Chương 11

Trên cửa một phòng học trong tòa nhà thí nghiệm có một tờ giấy trắng rất bắt mắt, đây là phòng thể dục tạm thời.

Đồ đạc bên trong khá bừa bộn.

Mạnh Trạch mở cửa.

Quả bóng phía sau khung thành bị đá vào tường rồi bật ngược trở lại.

Cậu gấp tấm thảm lại, đặt quả bóng chuyền vào góc.

Tiết thể dục mới trôi qua một nửa, cậu đang tính quay lại lớp học cho rồi, vừa định đóng cửa lại thì nhìn thấy từ xa có người đang chạy về phía mình.

Người đến là Điền Tân, tốc độ rất nhanh, thở hổn hển: "Mạnh Trạch, cậu xong việc chưa?"

Mạnh Trạch đưa tay phải ra, cầm chổi lên, giả vờ quét sàn: “Phòng thể dục khá bừa bộn, tôi nên dọn dẹp một chút.”

Điền Tân cười: "Mạnh Trạch, cậu mới chuyển trường không lâu, nói thật, sân chơi thể dục là nơi dễ nhất để xây dựng tình bạn, cậu quay lại sân chơi đi." Điền Tân không nhịn được lại muốn vỗ vai Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch lại né tránh.

“Để tôi làm cho.” Điền Tân bỗng trở nên ân cần, cầm lấy cây chổi.

Sự thay đổi diễn ra quá đột ngột, chắc chắn có điều kỳ lạ, Mạnh Trạch cũng không hỏi gì, dứt khoát ném cây chổi qua: "Làm phiền cậu rồi."

Khi cậu trở ra thì cửa hàng tiện lợi đã vắng người, không thấy bóng dáng có đôi có cặp của Lý Minh Lan và họ Tôn nữa.



Trận bóng rổ của lớp đã kết thúc.

Phùng Thiên Lãng khoác áo khoác, đứng dưới bóng cây uống nước khoáng, không giấu được tâm sự mà hiện rõ ở trên mặt.

Mạnh Trạch nhìn thấy khuôn mặt xám xịt chán nản của Phùng Thiên Lãng, hỏi: “Thua rồi?”

"Sao cậu biết?" Phùng Thiên Lãng thở dài, "Đội tôi dẫn trước hơn mười điểm, nhưng Điền Tân lại ra sân giữa chừng, chúng tôi nhất thời không tìm được người thay thế, đội thiếu mất một người, đánh đá gì nữa chứ, đành thua ngược lại mấy điểm thôi.”

Mạnh Trạch hỏi: “Điền Tân tổ chức thi đấu mà sao lại bỏ đi?”

“Không biết.” Phùng Thiên Lãng lại nhấp một ngụm nước, “Lý Minh Lan tới, gọi cậu ấy đi, sau đó cậu ấy không quay lại nữa.”

Mạnh Trạch có thể tiện thể hỏi xem Lý Minh Lan có phải là chị đại trong trường không, nhưng cậu lại cố tình phớt lờ chủ đề liên quan đến cô.

Có một quả bóng rổ đậu dưới gốc cây.

Mạnh Trạch cúi xuống nhặt lên, nghịch quả bóng trong tay: “Các cậu không để đối thủ nới rộng cách biệt điểm số khi thiếu mất một người là đã chứng minh được thực lực rồi.”

Nghe vậy, mắt Phùng Thiên Lãng lấp lánh như sao: “Mạnh Trạch à, trước đây nghe Lý Minh Lan nói cậu là người tốt, tôi quên vỗ tay, bây giờ tôi cảm thấy cậu thật sự là người tốt.”

"..." Mạnh Trạch nhanh chóng dẫn bóng, đi về phía sân bóng rổ, cậu tránh khi Phùng Thiên Lãng nhắc tới Lý Minh Lan, nhưng không né những người khác.

Một bạn nam tên Đinh Chương hỏi: "Này, Điền Tân có chuyện gì à? Lại bỏ trận đấu mà đi?"

Trịnh Khắc Siêu có chút không kiên nhẫn: “Bị Lý Minh Lan gọi đi.”

Đinh Chương: “Điền Tân nghe lời vậy sao?”

Trịnh Khắc Siêu: "Cậu không thấy người đứng sau lưng Lý Minh Lan là ai à?"

Đinh Chương: “Ồ, Tôn Cảnh.”

Trịnh Khắc Siêu hướng ánh mắt về phía Mạnh Trạch, cao giọng: “Nghe nói trước đây có người không có mắt đi ngăn cản Lý Minh Lan, bị Tôn Cảnh dạy cho một bài học. Bây giờ Lý Minh Lan đã trở thành chị đại của Nham Nguy rồi.”

Mạnh Trạch bật nhảy như báo lấy đà, đẩy quả bóng về phía bảng rổ.

Quả bóng đập vào bảng rổ, sau đó lọt lưới.

Những người này bất cứ lúc nào cũng có thể nhắc đến Lý Minh Lan, đâu cần phải vậy.



Truyền thuyết về chị đại Lý Minh Lan được người khác kể lại một cách sinh động.

Thật ra cô chỉ nói một câu đơn giản, lúc nãy cô đến sân chơi nhắc nhở Điền Tân: “Đừng ức hϊếp bạn học mới.”

Tôn Cảnh đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm Điền Tân không nói một lời.

Điền Tân cảm thấy mình bị sói đói coi như con mồi, liền tỏ ra hèn nhát, vội vàng đi đến phòng thể dục, cậu ta chạy thật nhanh, thể hiện năng lực thật sự của cán sự môn thể dục, nghe thấy tiếng cười xấc xược của Lý Minh Lan, cậu ta cắn răng chạy nhanh hơn.

Lý Minh Lan nói đùa: “Loại người như cậu ta có phải gọi là mềm nắn rắn buông không?”

Tôn Cảnh cười: “Năm ngoái tôi đã gặp người đó.”

Một câu nói không đầu không đuôi, Lý Minh Lan dừng lại ba giây mới hiểu ra: "Cậu ấy là học sinh mới chuyển đến lớp tôi.”

“Ngồi sau em à?” Tôn Cảnh cố ý hỏi, hắn đã sớm biết rồi.

"Đúng thế."

“Cậu ta và em cùng nộp giấy trắng, cùng bị thầy Quách giáo huấn một trận.”

"Đó là trách nhiệm của tôi. Tôi nói với cậu ấy rằng bài kiểm tra trên lớp cứ làm đại là được, bản thân cậu ấy rất thích làm bài tập về nhà." Lý Minh Lan che giấu việc Mạnh Trạch chép bài tập về nhà mỗi ngày.

Lúc này Tôn Cảnh cực kỳ nhạy bén với chuyện nam nữ, hắn gõ vào chiếc đồng hồ đôi trên cổ tay: “Lý Minh Lan, tôi quen em đã lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy em để ý đến ai. Tôi tưởng em coi thường nam sinh trường Nham Nguy chứ, không ngờ em lại quan tâm đến một người nộp giấy trắng, tôi hơi lo đấy. Tôi không chỉ nộp giấy trắng mà còn không làm bài tập về nhà." Nói đến sau này, Tôn Cảnh đã nói đùa.

Lý Minh Lan trợn mắt.

“Tôi nghe nói em thích người có IQ cao, còn vạch mặt chỉ tên nói tôi thành tích kém.”

Là Tiền Phi đã mách lẻo sao? "Tôn lão đại nắm tin nhanh thật."

"Cũng có những chuyện tôi không biết. Ví dụ như chỉ số IQ của học sinh nộp giấy trắng là bao nhiêu?"

"Bình thường." Mạnh Trạch không phải cao nhân, không phù hợp với những quy định cứng nhắc của Lý Minh Lan, nhưng đột nhiên cô lại có suy nghĩ, thiên tài không chỉ giới hạn ở thành tích các môn Toán – Văn - Anh, chẳng phải Mạnh Trạch rất có năng khiếu hội họa sao? Cô mỉm cười: “Mỗi người đều là thiên tài tiềm ẩn ở mọi ngành nghề.”

Mạnh Trạch có thể nói là thiên tài, còn cô thì sao?

Hôm đó về đến nhà, cô lấy dụng cụ vẽ tranh dưới đáy thùng ra.

Lý Minh Lan gọt bút chì, trải giấy trắng ra, cảm giác đầy nghi thức.

Cô xoay cổ tay, đặt bút vẽ một cái đầu tròn, mình và tứ chi giống như cây gậy.

Cô biết mình đang vẽ ai.

Mạnh Trạch.

Chẳng mấy chốc, trên tờ giấy xuất hiện một người diêm.

Đừng nói là máu thịt, thậm chí đến bộ xương cũng không phải.

Ông nội và anh trai nói cho quá khứ của cô trở nên huy hoàng, làm cô ảo tưởng rằng mình là thần đồng, kết quả thì sao, hội họa chưa bao giờ dựa vào việc nói khoác, chỉ một bức tranh thôi, cô đã bị đánh cho hiện nguyên hình.

Cô tự cười nhạo mình: “Mình cũng gọi là thần đồng bị mọi người lãng quên.”



Buổi tối, Lý Minh Lan nằm mơ.

Bốn phía đều là tường trắng, nhưng lại phủ đầy những lời dạy và danh ngôn của thầy Quách, lớn có nhỏ có, ngang dọc đan xen, chi chít dày đặc, làm mờ những bức tường trắng thành màu xám đen.

Có lẽ trong giấc mơ còn có một người khác.

Lý Minh Lan đi đẩy tường, lúc không tìm được người, đột nhiên phát hiện một nửa thân ảnh đang trầm mặc trong góc.

Vậy là đúng rồi, cô và Mạnh Trạch cùng nhau nghe giáo huấn, giấc mơ mới gọi là hoàn chỉnh.

Nhưng đây là mơ chứ không phải thật.

Mạnh Trạch nói rằng cậu sẽ đỗ đại học, hơn nữa còn là một ngôi trường danh giá hạng nhất.

Lý Minh Lan ngạc nhiên: “Sao cậu có thể thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng?”

“Vì tôi là một thiên tài.”

Lời nói mạnh mẽ, giống như một tia sét đánh thức Lý Minh Lan khỏi giấc mộng.

Nắng sớm còn chưa xuyên qua bầu trời, ngoài cửa sổ trời tờ mờ sáng.

Cô mở mắt rồi lại nhắm lại, không ngủ được nữa, khẽ khàng đi rửa mặt.

Không đánh thức bố mẹ, Lý Minh Lan thay đồng phục học sinh, ra khỏi nhà từ sáng sớm.

Các hiệu sách trước cổng trường lần lượt mở cửa, trong đó có một hiệu sách dựng bảng hiệu tuần báo English Weekly.

Trên con đường này có tận mấy hiệu sách, hiệu sách này tuy nhỏ nhất nhưng bà chủ lại viết thư pháp rất đẹp, nói được hai thứ tiếng Trung và Anh, tự nhiên phóng khoáng, buôn bán rất tốt.

“Lấy một tờ English Weekly.” Lý Minh Lan vừa ăn xong chiếc bánh bao trong miệng.

"Hôm nay sớm vậy." Tuy học sinh ghé tiệm rất nhiều nhưng bà chủ không bao giờ quên những người có dung mạo nổi bật, bà thường xuyên nhìn thấy cô gái xinh đẹp này bước vào cổng trường cùng với tiếng chuông trường.

“Chim dậy sớm mới có sâu ăn.” Lý Minh Lan nói lời giả dối.

Những cơn gió lạnh làm cho lá cây ven đường kêu xào xạc.

Lần này Lý Minh Lan cắt tóc mái khá lam mam, tóc bay tán loạn dán trên trán, cô khều mấy cọng xuống, rồi lại bị thổi rối tung lên, cô tự nhủ: “Mai Siêu Phong chẳng qua cũng thế thôi.”

Cô đang cầm một tờ English Weekly, suýt thì đâm phải người ở phía trước.

Thật trùng hợp, đây chính là người cô đã mơ thấy hôm qua.

Hiện thực không giống trong mơ, Mạnh Trạch chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Lý Minh Lan cúi đầu nhìn bài thơ tiếng Anh trên báo, ngước mắt nhìn cậu.

Phần tóc sau gáy Mạnh Trạch được cạo rất sạch sẽ, cậu mặc khá ít, cổ áo cũng không cao, để lộ chiếc cổ thon dài, càng lên trên tóc cậu càng nhiều dần.

Ngược lại, Lý Minh Lan lập tức vuốt thẳng mái tóc rối bù: “Chào buổi sáng, bạn Mạnh Trạch.”

Cậu không nói gì.

"Kế hoạch cuộc sống tương lai của cậu có phải làm một người câm không?"

"..." Sự im lặng của cậu dường như là ngầm thừa nhận.

Cô không nói nữa.

Bên tai Mạnh Trạch yên tĩnh trở lại, tưởng cô đã đi xa rồi.

Song, một bạn nữ cùng lớp lại hét về phía này: "Lý Minh Lan."

Mạnh Trạch giật mạnh quai cặp, đúng là ba từ như ác mộng.

Lý Minh Lan cao giọng nói: “Chào buổi sáng.”



Trong tiết đọc buổi sáng, Lý Minh Lan đọc tờ báo English Weekly xong thì đọc lại bài thơ trong đó mấy lần.

Cô ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống, lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng thuộc lòng bài thơ.

Tiết đầu tiên là môn tiếng Anh.

Thầy Dương giảng giải bài đọc hiểu thể loại khoa học viễn tưởng trong bài thi thử hôm qua.

Lý Minh Lan lơ đãng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những chiếc lá non bé nhỏ mềm mại, ngay cả lá cây cũng đều trong suốt, phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Lý Minh Lan thích màu xanh của mùa xuân, tràn đầy sức sống, cô cảm thấy màu xanh thẫm của mùa hè giống như bằng chứng của sự trưởng thành, trải qua sương gió.

Mùa xuân, mùa của tình yêu trong sáng.

“Em Lý Minh Lan.” Thầy Dương trực tiếp gọi tên cô, “Mời em đọc thuộc bài trong sách giáo khoa ngày hôm qua.”

Khoa học viễn tưởng, còn là một bài văn khô khan liên quan đến toán học, Lý Minh Lan chắc chắn không thể đọc thuộc, nhưng khi được gọi tên, cô lại đứng dậy, nên đọc cái gì đây? Cô dứt khoát đọc bài thơ trong tờ báo English Weekly.

Khi cô đọc đến một câu nọ, khuôn mặt của Mạnh Trạch chợt hiện lên trong đầu, vừa đọc vừa nhớ, cuối cùng cô cũng đọc xong bài thơ này.

Thầy Dương cau mày, rồi nhìn người ngồi sau Lý Minh Lan.

Cậu cũng có vẻ lơ đãng.

“Em ngồi xuống trước đi.” Ánh mắt Thầy Dương sắc bén, “Mạnh Trạch, em có thể tóm tắt ngắn gọn nội dung chính mà Lý Minh Lan vừa đọc được không?”

Lý Minh Lan nghiêng đầu, liếc nhìn Mạnh Trạch.

Cậu nói thẳng: “Em không hiểu.”

Phía trước có người bật cười, không chỉ có một hai người đang chờ xem kịch hay của Mạnh Trạch.

Thầy Dương nghiêm nghị: “Trong lớp phải chăm chú nghe giảng.”

Mạnh Trạch: "Vâng."

Lý Minh Lan chớp mắt với cậu.

Cậu không muốn đoán ý cô là gì, sợ mình và cô có giao hẹn ngầm.

Cô lại dùng chiêu chuyền giấy.

Khi nhìn thấy tờ giấy trắng được gấp ngay ngắn, cậu cảm thấy chướng mắt, một lúc sau mới mở ra.

Trên tờ giấy là một câu được cô viết bằng bút chì: [Tiếng Anh của cậu tệ lắm phải không?]

Vô vị, cậu vo tròn tờ giấy.

“Mạnh Trạch.” Thầy Dương gõ phấn lên bảng: “Trong lớp phải chú ý nghe giảng, không được làm việc riêng.”

Mạnh Trạch: “…” Lần nào cũng đều là Lý Minh Lan chuyền giấy, lần nào cũng là cậu bị giáo viên gọi tên, cô đúng là tai họa.

Tiết học tiếng Anh kết thúc, Lý Minh Lan không có được câu trả lời quay đầu lại: “Mạnh Trạch, tiếng Anh của cậu tệ lắm phải không?”

“Phải.” Mạnh Trạch trả lời một cách khẳng định.

Cô đặt tay lên bàn cậu, ngó cậu một lúc rồi quay người lại.

Cũng là cô đã đánh giá cao cậu, trường cấp ba Nham Nguy không nổi tiếng, cũng không có học sinh giỏi nào chuyển đến, trình độ của Mạnh Trạch gần như ngang bằng cô, cậu nghe không hiểu tiếng Anh cô đọc là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng cô vẫn tiếc vì cậu nghe không hiểu bài thơ đó.

Cô cảm thấy trong đó——

Bão tố phong ba khó chuyển dời. (That looks on tempests and is never shaken)

Cũng tương tự nhau, câu này cũng có thể dùng để miêu tả dáng vẻ vô cảm của Mạnh Trạch.



Tiết tiếp theo là môn toán, những gì thầy Quách nói chẳng khác gì mã Morse.

Lý Minh Lan đang suy nghĩ lung tung, lúc thì nghĩ không biết hôm nay trong căng tin có cánh gà om xì dầu không, lúc lại nghĩ cánh gà om xì dầu ở căng tin vẫn không ngon bằng cánh gà rán.

Tiết toán nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc.

Lý Minh Lan khoanh vài vòng tròn trên bài tập rồi hỏi: “Mạnh Trạch, cậu biết giải bày này không?”

"Không biết." Mạnh Trạch trả lời trong vòng chưa đầy nửa giây.

Lý Minh Lan gật đầu, cậu giống như cô, ngay cả đề bài cũng không hiểu chứ đừng nói đến việc giải đề.

Quả nhiên, trai đẹp xuất hiện bên cạnh cô toàn là học dốt, nhưng so với cô cậu còn có thêm thuộc tính lầm lì.

Cô khuyên nhủ cậu: "Mạnh Trạch, cậu đừng sợ."

“…” Cuối cùng Mạnh Trạch cũng nói với cô, “Tôi không sợ.”

“Tuy tôi và cậu không thể nổi bật về mặt điểm số, nhưng trời không tuyệt đường con người.” Cô nói cứ như thật, “Cậu có nền tảng hội họa, đừng nản lòng, mỗi người chúng ta đều có một điểm sáng."

“Thật sao?” Cậu nói lấy lệ, “Điểm sáng của cậu là gì?”

Cô coi bàn của cậu như của mình, quay người lại, chống cằm, cười nói: "Lạc quan? Vươn lên?"

Vươn lên thì đã đành, còn lạc quan? Mạnh Trạch dùng bút chọc bàn tay đặt ngang của cô.

Cô không phải lạc quan, mà là lạc quan quá đáng.

Phùng Thiên Lãng ở bên cạnh lắng nghe, đột nhiên hỏi: “Lý Minh Lan, sao cậu biết Mạnh Trạch có tài hội họa?”

Nghĩ đến Mạnh Trạch có vẻ không muốn bị lộ chuyện cậu bày sạp hàng, Lý Minh Lan cúi người nói: “Cậu ấy thác mộng cho tôi.”

Phùng Thiên Lãng không nói nên lời, một lát sau lại hỏi: “Mà này, cậu đọc cái gì trong tiết tiếng Anh vậy?”

Lý Minh Lan đưa tờ English Weekly qua, cô khoanh tròn đoạn mình đọc: “Đây, cái này.”

Phùng Thiên Lãng suýt thì vỗ tay: "Vậy mà cậu lại học thuộc luôn!"

Mạnh Trạch đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Lý Minh Lan phát âm chính xác, nói tiếng Anh rõ rất lưu loát.

Cậu đã nghe ra cô đọc một bài thơ tình, từ bài "Sonnet 116" của Shakespeare. Còn về việc cô đọc cho ai nghe...

Không biết họ Tôn kia có nghe hiểu tiếng Anh không.