Chương 3: Vụ án gϊếŧ người liên hoàn.

Lời của hắn khiến hai nha hoàn thấy vô cùng yên tâm, hai nha hoàn kể tỉ mỉ từng việc từ nhỏ đến lớn, thì ra Quý Minh Hà vô tình phát hiện Trương di nương có thai, mà mẫu thân nàng ta mãi không sinh được đích tử, sợ sẽ uy hϊếp đến địa vị của mẫu nữ hai người nên mua chuộc hai nha hoàn, lừa gạt đây chỉ là thuốc phá thai, sau khi Trương di nương sảy thai, hai người sẽ nhận được chỗ tốt.

Ai mà ngờ được lại là một ly rượu độc, hai người bị doạ cho không biết phải làm sao, Quý Minh Hà bảo hai người ngoan ngoãn nghe lời, nếu không người chết sẽ là bọn họ. Sau đó hai người phối hợp với Quý Minh Hà hất chậu nước bẩn này lên người Quý Nghi Lệnh, thuận tiện trừ khử cái người Quý Nghi Lệnh không thuận mắt này luôn.

Chân tướng sự việc đã có, tất cả mọi người như bừng tỉnh đại ngộ.

"Đúng là ác độc, đáng thương cho đứa trẻ vẫn chưa chào đời kia."

"Mình làm ra chuyện ác độc như vậy mà còn vu oan cho người khác, nữ tử đó quá đáng thương…"

"Nghiệt nữ!" Quý Thạch sau khi nghe xong mặt đỏ rực. Ông ta không ngờ rằng nữ nhi vẫn luôn được mình chiều chuộng lại làm ra loại việc như vậy, ông ta chạy qua tát bốp một phát lên mặt Quý Minh Hà.

Quý Minh Hà không thể tin được nhìn Quý Thạch đang tức giận, nhưng Quý Thạch không cho nàng ta cơ hội nói chuyện, ông ta hét lớn: "Người đâu, nhốt nghiệt nữ này vào nhà lao cho ta." Cho dù đã đến bước quan trọng này rồi Quý Thạch vẫn không quên bảo vệ Quý Minh Hà.

Mục Giới không nói gì, Quý Nghi Lệnh cười lạnh nhìn cảnh này, Kinh triệu doãn thấy Mục Giới không nói gì nên cứ mắt nhắm mắt mở cho qua việc này.

Mọi người bất bình mắng nhiếc liên tiếp, nhưng sự việc đã xong, dân không đấu với quan, đây là chuyện thường tình.

Còn chưa kịp giải tán, bên ngoài đã truyền vào tiếng hô to gọi nhỏ: "Không hay rồi, không hay rồi, đại nhân lại xảy ra án mạng."

Cái gì? Lại xảy ra án mạng, tất cả mọi người hít sâu một hơi, gần đây Kinh thành không hề yên bình, án mạng xảy ra liên tiếp, sắc mặt của Kinh triệu doãn vốn đã không tốt giờ càng khó coi hơn, ông ta mềm người ngồi phịch xuống ghế, ông ta cảm thấy chiếc mũ trên đầu mình chỉ sợ không giữ được nữa rồi.

Mục Giới thu hồi ý cười trên mặt, hắn trầm giọng nói: "Mau phái người đi xem xem, Quý đại nhân cũng đi xem cùng bản vương đi."

Lúc Quý Nghi Lệnh nghe thấy có thi thể, sự hưng phấn xẹt qua dưới đáy mắt, nàng thấy người xung quanh đều có ý muốn đi, nàng vội vàng đuổi theo nhỏ giọng hỏi Mục Giới: "Ta có thể đi không?"

Mục Giới khó hiểu nhìn nàng rồi gật đầu, người xung quanh rất hoảng loạn, đặc biệt là vài hán tử thân hình cường tráng, mày cau chặt, Quý Nghi Lệnh hơi buồn bực, bọn họ sợ gì chứ?

Lúc đến hiện trường chỉ thấy nha dịch trông coi hiện trường người nào người đấy mềm nhũn chân, sắc mặt trắng bệch, thậm chí có người còn đang nôn, Mục Giới muốn đi xem nhưng Kinh triệu doãn ngăn trước mặt hắn nói: "Vương gia, không nhìn được đâu."

Mục Giới mặc kệ ông ta, trực tiếp vòng qua tiến lên nhìn, mặt lập tức đen xì, hai mắt ánh lên sự phẫn nộ, hắn quản lý Hình bộ, dáng vẻ của thi thể trước mắt hắn không hề xa lạ, trước đây nhìn thấy trong quyển tông, hắn đã cảm thấy vô cùng độc ác tàn nhẫn, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy lại có cảm xúc khác.

Hắn áp chế cảm xúc trong lòng hỏi: "Ngỗ tác đâu, đã kiểm tra ra nguyên nhân cái chết chưa?"

Ngỗ tác cau chặt mày vội vàng chạy lên kiểm tra, Quý Nghi Lệnh xoa xoa tay đi theo, Mục Giới bắt lấy vai nàng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

"Lúc này không phải là lúc ngươi có thể làm loạn." Quý Nghi Lệnh không phục phản bác: "Sao ngài biết ta sẽ gây thêm phiền phức?" Mục Giới tưởng rằng có lẽ nàng chỉ là tò mò, vì vậy hắn thả nàng ra chuẩn bị xem nàng có phản ứng gì khi nhìn thấy thi thể.

Quý Nghi Lệnh đẩy nha dịch ra, sau đó nàng nhìn thấy thi thể, cho dù nàng đã nhìn qua rất nhiều thi thể nhưng sau khi nhìn thấy thi thể này vẫn không nhịn được bị dọa giật mình. Người chết là một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, lưng dựa vào tường, ngồi trên đất, không những trên người đầy vết máu mà quan trọng là lục phủ ngũ tạng bị móc ra, ruột bị kéo lên vòng qua siết chặt cổ.

Sắc mặt dữ tợn, xem ra trước khi chết bị giày vò rất nhiều.

"Đây không phải là Trương đồ tể sao?"

"Đúng vậy, hôm qua tôi còn thấy ông ta ở trước Xuân Phương lầu…"

Quý Nghi Lệnh tiến lên đánh giá cẩn thận một lượt, đỡ thi thể dậy thấy chỗ dựa vào tường ở phần lưng đã xuất hiện một ít thi ban, nàng quay đầu hỏi nha dịch: "Các ngươi phát hiện lúc nào?"

Mọi người thấy một cô nương yếu đuối lại mang vẻ mặt bình tĩnh khi nhìn thấy thi thể nam tử cao lớn chết thảm như vậy, còn dám tiến lên xem xét, trong lòng bội phục, không dám coi thường, vội vàng đáp: “Chưa đến một canh giờ.”

Nàng không nhịn được cau mày nói: “Thi thể này đã xuất hiện thi ban, người này đã chết ít nhất bốn canh giờ, thi thể này thực sự mới phát hiện sao?”

Nói xong Quý Nghi Lệnh bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đây là một con hẻm vô cùng hẹp, xung quanh chất đầy đồ bỏ đi, con hẻm như vậy thường rất ít người qua lại, có thể hiểu được.

Lão ngỗ tác hơi bất mãn trầm mặt, người khám nghiệm như ông ta còn chưa nói gì, nàng đã cướp lời nói trước, còn nói linh ta linh tinh, ra cái thể thống gì, ông ta không nhịn được dừng công việc ghét bỏ nhìn Quý Nghi Lệnh nói: “Đừng phá hoại thi thể, về nhà thêu hoa đi.”

Quý Nghi Lệnh cũng hiểu tâm tư của ông ta, người cùng ngành chê bai nhau, rõ ràng sợ nàng cướp mất bát cơm đây mà, nàng cười hì hì quay đầu nói: “Ta chỉ là tò mò, muốn học ông mấy chiêu, mời ông.”

Thấy giọng điệu của nàng thành khẩn, ông ta mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, tiếp tục khám nghiệm tử thi, sau khi kiểm tra một lúc mới đáp: “Đại nhân, thi thể này và những người chết trước đó hoàn toàn giống nhau, là do một người làm ra, bị rạch bụng sau đó lấy ruột ra siết đến chết.”

Dùng ruột siết chết? Đúng là chuyện cười, Quý Nghi Lệnh bật cười thành tiếng, ông ta trợn trắng mắt hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Quý Nghi Lệnh thu hồi ý cười trên mặt nghiêm túc nói: “Ta cười ông nói linh tinh, người này căn bản không phải bị siết chết, rõ ràng có nguyên nhân khác, ông làm như vậy có khác gì lang băm? Lang băm hại người, ông cũng hại người, khiến người chết bị oan.”

“Nói linh tinh, nói linh tinh.” Ông ta tức đến mức mặt đỏ rực, râu rung rung, ông ta là ngỗ tác giỏi nhất Kinh thành này, đã làm mấy chục năm, chưa từng có ai hoài nghi năng lực của ông ta, bây giờ một người ngoài ngành dám cười ông ta giống lang băm.

“Mượn bộ găng tay của ông dùng một lúc.” Quý Nghi Lệnh đột nhiên cúi người xuống lật thùng dụng cụ của ông ta.

“Ngươi làm gì?” Ông ta vội vàng chạy đến cướp hộp đồ của mình bảo vệ giống như bảo vệ của quý, nhưng Quý Nghi Lệnh đã lấy được đồ nàng muốn.

Nàng đeo găng tay lên dùng tay kéo phần ruột trên cổ người chết ra, nhìn vết siết đó, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng người xung quanh nhìn xong không thể bình tĩnh nổi.

“Ọe…”

Tiếng nôn ói vang lên liên tục, nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng một nữ tử dám học ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi.

“Nếu như dùng ruột siết chết một người nam tử to khỏe như vậy, xin hỏi ông ta sẽ không phản kháng sao?” Quý Nghi Lệnh nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy, Trương đồ tể rất khỏe…” Người quen biết người chết vội vàng nói.

“Ông nhìn vết siết này đi, chỉ có phần trước của cổ có, nhưng phần sau cổ lại không có, ông nhìn đoạn ruột này để như nào? Rõ ràng có người dùng vật khác siết chết người chết, sau đó mới mổ bụng lấy ruột tạo thành hiện tượng giả như vậy.”

Rất nhiều người trong lòng đều hơi sợ hãi khi nhìn thấy tình cảnh này, nhưng thấy nàng nói có sách mách có chứng, lại không nhịn được cố dũng cảm nhìn kỹ hơn, quả nhiên thấy ruột quấn lên cổ hai vòng, nhưng vết siết chỉ có nửa vòng, bất giác tin lời của nàng nói.

Lão ngỗ tác mặc dù hận nàng cướp bát cơm của mình, nhưng đuôi mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía nàng chỉ.

Quý Nghi Lệnh lại lấy dao rạch phần bụng ra một chút, kiểm tra dạ dày, mọi người lại thay đổi sắc mặt, lão ngỗ tác đen mặt nói: “Ngươi làm vậy là bất kính với người chết, ngươi…”

Bây giờ không có máy móc gì để phân tích thành phần, Quý Nghi Lệnh chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm phán đoán, thấy trong dạ dày nhiều chất nhầy, xem ra người chết từng trúng thuốc tê hoặc đồ giống như thuốc mê, sau đó nàng kiên nhẫn giải thích với ông ta: "Là ngỗ tác, ông tìm ra bất cứ dấu vết gì trên thi thể có thể giúp người chết tìm thấy hung thủ, như vậy mới là tôn trọng người chết."

Nói xong nàng hơi ngừng lại, sắc mặt hoà hoãn hơn nhiều: "Ông có thể nhìn ra đây là bị trúng thuốc gì không?" Lão ngỗ tác thấy nàng vô cùng hung hăng, nhưng vẫn nhờ mình giúp đỡ, trong lòng không nhịn được hơi đắc ý. Ông ta cúi đầu nhìn rồi bắt đầu thảo luận với nàng, cuối cùng kết luận đây là độc của hoa mạn đà la.

Trước đây ông ta khám nghiệm chỉ khám bên ngoài, tuyệt đối không bao giờ rạch bụng người chết, bây giờ xem xong, rất nhiều việc trước đây ông ta nghĩ mãi không ra đột nhiên như được giải đáp.

Quý Nghi Lệnh đại khái có kết luận, Trương đồ tể bị trúng một lượng lớn độc hoa mạn đà la trước rồi rơi vào ảo giác, sau đó bị người nhân cơ hội siết chết, tiếp đó rạch bụng moi ruột treo lên cổ.

Kết luận này so với kết luận trước đây của ngỗ tác càng đáng tin hơn, đến cả Kinh triệu doãn cũng lộ ra sự vui mừng vội vàng cho người điều tra xem lúc còn sống người chết đã tiếp xúc với ai.

Mục Giới rất bất ngờ nhìn nữ tử thân hình nhỏ nhắn trước mặt, thực sự rất khó tưởng tượng nổi một nữ tử mặt bẩn thỉu, trên người có vết thương lại kiểm tra thi thể người chết mà chẳng hề thay đổi sắc mặt. Nghĩ đến đây hắn lại nhìn Quý Nghi Lệnh mặc y phục rách nát, chẳng hề quan tâm đến hình tượng của mình, hắn liền tháo áo khoác trên người xuống khoác lên người Quý Nghi Lệnh.

Quý Nghi Lệnh cũng không ngờ rằng hắn sẽ hành động như vậy, nàng hơi khó hiểu nhìn hắn, Mục Giới bị đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng nhìn đến mức thấy hơi ngại, hắn khẽ ho một tiếng nói: “Ngươi mặc như vậy đi lại trên đường ra cái thể thống gì?”

Thì ra là như vậy, Quý Nghi Lệnh bừng tỉnh, vội vàng cảm ơn.

Chỉ có Dạ Tam thị vệ thân cận của Mục Giới không thể tin được nhìn cảnh này, phải biết rằng mặc dù chủ tử trông có vẻ ôn hòa, nhưng rất khó thân cận. Bây giờ hắn lại chủ động thân cận với Quý Nghi Lệnh, quả thực là việc không thể tin được, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện: “Nương nương, Vương gia rốt cuộc đã sắp có việc vui rồi.”

Kinh triệu doãn xán lại, không có mắt nhìn chắn giữa hai người, cười lấy lòng nói với Quý Nghi Lệnh: “Quý tiểu thư, ngài xem vụ án này cũng không phải chỉ xảy ra một lần, đã là lần thứ tư trong tháng này rồi, vẫn luôn không có manh mối, nếu không thì ngài lại đến Hình bộ một chuyến, giúp đỡ kiểm tra xem mấy thi thể khác rốt cuộc là như nào, bản quan nhất định sẽ trả một số tiền lớn để cảm ơn.”

Vừa nghe đây là một vụ án liên hoàn, mắt Quý Nghi Lệnh lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu, khiến người chết nói chuyện trước nay đều là việc nàng yêu thích.