Chương 35: Nhật Bản

Tiểu Bang sợ đến mức không ngừng run rẩy, vội vàng từ dưới đất đứng dậy, liên tục lùi về phía sau, sợ hãi lắc đầu, dù sao cô cũng là một cô tiểu thư, chưa từng trải qua chuyện như vậy. "Tôi thực sự không biết gì! Buổi trưa chúng tôi có ăn cơm với nhau, đến chiều không đã thấy cô ấy đâu, tôi thực sự không biết cô ấy ở đâu!” Mộc Thâm thường ngày là người bình tĩnh nhất, đối mặt với chuyện này, chỉ bình tĩnh hỏi một câu:

"Nhu em ấy đã nói gì, hay em ấy có hành động bất thường gì không?”

“Nói cười bình thường, không có gì khác thường cả.”

Mộc Vân ném súng sang một bên, cầm lấy chiếc bình đập mạnh xuống đất,

"Chết tiệt, sao em ấy lại dám trốn? Chúng ta đối xử với em ấy chưa đủ tốt hay sao?"

Mộc Phong ngồi ở mép giường, ánh mắt âm trầm, không nói lời nào.

Không bao lâu cấp dưới đã đến báo cáo.

“Tôi đã tìm được tiểu thư, hai giờ chiều cô ấy có chuyến bay đi Nhật Bản.”

“Nhật Bản?” Mộc Phong nhướng mày.

Trên thực tế, bất luận là Mộc gia hay là Mộc Phong và các anh em của anh, thế lực của bọn họ hầu như đều phủ khắp cả nước, muốn tìm ra tung tích của một người chỉ là chuyện cỏn con.

Vốn dĩ Mộc Nhu chưa từng va chạm nhiều, nói cách khác là Mộc Nhu có chút ngốc. Tại sao lại bỏ qua vấn đề này cơ chứ, cô chỉ nghĩ rằng nếu cô chạy xa hơn, bọn họ sẽ không thể tìm thấy mình. Huống hồ, Nhật Bản là đất nước không lớn cũng không nhỏ lại càng không dễ để tìm thấy một ai đó.

......

Hai ngày qua ở Nhật Bản, Mộc Nhu sống vô cùng thảnh thơi, so với mấy người anh em biết về tung tích của cô nhưng để cô trốn thoát, không có cô bầu bạn, bọn họ gần như ăn không ngon ngủ không yên.

Mộc Vân không hiểu nổi, biết rõ ràng người ở đâu đi cùng ai, nhưng Mộc Phong lại không lựa chọn bắt giữ cô ngay lập tức.

Hazzz, suy nghĩ gì nữa, hãy để cô tận hưởng cái gọi là thời gian tự do trong hai ngày này đi!

----------

Mộc Phong thấy Mộc Vân đi tới đi lui trong phòng không yên, dáng vẻ rất khó chịu,

"Hoặc là cậu ngồi xuống, hoặc là đi ra ngoài.”

“Anh! Em gái anh đi hai ngày rồi, sao anh còn có thể bình tĩnh như vậy được?"

Bây giờ ưu tiên hàng đầu là bắt được em ấy, cho em ấy biết kết cục của việc bỏ trốn khỏi chúng ta.

Mộc Phong hít sâu bình tĩnh lại, phát hiện ra một vấn đề trong hai ngày qua, đó là các anh trai không thể thiếu người em gái này, nhưng ngay cả khi không có bọn họ, cô vẫn có thể vui vẻ với bạn bè của mình

Tâm tư không bị ảnh hưởng gì cả.

Thật sự là rất khó chịu, ngón tay gõ trên mặt bàn dần dần ngừng lại, trong con ngươi đen nhánh đột nhiên ngưng đọng một luồng khí lạnh.

Sau hai ngày kết tủa này, Mộc Phong đã có được câu trả lời mà mình muốn, đã đến lúc đích thân bắt con mèo hoang nhỏ luôn muốn trốn thoát này rồi!

“Nhu, thời gian tự do hai ngày của em đã hết ... Em đã sẵn sàng để chịu đựng cơn thịnh nộ của chúng tôi chưa?” Một ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn vào khoảng không nhất định, có lẽ sắp có cơn sóng dữ nào chăng????