức, toàn thân chàng được bao phủ bởi một lớp áo giáp màu vàng,

trông vô cùng phong độ. Thần Đế thấy vậy, chỉ thẳng gậy phép về phía chàng,

“Ngươi là Diệt Sư, há có thể ở cùng một chỗ với hai ả yêu quái kia? Chẳng nhẽ

ngươi đã quên rằng, một khi đi theo con đường Diệt Sư, điều đầu tiên cần phải

nhớ chính là không được thân cân với yêu quái hay sao?”

Tử Vân lạnh lùng câu môi, “Ta khuyên ngươi không nên lo chuyện

bao đồng. Lúc này, điều ngươi cần lo nhất là làm sao có thể sống sót rời khỏi

đây”

Thần Đế khinh bỉ cất lời, “Vậy sao?”. Triệu hồi ra yêu quái

thân cận của mình, ba vị Thuần Sư liền xông đến tấn công đám Đán Thần. Nhân cơ

hội đó, đám người Hoàng Lực liền cật lực chạy, không cả ngoái đầu nhìn lại

Thần Đế nhìn vị quân vương của mình an toàn rời đi, trong

lòng nhẹ nhõm không ít. Duy chỉ có điều làm chàng phân vân, tại sao ba kẻ này lại

không hề có ý truy đuổi hoàng thượng? Chẳng nhẽ, đây là …

Quan sát gương mặt không ngừng biểu cảm của Thần Đế, Bạch

Băng đưa tay lên nghịch mái tóc nâu của mình, “Ngươi cũng nhận ra rồi chứ gì?

Đúng vậy, người bọn ta cần tiêu diệt là ba người các ngươi. Còn về Hoàng Lực ư?

Khắc có người chăm sóc hắn, ngươi không phải lo”

“Ngươi…”

Tử Vân lạnh lùng nhìn Thần Đế, trong tay nàng không biết tự

lúc nào đã xuất hiện kim và huyết chỉ, nàng liền phóng thẳng chúng về phía đối

phương. Đối diện với đòn tấn công của Tử Vân, Thần Đế và yêu quái của hắn lắc

mình né tránh. Dù sao Tử Vân cũng mới chỉ là một Trung yêu cấp 7, đương đầu với

Thần Đế cấp 1 không phải chuyện dễ dàng

Đán Thần và Bạch Băng mỗi người đối phó với một Trung Thuần.

Do có sự chênh lệch cấp bậc, mặc dù có sự hỗ trợ của yêu quái, tình cảnh của

hai Trung Thuần có chút không được sáng sủa. Quả thật vậy, chỉ chưa đầy 15 phút

sau, Bạch Băng đã giải quyết xong đối thủ của mình và liền quay sang giúp đỡ Tử

Vân

“Thiên la địa võng”

Vô số kim và huyết chỉ từ 8 cánh tay của Tử Vân bay ra, tạo

thành một chiếc mạng nhện lớn, nhốt yêu quái của Thần Đế vào bên trong. Thấy

yêu quái của mình gặp nguy, Thần Đế liền tung đòn, “Hỏa cầu”

Một quả cầu lửa lớn tụ lại phía trên gậy phép của Thần Đế rồi

sau đó bay thẳng về phía Tử Vân, nhằm đốt cháy nàng và mạng nhên của nàng để giải

thoát cho yêu quái của hắn

Nhìn hỏa cầu ngày càng tiến sát lại gần mình, Tử Vân liền bắn

huyết chỉ về phía đất đá dưới chân, từ đó kéo chúng lên, dựng thành một thổ cầu.

Bắn mạnh thổ cầu về phía hỏa cầu, một tiếng nổ lớn được tạo nên khiến cho bụi

mù bay tứ phía

Thần Đế phẩy phẩy lớp bụi trước mắt mình, cười lớn, “Thứ yêu

quái đó sao có thể là đối thủ của ta. Đúng là không biết lượng sức mình. Ha ha

… “

“Vậy sao?”Giọng nữ tử lạnh lùng vang lên, tiếp theo đó là một

thân ảnh áo đỏ từ từ đi ra từ lớp khói bụi khiến cho Thần Đế đứng hình, không

chút cử động. “Ngươi… ngươi… còn sống…”

“Ngũ tỷ” Lúc này đây, Bạch Băng rốt cuộc cũng phi thân đến

bên Tử Vân, ngước nhìn đống tàn tích do ngũ tỷ của mình tạo ra, Bạch Băng cười

cười, “Ngũ tỷ, muội đến giúp tỷ đây”

Tử Vân gật đầu, “Thất muội, chúng ta lên”

8 cánh tay của Tử Vân không ngừng phóng ra kim chỉ về tứ

phía của Thần Đế đồng thời kéo theo một loạt gạch đá khiến cho tầm nhìn của hắn

ta bị hạn chế rất nhiều. Mặc dù công lực cao hơn Tử Vân nhưng dưới sự tấn công

gắt gao của nàng, hắn không hề có thời gian để phản công

Tranh thủ lúc đó, Bạch Băng liền dùng chiêu “Thiên biến vạn

hóa”, biến bản thân mình thành một Thần Đế thứ hai. Khác với việc biến hóa hình

dạng của người khác, khi bản thân nàng biến thành đối thủ, nàng còn có thể sử dụng

được cả những chiêu thức của người đó. Tất nhiên, đòn thế đó phải dựa trên công

lực thật sự của nàng. Do đó, nếu biến thành kẻ mạnh hơn mình, sức mạnh sẽ không

còn uy lực như nguyên bản

“Hỏa cầu”

Một quả cầu lửa xuất hiện dưới gậy phép của Bạch Băng và ngay

sau đó lao thẳng về phía Thần Đế. Đối mặt với chính đòn công của mình, Thần Đế

cảm thấy khó chịu vô cùng. Tinh thần của hắn cũng vì vậy mà bị phân tán không

nhỏ, tạo nên khe hở để cho Tử Vân tiến công

“Phụt”

Kim chỉ của Tử Vân cuối cùng cũng đâm xuyên qua thân thể của

Thẩn Đế khi hắn ta đang mải hóa giải hỏa cầu của Bạch Băng. Phun ra một ngụm

máu, Thần Đế chật vật ngã xuống mặt đất. Quay sang phía cầu cứu Trung Thuần thì

đập vào mắt hắn ta chính là thi thể của đồng bọn bị ngàn kiếm xuyên qua.

Đán Thần sau một hồi kịch chiến cũng đã giải quyết được

Trung Vương cũng như yêu quái của hắn. Chàng liền nhanh chóng chạy đến bên Tử

Vân và Bạch Băng, cùng hai nàng đối chiến với Thần Đế. Nhận thấy tình thế ngày

càng bất lợi đối với bản thân mình, Thần Đế nắm chặt tay lại, hướng về phía yêu

quái đang bị vây trong mạng nhện của Tử Vân, “Hợp thể”

Lời vừa dứt, chỉ thấy một tia sáng lóe lên nơi mạng nhên,

bay thẳng về phía thân thể đang bị thương của Thần Đế. Không quá 10 giây, Thần

Đế lại xuất hiện trước mắt của ba người Đán Thần nhưng với dáng vẻ hoàn toàn

khác. Lúc này đây, mái tóc đen của hắn đã chuyển sang một màu đỏ rực, móng tay

hắn trở thành vuốt thú, thêm vào đó lớp răng nanh và một cái đuôi sư tử phất

phơ sau lưng.

Hợp thể! Hắn đã hợp thể với yêu quái của mình!

Nếu như chiêu thức đặc biệt của Diệt Sư chính là nguyên tố

hóa, biến ra vũ khí cũng như áo giáp để tăng cường lực công kích, phòng thủ thì

tuyệt chiêu của Thuần Sư chính là hợp thể làm một với yêu quái của mình. Bằng

cách làm như vậy, sức mạnh của pháp sư sẽ được nhân lên gấp bội, chưa kể thân

thể còn được củng cố, giảm khả năng bị thương tổn do ngoại lực gây nên

Nhìn Thần Đế hợp thế, Đán Thần, Tử Vân, Bạch Băng đều cảm thấy

bản thân cần phải cẩn thận. Lúc này đây, đối thủ của họ đã trở về trạng thái mạnh

nhất của mình, chỉ cần một chút sơ sẩy, kết cục của họ sẽ chỉ là cái chết!

“Thiên biến vạn hóa”

Bạch Băng lại dùng năng lực biến hình của mình một lần nữa

nhưng lần này, nàng lại không thể thành công. Nàng có thể biến hình thành bất cứ

ai, dù đó là người hay yêu, không có ngoại lệ. Nhưng nàng chỉ có thể lần lượt

biến thành từng người chứ không thể cùng một lúc trở thành hai người khác nhau.

Thần Đế lúc này đây chính là 1 xác hai mạng, nàng làm sao có thể thực hiện

chiêu thức đó được cơ chứ?

“Thiên la địa võng”

“Vạn kiếm quy tông”

“Hỏa cầu”

Tranh thủ lúc Thần Đế vừa mới hợp thể với yêu quái, 3 ngưởi

Tử Vân liền tấn công bằng những đòn mạnh nhất của mình. Trước thế công dữ dội của

họ, Thần Đế chỉ nhếch mép cười. Hắn giơ bàn tay vuốt nhọn của mình lên, ngay lập

tức, 3 quả cầu lửa xuất hiện, xông thẳng lên trước, ngăn chặn đòn thế của đám Tử

Vân

Hai nguồn năng lượng lớn mạnh va chạm vào nhau tạo nên những

tiếng nổ lớn trong không trung, đẩy mạnh Đán Thần, Tử Vân, Bạch Băng bay ra

phía xa, ngã mạnh xuống dưới nền đất. Ba vệt máu đỏ tươi xuất hiện nơi khóe miệng,

mặt mũi xước xát, nếu như không nhờ có bộ y phục đặc biệt đang khoác lên người

cùng với việc đã được tắm trong máu của Hỏa kỳ lân, giờ phút này, ba người Bạch

Băng sớm đã không còn tồn tại trên đời

Trước khi hợp thể, Thần Đế có thể gặp phải khó khăn khi đánh

nhau với ba người Đán Thần nhưng đó là chuyện trước kia. Còn giờ đây, với sức mạnh

tăng cao, thêm sự cách biệt về đẳng cấp, Thần Đế có thể dễ dàng giài quyết ba

người bọn họ

Nằm trên mặt đất, Đán Thần lấy tay quệt vết máu trên mặt

mình rồi nhanh chóng đi về phía Tử Vân và Bạch Băng rồi đỡ hai nàng đứng dậy,

“Cứ cái đà này, chúng ta chắc chắn sẽ thua”

“Thần lang, thϊếp biết rằng chủ nhân đã dặn, nếu như đánh

không lại, chúng ta cần lui về ngọc lâu. Nhưng nếu làm như vậy, tên Thần Đế này

sẽ đi lên gặp đám Hoàng Lực. Khi đó, chủ nhân sẽ lành ít dữ nhiều. Không, thϊếp

quyết không để chuyện đó xảy ra…” Chủ nhân có ơn với ta, có ơn với Thần lang,

ta sao có thể là kẻ hèn nhát, tham sống sợ chết cho được? Chủ nhân, em đã nói rồi,

vì người, em sẽ làm tất cả

Đán Thần ôn nhu ôm Tử Vân vào lòng, “Ta biết, suy nghĩ của

ta cũng giống như của nàng vậy. Nếu như không có chủ nhân, làm sao có Đán Thần,

Tử Vân hôm nay? Nếu như không có chủ nhân, làm sao có hài nhi của chúng ta, Đán

Tử Y? Nay chỉ vì bảo toàn mạng sống của mình mà gây nguy hiểm cho người, Đán Thần

ta không làm được”

“Ngũ ca, ngũ tỷ, hai người nói gì vậy? Chúng ta không thua,

tuyệt đối không thua. Hai người quên rồi sao? Bao năm nay, chúng ta cùng chủ

nhân gặp biết bao hiểm nguy, có lần nào mà không cận kề cái chết nhưng không phải

chúng ta vẫn tai qua nạn khỏi đó sao? Muội tin rằng, lần này cũng vậy, chúng ta

cũng sẽ sống sót”. Bạch Băng ta không thể chết ở đây được, Dạ Nguyệt huynh còn

chưa đáp lại tình cảm của ta, ta không đời nào sẽ chết ở trong tay một kẻ đến

tên còn không biết. Không bao giờ!

Đán Thần âu yếm nhìn Tử Vân, “Thất muội nói đúng, chúng ta

sao có thể chết được. Vân muội, chúng ta hãy dốc toàn lực ra, đánh bại tên pháp

sư chết tiệt kia”

Tử Vân hiền từ gật đầu, đưa ánh mắt sắc nhọn của mình về

phía tên pháp sư đang từ từ đi đến. Thần Đế nhếch mép, “Sắp chết đến nơi mà vẫn

còn muốn cố ư? Các ngươi không thể thắng ta đâu”

Bạch Băng che miệng cười, “Thật ư? Ngươi hãy chống mắt lên

mà nhìn. Thiên biến vạn hóa”

“Ha ha… ngươi cũng biết rằng ngươi không thể biến thành ta rồi

sao vẫn còn…”

“Ai nói với ngươi rằng ta muốn biến thành ngươi”

Giọng nói non nớt vang lên từ phía Bạch Băng khiến cho Thần

Đế không khỏi phân vân, rốt cuộc ả yêu quái đó định biến thành ai? Ai có thể chống

lại sức mạnh của ta bây giờ???

Ánh sáng tan đi, đứng trước mắt Thần Đế là một đứa trẻ chưa

đến 10 tuổi, thân phục hắc y, sau lưng là một dải lụa được kết bằng những lá

bùa.

Tứ ca! Thất muội hóa thân thành tứ ca!

Thật sự ta không muốn dùng đến chiêu thức này. Nếu như hóa

thân thành kẻ đứng trước mặt mình nhẹ nhàng hơn nhiều thì biến hình thành một

người không ở gần tốn một lượng lớn yêu lực. Do vậy, một khi đã dùng đến cách

này, ta chỉ có thể tốc chiến tốc thắng

“Ngũ ca, ngũ tỷ, chúng ta hãy dốc toàn lực đánh một lần sau

cùng nào. Thủy chú”, một dòng nước xuất hiện từ lá bùa trên tay Bạch Băng, xông

thẳng về phía Thần Đế

Định dùng thủy khắc hỏa ư? Ngươi coi thường ta quá rồi

“Hỏa vũ”. Từ hai tay của Thần Đế hiện ra hai quả cầu lửa lớn.

Sau khi được ném thẳng lên trời, chúng vỡ tan, tạo thành những giọt lửa bé nhỏ

rơi xuống mặt đất tựa mưa sa. Không quá 10 giây, thủy chú của Bạch Băng đã biến

mất không còn tung tích

“Nhất kiếm phá sơn”, theo lời hô của Đán Thần, vô số kiếm

khí xoay xung quanh thanh kiếm của chàng, hợp lại với nhau, tạo thành một thanh

kiếm khổng lồ, chém mạnh vào bên phải Thần Đế. Bên trái, Tử Vân dùng chiêu “Huyết

chỉ khúc”. Một loạt sợi chỉ bay về phía tứ chi của Thần Đế, bám chặt vào đó để

hạn chế cử động của hắn

Đúng ra, những đòn đó đối với Thần Đế không hề đáng ngại và

có thể né tránh một cách dễ dàng. Nhưng do hỏa vũ va chạm với thủy chú, tạo ra

hơi nước khắp khu vực xung quanh, khiến cho tầm nhìn bị hạn chế nên hắn bị lãnh

toàn bộ 2 chiêu thức trên, làm cho bản thân bị tổn thương không nhỏ

“Phụt”

Phun ra một ngụm máu, Thần Đế dùng hỏa công đẩy Đán Thần, Tử

Vân ra xa. Lúc này đây, tâm lực của hắn đã cạn kiệt khá nhiều. Nhân cơ hội đó,

Bạch Băng dùng tất cả yêu lực còn lại của mình ra đòn quyết định, “Ngũ hành

chú”

Một ngôi sao năm cánh được tạo thành, giam giữ Thần Đế bên

trong. Kim công, mộc công, thủy công, hỏa công, thổ công không ngừng nghỉ tấn

công Thần Đế. Thấy tình hình trước mắt vô cùng bất lợi, Thần Đế đem hết tất cả

tâm lực của mình tạo thành một hỏa cầu thật lớn nhằm phá vỡ ngũ hành chú. Nhưng

đáng tiếc, hỏa công đối với ngũ hành chú mà nói là vô tác dụng! Không chỉ vậy,

ngũ hành chú còn hấp thu hỏa công của hắn ta khiến cho năng lượng của ngũ hành

chú càng thêm mạnh mẽ

Ngũ hành chú được duy trì bởi yêu lực của người dùng, cũng tức

là Bạch Băng. Đen đủi sao, yêu lực của nàng giờ phút này đã gần như cạn kiệt và

chỉ trong vài phút nữa, ngôi sao năm cánh sẽ biến mất, đồng nghĩa với việc Thần

Đế sẽ được trả tự do. Đến lúc đó, thắng lợi thuộc về ai cũng chưa thể nói trước

Sắc mặt của Bạch Băng ngày một tái nhợt, khiến cho Tử Vân vô

cùng lo lắng. Dúng chút tàn lực lao về phía Bạch Băng, nàng truyền chỗ yêu lực

ít ỏi của nàng vào cho cơ thể Bạch Băng, giúp nàng ta chống đỡ ngũ hành chú, từ

đó diệt trừ Thần Đế

“Ngũ tỷ, tỷ làm gì thế? Cơ thể tỷ cũng không còn bao nhiêu

yêu lực, tỷ không thể làm thế được”

“Muội yên lặng nào! Nếu bây giờ yêu lực của muội cạn kiệt,

ngũ hành chú bị giải trừ, chúng ta ai cũng đều không thể sống sót. Thần lang giờ

cũng đã không còn sức chiến đấu nữa rồi. Đòn “Nhất kiếm phá sơn” lúc nãy là rút

cạn tâm lực của chàng. Giờ đây, hy vọng của chúng ta chỉ còn là muội nữa thôi”

“Vân muội nói đúng đây Bạch Băng. Cả ta và Vân muội giờ đã hết

sức chiến đấu rồi. Muội cứ yên tâm, ngay khi trận này kết thúc, chúng ta sẽ về

nhẫn giới dùng dược tề nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”

“Nhưng…”

“Còn nhưng nhị gì nữa, muội định khiến cho cả ba chúng ta chết

ở đây ư? Muội đừng quên chúng ta còn phải giúp chủ nhân dài dài nữa đấy”

“Á… Thả ta ra, thả ta ra…”. Thần Đế la hét vì đau đớn, đôi mắt

hắn hằn lên những vệt máu, khuôn mặt hắn vặn vẹo vì căm hờn sục sôi. Được, nếu

ta đã không thể sống sót, các ngươi cũng đừng hòng có thể rời khỏi đây nguyên vẹn

Đán Thần nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Thần Đế liền hô

to, “Bạch Băng, Vân muội, chúng ta phải hồi ngọc lâu ngay lập tức. Hắn ta… hắn

ta định tự bạo”

“Cái gì?”

“Cái gì?”

“Ha … ha… các ngươi chết, các ngươi chết đi…”

Một luồng ánh sáng chói mắt chợt lóe từ thân thể tràn đầy vết

thương của Thần Đế, bao phủ cả 1 vùng không gian

“Bùm”

Khói bụi mù mịt, cây cối xơ xác, đất đai vụn vỡ, kèm theo là

máu thịt bầy nhầy, nội tạng tứ tung khắp nơi tạo thành một bức tranh chết chóc

ghê người. Nhưng ngoại trừ thân thể không còn nguyên vẹn của Thần Đế, nơi đây

không còn bất cứ nạn nhân nào khác, cứ như thể, những người đó đã hòa tan trong

không khí

----------------------------------------------

Từng cơn gió đêm thổi tới, vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của

nàng, lau khô đi từng giọt lệ không ngừng tuôn ra nơi khóe mắt nàng. Trái tim đớn

đau tưởng chừng như ngừng đập, một chút tỉnh táo còn sót lại trong tâm trí khiến

cho bước chân nàng dần dần hướng về phía tẩm cung của Mộc Nhã

Mẫu hậu… Giờ phút này chỉ có mẫu hậu … mới có thể xua tan đi

sự đớn đau này mà thôi… Mẫu hậu, mẫu hậu … con cần người…

Đi đến trước tẩm cung của Mộc Nhã, Hoàng My đẩy mạnh cửa bước

vào, khóc lóc không ngừng, “Mẫu hậu, con …”

Lời nói còn chưa kịp dứt, tình cảnh trước mắt đã khiến cho

Hoàng My bất động đứng yên, tựa như một bức tượng đá vô tri vô giác

“Người… người….”

Mộc Nhã nhận ra sự có mặt bất ngờ của Hoàng My liền nhanh

chóng chỉnh lại phục trang, từ từ cất bước về phía nàng, nhỏ giọng nói, “Hoàng

My, con nghe mẫu hậu giải thích, mọi chuyện không phải như con tưởng tượng đâu.

Hoàng…”

Không… ta không tin… Đây không thể…. Không thể nào là sự thật

được…. Không!!!!!!!!!

Hoàng My run run bước lùi từng bước, ánh mắt nàng từ đau buồn

trở thành tuyệt vọng, từ tuyệt vọng trở thành hư vô. Dường như, thế gian này giờ

đã không còn một chút ý nghĩa nào đối với nàng

Đầu… đầu ta đau… đau quá…

Một loạt khung cảnh không ngừng quay cuồng trong đầu khiến

cho nàng không thể chịu thêm được nữa. Thân thể nàng đột nhiên trở nên vô lực rồi

“ầm” một tiếng, đổ ập xuống nền nhà lạnh ngắt nơi cung tẩm của Mộc Nhã

Trước khi ngất đi, hình ảnh duy nhất còn đọng lại nơi khóe mắt

của nàng chính là cảnh Mộc Nhã lo lắng, sợ hãi ôm nàng vào lòng, “Hoàng My, con

đừng dọa mẫu hậu, đừng dọa mẫu hậu”

Mộc Nhã quay mặt về phía sau, nơi có nam tử mà nàng trót

yêu, nói trong nước mắt, “Còn đừng đó làm gì? Nhanh gọi ngự y, gọi ngự y…”

Nam tử thấy vậy liền chạy ngay ra bên ngoài, kêu bọn nô tài

thỉnh ngự y. Không quá một lúc sau, một vị ngự y hổn hển chạy đến, bắt mạch cho

Hoàng My. Và cứ như vậy, một buổi tối vô cùng đau lòng cho Hoàng My chậm rãi

trôi đi, để lại trong thâm tâm nàng những khúc mắc, những đớn đau chưa được giải

quyết