Chương 4

Nhìn con mèo, thiếu niên ngẩn ra, chẳng qua sau hai giây ngăn ngủi liền khôi phục tinh thần, sau đó khế cười khổ một tiếng. Hắn không thể nào ngờ nổi nhiều người tranh đoạt lâu như vậy lại vì một con mèo nhỏ quái lạ thế này.

Thiếu niên lắc đầu chậm rãi, tay cầm lấy quả lựu đạn cuối cùng trên thắt lưng, kéo nhẹ một cái, sau đó bắt đầu giơ cao lưu đạn, đặt vào bên trong cái hộp, quay đầu nhìn về phía Đông, lẩm bẩm:

- Ông nội... Cháu xin lỗi... Cháu bất hiếu...

- Âm...

- Đây là đâu? Nhìn nóc phòng dường như vô cùng quen thuộc, trong mắt

thiếu niên hiện lên một tia ngơ ngác, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh.

Từ từ, cảnh vật trong căn phòng hơi tối hiện ra trước mắt. Những hình ảnh quen thuộc từ sâu trong trí nhớ bỗng ùa về.

- Tôi... Về nhà rồi? Mình... Về nhà rồi?

Thiếu niên run rẩy suy nghĩ, rốt cục con ngươi lúc này mới chú ý tới ông lão đang năm bên giường mình. Mặc dù mái tóc hoa râm kia đã hoàn toàn khác với mái tóc đen trong ấn tượng của mình nhưng hẳn vẫn nhận ra đây chính là ông nội mà mình luôn mong nhớ.

- Ông nội...

Trong lòng thiếu niên rung động, mắt ướt lệ. Hắn hiểu rõ, mấy năm ngần ngủi, ông lão này biến thành tóc hoa râm tất nhiên là bởi vì mình.

Hơi nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi, mặc dù hắn không hiểu tại sao rõ ràng mình đã bị lựu đạn nổ chết lại đột nhiên vượt qua ngàn cây số, trở về trong ngôi nhà mình ngày nhớ đêm mong nhưng cho dù là thế nào, đây cũng là chuyện khiến hắn cực kỳ hưng phấn.

Cẩn thận bỏ chăn ra, thiếu niên mới phát hiện ra không ngờ mình không mặc quần áo, lập tức sửng sốt, lại phát hiện ra vết thương do súng bản ở bụng và bắp đùi phải của mình đã không còn. Mà hai vết thương cũ trên ngực phải và vai trái cũng hoàn toàn biến mất. Thậm chí nhìn kỹ còn thấy da thịt trơn nhãn mịn màng hẳn, giống như chưa từng bị thương bao giờ vậy.

Kinh ngạc rồi cẩn thận kiểm tra toàn thân một hồi, lúc này thiếu niên mới xác nhận, rất nhiều vết sẹo đại biểu cho chiến tích lưu lại mấy năm lưu lạc bên ngoài kia giờ đã không còn cái nào. Ngay cả vết sẹo tiêm phòng thủy đậu trên cánh tay ngày bé giờ cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Đang lúc hắn nghi hoặc, lại phát hiện ra vị trí vốn là sẹo thủy đậu giờ phút này có một hình xăm màu đỏ lớn bằng quả trứng gà đang ẩn hiện trong bóng tối. Mà hình dáng của hình xăm này lại giống như một con mèo nhỏ cuộn mình, chẳng qua cái đuôi kia có vẻ... Hơi to...