Chương 1

Hôm nay, ngày 11 tháng 5, trên đường Vĩnh Hạng, bông liễu bay đầy trời.

Tô Thiển Dịch bị một chiếc xe chạy quá tốc độ tông mạnh, cả người nặng nề ngã xuống đất, ngũ phủ lục tạng như bị dịch chuyển, toàn thân đau đớn làm anh ứa nước mắt. Nhưng anh không chú ý vết thương trên người, chỉ nhìn bông liêu bay trên bầu trời với vẻ mặt ngơ ngác.

Anh nghĩ thứ này là tuyết. anh muốn bắt thứ tuyết này chờ Tạ Cảnh An quay về.

Năm Tạ Cảnh An ba mươi tám tuổi nói với Tô Thiển Dịch rằng cậu phải đi công tác ở một nơi thật xa, phải rời khỏi đây một thời gian dài, không tiện đưa anh đi cùng cũng không thể nhận điện thoại của anh.

Cũng may cậu đã nhờ những người xung quanh lo cho anh, không để Tô Thiển Dịch chịu đói chịu lạnh, cậu kêu Tô Thiển Dịch ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu trở về.

Tô Thiển Dịch không vui hỏi: “Vậy khi nào cậu mới về?”

Tạ Cảnh An nhìn anh, cười dịu dàng như khi trước, sau đó cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng bảo: “Đến khi tháng sáu tuyết rơi, em sẽ trở về.”

Vẻ mặt Tô Thiển Dịch buồn bực, anh không muốn Tạ Cảnh An rời đi. Tạ Cảnh An nhẹ nhàng nói câu nghe lời, vậy thì anh sẽ nghe lời.

Anh nghe lời cậu ngoan ngoãn chờ hai năm, vừa thấy uất ức lại thấy thiếu kiên nhẫn, nhưng anh chỉ có thể chờ, bởi vì anh không tìm thấy Tạ Cảnh An, cũng không biết làm sao đi tìm, gọi đến số Tạ Cảnh An cũng không ai nhận.

Khó khăn lắm mới đợi được đến tháng sáu, anh chạy đến đầu đường đợi từ sáng đến tối, chờ một ngày tuyết rơi.

Mỗi ngày của tháng sáu anh đều hy vọng tuyết rơi, nhưng hai tháng sáu trôi qua rồi, tuyết vẫn chưa bao giờ rơi.

Vào mùa đông anh sẽ cay đắng nghĩ rằng, tại sau cậu không về vào mùa đông, mùa đông tuyết rơi nhiều thế này mà.

Năm nay là năm thứ ba Tô Thiển Dịch chờ Tạ Cảnh An, hôm nay trên phố bỗng nhiên có bông liễu bay đầy trời.

Mặc dù chỉ vừa vào tháng năm nhưng Tô Thiển Dịch rất là hứng khởi, anh nhìn thứ màu trắng bay trên trời, cố chấp cho rằng chúng chính là tuyết.

Tuyết rơi, Tạ Cảnh An sẽ về.

Anh phấn khởi chạy theo bông liễu, vui vẻ lẩm bẩm tuyết rơi rồi. Sau đó bị một chiếc xe chạy ẩu đâm trúng.

Có lẽ ở khoảnh khắc cuối đời, Tô Thiển Dịch người đã ngoài bốn mươi nhưng luôn giống một đứa trẻ đột nhiên tỉnh táo lại, quá khứ vụt qua trước mắt anh.

Ở đường Vĩnh Hạng, ai ai cũng biết họ là anh em, là anh em họ nhưng còn thân thiết hơn anh em ruột thịt. Thật ra bọn họ vốn không phải anh em, thậm chí không có quan hệ huyết thống kể cả họ hàng xa.

Năm Tô Thiển Dịch hai mốt tuổi, anh bị người ta đánh vào đầu, chèn ép phải dây thần kinh, từ đó về sau cư xử như đứa trẻ bốn năm tuổi.

Kể từ đó, Tạ Cảnh An đã dẫn anh theo bên mình, mãi cho đến khi bọn họ ba tám tuổi. Tạ Cảnh An lâm bệnh nặng, nói một lời hứa không có cách nào thực hiện được, cốt để anh khỏi đau lòng.

Nhắc mới nhớ, thời trung học anh và Tạ Cảnh An chỉ tiếp xúc với nhau vài lần.

Tạ Cảnh Anh, không cha không mẹ, lớn lên cùng ông nội. Nhưng cậu lấy đó làm động lực để học tập tiến bộ, sau kì thi tuyển sinh cấp ba cậu đã được hiệu trưởng tới nhà đào vào đây. Với Tạ Cảnh An, hằng năm nhà trường đều có trợ cấp tiền sinh hoạt, cậu là nhân tài được thầy cô đánh giá cao cũng là tấm gương chiêu sinh của trường.

Tô Thiển Dịch học lệch, nhưng cố gắng vẫn có thể vô được một trường không tồi.

Gia đình anh giàu có, nhà có một công ty không lớn không nhỏ, còn có một nhà máy riêng. Kế hoạch cuộc đời anh là trước tiên sẽ tốt nghiệp đại học sau đó vào công ty làm, hoặc là ra nước ngoài du học, hoạt động ở nước ngoài một thời gian sau đó về nước vào công ty quản lý sản nghiệp.

Thế giới của Tô Thiển Dịch và Tạ Cảnh An khác xa nhau nên quan hệ không có gí tiến quá sâu, nhưng trường học nào cũng có những học sinh thích bắt nạt người khác, trường của bọn họ cũng không ngoại lệ