Quyển 2 - Chương 34: Tập trung một chỗ

“Tiểu Huyên Nhi, chúng ta xuống núi đi.”

Tây Môn Vân Ảnh trầm giọng nói.

“… Xuống núi?”

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên bỗng nhiên thở dài một hơi, may quá không có phát hiện vừa rồi nàng “Mất hồn mất vía”.

Nhưng mà, xuống núi?

Xuống núi làm gì a?

“Ha ha, đúng vậy, xuống núi.”

Tây Môn Vân Ảnh cười đến hết sức xinh đẹp, nhưng nếu như nhìn kỹ, trong cặp mắt màu xanh lục có thể khiến tất cả mọi người ngạc nhiên kia lại chứa sự tức giận.

“À…, xuống núi làm gì a?”

Tất nhiên Nam Cung Vũ Huyên cũng phát hiện ra sự tức giận trong mắt của hắn, nuốt nuốt nước bọt hỏi.

“Ha ha.”

Tây Môn Vân Ảnh cười càng rạng rỡ:

“Đương nhiên là xuống núi hủy tất cả mọi thứ liên quan đến 《bảng mỹ nhân》a.!”

Tạm dừng một chút, còn nói thêm:

“A, đương nhiên còn phải tìm ra vị cao nhân nào lại có thể viết ra 《 bảng mỹ nhân 》,sau đó chúng ta phải hảo hảo nói chuyện với vị cao nhân đó.”

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mà lại toát ra hương vị nguy hiểm, Tây Môn Vân Ảnh giống như một đóa hoa anh túc hé nở trong đêm, đẹp đến hoang dại nhưng lại nguy hiểm khó dò!

“Ha ha, hì, được.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói.

***

Thành Triều Dương, tất cả mọi nơi đều là biển người.

Từ khi xuất hiện 《 bảng mỹ nhân 》, số lượng người đến thành Triều Dương ước tính tăng lên gấp đôi.

Điều này khiến cho thành Triều Dương vốn dĩ phồn hoa nay chật kín người, các ngành các nghề buôn bán có thể so với Kinh đô Hiên Viên quốc, Quy Hải quốc.

“Mau nhìn! Đây, đây là, là Tây Môn, Tây Môn Vân Ảnh?!”

Một tiếng nói lộn xộn, kích động bùng nổ trong đám người đang xôn xao.

Im lặng!

Trong nháy mắt, tất cả mọi sự ồn ào, ầm ĩ đều dừng lại.

Người trên phố, đều nhìn lại theo âm thanh vừa phát ra.

Nam tử mặc y phục màu đỏ có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, sợi tóc đen như mực bay trước gió, vẽ ra đường quỹ tích thật dài. Đôi mắt sáng như ngọc, giống như bảo ngọc đẹp nhất trên thế giới, phát ra ánh sáng rạng rỡ.

Áo khoác đỏ tươi khẽ lay động, dường như khiến cho không khí xung quanh cũng phát ra ánh sáng màu đỏ, tạo ra một sức hút mê hoặc khác thường. Trên gương mặt hoàn mỹ là nụ cười tà mị, đẹp giống như Santa khiến cho người ta không có cách nào để kháng cự, đẹp đến không thể diễn tả!

Hắn chỉ đứng yên không nói, nhưng lại đẹp đến chấn động lòng người, khiến cho người ta không nhịn được mà chìm đắm, mê mẩn.

Mà bên cạnh của hắn có ba người có dáng người rắn rỏi và một người có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng dung nhan lại bình thường, nhóm nam tử lại lộ ra hơi thở không biết làm sao.

Chết tiệt, đã bảo hắn dịch dung từ đầu, nhưng mà tên kiêu ngạo này lại không nghe, đi rêu rao khắp nơi!

Bây giờ thì tốt rồi, bị bao vây!

Để xem đến cuối cùng hắn dùng cách nào để thoát ra!

Đúng vậy, bốn người có dung nhan bình thường này chính là Quy Hải Lộng Nguyệt, Công Tôn Lưu Dạ, Gia Cát Mặc Húc cùng Nam Cung Vũ Huyên sau khi đã dịch dung.

Dường như Tây Môn Vân Ảnh phát hiện ra lo lắng của bọn họ, cười càng quyến rũ, môi đỏ khẽ mở:

“Phiền mọi người nhường đường một chút.”

Tiếng nói trầm thấp, đầm ấm như mọi ngày. Nhưng mà không hề khiến cho người ta chán ghét, ngược lại lại tăng thêm khí chất xinh đẹp của hắn.

Giọng nói không to, nhưng mà lực xuyên thấu lại rất mạnh!

Giọng nói của hắn, giống như là một vật sống, lan tỏa ra rất xa.

Mọi người bắt đầu chậm rãi tránh ra nhường đường, nhưng mà đa số vẫn đang còn ở trong trạng thái mơ màng, ánh mắt vẫn dính chặt lên người của hắn.

Tuy rằng là mỹ nhân, nhưng mà mọi người ở đây không dám động vào một chút, bởi vì Tây Môn Vân Ảnh là học sinh của học viện Triều Dương a!

Học sinh của học viện Triêu Dương, ai cũng có bối cảnh mạnh mẽ, tương lai xán lạn?!

Những người ở đây, có lẽ là người có chút bối cảnh, nhưng mà lại cũng không dám đi xúc phạm học viện Triều Dương a!

Học viện Triều Dương, đây chính là nơi được cả Quy Hải quốc và Hiên Viên quốc bảo vệ, ngay cả quốc vương của Quy Hải quốc và Hiên Viên quốc bây giờ, lúc trước đều nhận được sự giúp đỡ của bốn vị thánh nhân Thượng Thiện!

Ai mà chọc học viện Triều Dương, thì chính là chọc phải Hoàng thất hai nước!

Khóe miệng Tây Môn Vân Ảnh giương lên một độ cong tà mị, ánh mắt đào hoa xanh biếc phát ra ánh sáng ngọc khiến cho người ta không dám nhìn thẳng:

“Cảm ơn.”

Giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng nhưng lại không hề khiến cho người khác có cảm giác yếu đuối giống nữ tử mà lại khiến cho người ta cảm thấy hắn có một loại sức mạnh thần bí nào đó.

Tây Môn Vân Ảnh bước những bước tao nhã mà lười biếng, giống như đi tản bộ giữa sân vắng, chậm rãi bước đi trên con đường mà mọi người tránh ra.

Y phục xinh đẹp màu đỏ cùng với dáng người rắn chắc của hắn khiến cho vô số nữ tử mặt đỏ, tai hồng, váng đầu hoa mắt.

Bốn người Nam Cung Vũ Huyên, Quy Hải Lộng Nguyệt, Gia Cát Mặc Húc cùng Công Tôn Lưu Dạ đi theo phía sau của Tây Môn Vân Ảnh.

Tất cả nhìn bóng dáng màu đỏ xinh đẹp trước mặt, khóe miệng run rẩy.

Yêu tinh!

“Thật đúng là Tây Môn Vân Ảnh a, thật là xinh đẹp a…”

Một nam tử có dáng vẻ dữ tợn, thô tục vừa nhìn chằm chằm vào dung nhan tinh xảo của Tây Môn Vân Ảnh vừa nuốt nước miếng.

“Trên 《 bảng mỹ nhân 》 không phải đã viết rồi sao? Đôi mắt màu xanh lục bích, không phải Tây Môn Vân Ảnh thì là ai a?”

Một nam tử trung niên đứng bên cạnh nam tử thô tục nói.

“Ha ha, hôm nay chúng ta gặp vận may gì, thế mà lại gặp được năm mỹ nhân trên《 bảng mỹ nhân 》!”

Một nữ tử hai mắt hoài xuân xoắn khăn tay màu vàng nhạt trong tay, kích động nói.

“Hiểu Hiểu, ngươi nói cái gì? Năm mỹ nhân? Cái gì năm mỹ nhân a? Không phải một mình Tây Môn công tử hay sao?”

Một nữ tử mặc y phục màu xanh ở bên cạnh hỏi.

“Hắc hắc…”

Nữ tử gọi là Hiểu Hiểu cười đến háo sắc, dường như nhớ tới mộng đẹp. Mặt lộ vẻ si mê:

“Âm Âm, ngươi đến muộn, cho nên không phát hiện. Ha ha… Tuyệt Trần công tử, Dật Hàm công tử, Huyền Dịch công tử cùng Nhược Ngôn công tử trên 《 bảng mỹ nhân 》đều đến đây.”

“Cái gì?!”

Nữ tử mặc y phục màu xanh giống như nghe được tin phụ thân mình chết bất đắc kỳ tử, kêu thất thanh.

Mà nữ tử tên là Hiểu Hiểu giống như không nghe thấy tiếng kêu thất thanh của nữ tử mặc y phục màu xanh, si mê nói:

“Ha ha, trước đây ta đã nhìn thấy… Ở trên “Thuyền Noah”, ha ha…”

Nữ tử cười đến háo sắc, hai mắt phát ra ánh sáng màu hồng.

“Đúng đúng đúng, ta cũng nhìn thấy.”

Một vị thiếu niên dung nhan không tệ cũng nhào lại gần:

“Nghe nói mấy vị công tử đến là vì tế điện cho Thượng Thiện Huyên người mà đã từng làm thầy của bọn họ.”

Nói đến Thượng Thiện Huyên, vẻ mặt của nam tử đột nhiên bi thương:

“Haiz, không biết đứng đầu danh sách sánh với Vân Ảnh công tử và Tuyệt Trần công tử là Thượng Thiện cô nương thần bí, đến cùng thì dáng vẻ đẹp đến mức nào? “

Đến bây giờ thì hắn đã gặp được Tuyệt Trần công tử và Vân Ảnh công tử.

Thật đúng là đẹp đến mức không hợp lẽ trời!

Có thể sánh cùng với bọn họ, không có cách nào để chia ra cao thấp thì Thượng Thiện cô nương chắc chắn là rất đẹp a!

“”Thuyền Noah” a?”

Nữ tử mặc y phục màu xanh như tỉnh ngộ mở miệng:

“Chả trách thư sinh có thể viết ra《 bảng mỹ nhân 》được, hóa ra tất cả công tử của học viện Triệu Dương đều đến “Thuyền Noah” a!”

Năm người Tây Môn Vân Ảnh chậm rãi bước đi, nhưng mà nội dung nói chuyện phía sau thì một chữ cũng không thoát khỏi tai của bọn họ.

Nam Cung Vũ Huyên nghe được câu chuyện truyền tới từ phía sau, trái tim đập mạnh.

Thảm thảm!

Bởi vì ban đầu Vân Ảnh ca ca tức giận nên không có xem kĩ 《 bảng mỹ nhân 》, đương nhiên không biết trên trang bìa của bảng mỹ nhân, chữ “Thư sinh ” to đùng được viết bằng mực đỏ!

Nhưng mà bây giờ thì…

Chết chắc rồi à!

Lúc trước khi nàng thành lập “Thuyền Noah”, vì để gia tăng độ nổi tiếng của “Thuyền Noah”, liền tuyên truyền tin tức quản sự tầng hai của “Thuyền Noah” chính là thư sinh. Đến bây giờ ai cũng biết rằng thư sinh chính là người của “Thuyền Noah”!

Lộng Nguyệt không có khả năng không biết!

Tuy rằng biết bọn Tuyệt Trần ca ca ở trên “Thuyền Noah”, nàng rất muốn đi đến đó, nhưng mà thư sinh thúc thúc…

Nên làm cái gì bây giờ, phải làm sao bây giờ a!

Tuy rằng sắc mặt của Nam Cung Vũ Huyên vẫn bình thường, vẫn đang nhẹ nhàng thong dong đi bộ trên sân vắng nhẹ nhàng giống như gió thoảng mây trôi, nhưng mà trong lòng lại không ngừng tính toán xem phải xử lý sự việc xảy ra tiếp theo như thế nào.

Chuyện hoàn toàn không khác dự đoán của Nam Cung Vũ Huyên.

Sau khi bốn người Quy Hải Lộng Nguyệt khi nghe thấy “Thư sinh viết 《 bảng mỹ nhân 》”, trong lòng cùng nhau cười lạnh.

Hừ!

Thư sinh?

“Thuyền Noah”?

Tốt!

Tốt lắm Tốt lắm!

***

Trên tầng thứ bảy của “Thuyền Noah”.

Tám vị mỹ nam phong hoa tuyệt đại ngồi xung quanh bàn.

“Ha ha, thật đúng là khéo a, hôm nay chúng ta vừa đến thì các ngươi cũng xuống núi.”

Đông Phương Dật Hàm thưởng thức chiếc quạt trong tay, tùy ý mở miệng, đôi mắt hồ ly màu hổ phách thoáng nhìn qua bốn người Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Ha ha, thật đúng là muốn cảm ơn mấy vị tới tiếp đón chúng ta. “

Trong lời nói của Đông Phương Dật Hàm có ý khác, không dấu vết hạ thấp thân phận của bốn người Quy Hải quốc.

“Hừ! đừng có dát vàng lên mặt của chính mình!”

Đôi mắt ưng màu vàng của Quy Hải Lộng Nguyệt nhíu lại:

“Chúng ta đến, cũng không bởi vì các ngươi.”

Nghe xong lời Quy Hải Lộng Nguyệt nói, Đông Phương Dật Hàm nhún nhún vai:

“Thật không?”

Tuy rằng ngoài miệng hỏi, nhưng mà trên mặt cũng bày ra vẻ mặt “Các ngươi đừng không thừa nhận! Chúng ta đều biết hết!”.

“Ha ha a…”

Tiếng cười yêu nghiệt bỗng nhiên truyền ra, Tây Môn Vân Ảnh liếc Đông Phương Dật Hàm một cái, ngón trỏ tay phải thon dài không dấu vết dính một giọt nước trà trong suốt:

“Có phải hay không, thử xem thì biết…”

“Vân Ảnh! Đừng.”

Công Tôn Lưu Dạ giữ tay phải của Tây Môn Vân Ảnh.

Mười mấy năm ở chung, làm sao mà hắn lại không biết Vân Ảnh muốn ra tay.

Nhìn một giọt nước trong suốt nhỏ như vậy thôi, nhưng mà nếu ở trong tay của Tây Môn Vân Ảnh thì không khác gì bảo kiếm.

Tây Môn Vân Ảnh nhìn tay của Công Tôn Lưu Dạ, nhíu mày, chợt cười nhẹ:

“Ha ha, Lưu Dạ, huynh nên đưa cho ta một lời giải thích thỏa đáng.”

Sau khi nói xong, Tây Môn Vân Ảnh buông tay ra.

Trên đầu ngón tay trắng nõn có một giọt nước trong suốt như hạt ngọc rơi xuống trên y phục đỏ tươi của hắn, trên y phục xuất hiện một đóa hoa nhỏ màu hồng mà mắt thường khó có thể nhìn thấy.

Không cho hắn ra tay?

Như vậy, tốt nhất phải đưa cho hắn một lời giải thích hợp lý.

Nếu không …

Hành động của Công Tôn Lưu Dạ, cũng khiến cho Quy Hải Lộng Nguyệt, Gia Cát Mặc Húc, Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Thượng Quan Tuyệt Trần kinh ngạc.

Nhưng mà khóe miệng Đông Phương Dật Hàm lại hiện lên ý cười:

“Ha ha, vẫn là để ta nói một chút.”

Nói xong, Đông Phương Dật Hàm đứng dậy, lười nhác đánh giá trong phòng:

“Bởi vì, chủ nhân của “Thuyền Noah” này, đáng giá có được sự tôn trọng của chúng ta.”

Nói xong, Đông Phương Dật Hàm liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú vẫn đang lạnh lùng của Công Tôn Lưu Dạ một cái, lại tiếp tục nói:

“Có thể tạo ra “Thuyền Noah”, còn có thể xử lý mọi việc hết sức tốt như vậy, những người có tài như thế đáng giá nhận được sự tôn trọng của chúng ta có phải hay không?”

Khi mà nói những lời này, trong mắt của Đông Phương Dật Hàm có hiện lên sự khâm phục. Liền ngay cả một người luôn luôn có khuôn mặt lạnh lùng là Công Tôn Lưu Dạ thì trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn.

Đông Phương Dật Hàm cùng Công Tôn Lưu Dạ đều nghiên cứu phát triển buôn bán, đương nhiên biết để sáng tạo và phát triển “Thuyền Noah” đạt đến mức như bây giờ , thì phải do người có tài trí rất cao mới có thể làm được!

Cho nên, bọn họ bội phục, bọn họ tán thưởng! Bọn họ tôn trọng!

Sau khi Đông Phương Dật Hàm nói xong một câu, trong phòng rơi vào im lặng.

Công Tôn Lưu Dạ liếc nhìn Đông Phương Dật Hàm, sau đó mặt không chút thay đổi chuyển dời ánh mắt.

Mà những người còn lại cụp mắt, xem lại bản thân.

Chuẩn xác, chỉ có khi chính bản thân đi làm thì mới có thể phát hiện ra nó khó khăn như thế nào.

Cũng giống như Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Hiên Viên Nhược Ngôn trị quốc, Tư Không Huyền Dịch cùng Tây Môn Vân Ảnh dẫn dắt binh lính, Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Gia Cát Mặc Húc trợ giúp quân chủ, chỉ có những người làm công việc giống nhau thì mới có thể biết được công việc ấy khó khăn ra sao.

Gống như Quy Hải Lộng Nguyệt cùng Hiên Viên Nhược Ngôn rất khâm phục những vị quân vương trong lịch sử, Tư Không Huyền Dịch cùng Tây Môn Vân Ảnh sẽ sinh ra sự tôn trọng đối với các vị Đại tướng quân, Thượng Quan Tuyệt Trần cùng Gia Cát Mặc Húc sẽ sinh ra kính nể đối với những vị Tể tướng vĩ đại, Công Tôn Lưu Dạ cùng Đông Phương Dật Hàm sinh ra sự kính trọng đối với chủ nhân của “Thuyền Noah” cũng là hợp tình hợp lý!

Sau một lúc lâu, Tây Môn Vân Ảnh cười nói:

“Ha ha, các ngươi kính trọng người của “Thuyền Noah” chúng ta đã biết.”

Nói tới đây, Tây Môn Vân Ảnh chuyển:

“Nhưng mà lần này, chúng ta tới nơi này là muốn tìm kiếm một cái công bằng, nếu như không nhận được lời giải thích rõ ràng, như vậy thì… Hừ hừ!”

Tây Môn Vân Ảnh “Hừ hừ!” hai cái, khiến cho không khí bên trong dường như bỗng nhiên trở nên nặng nề lạnh lẽo.

Trong không khí nặng nề, những người có mặt đều không phát hiện, sắc mặt của Tư Không Huyền Dịch bỗng nhiên trầm trọng hơn.

“Thuyền Noah”… Dường như có chút liên quan tới Huyên Nhi.

Lúc trước, khi cứu mẫu thân, Huyên Nhi để cho người của “Thuyền Noah” đưa mẫu thân đến Tuyết Khê cốc.

***

Tầng sáu của “Thuyền Noah” cũng chính là nơi làm việc của toàn bộ quản lý các tầng bên dưới.

Dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của Nam Cung Vũ Huyên khác một trời một vực với dáng vẻ xinh đẹp, không lo không buồn hàng ngày của nàng!

“Thư sinh thúc thúc a! Thúc nói xem vì sao trong lòng của thúc lại luẩn quẩn như vậy? Sao mà thúc lại viết thứ chọc tai họa như vậy a?!”

Nam Cung Vũ Huyên gãi gãi tóc, vẻ mặt vô cùng đau đớn nhìn người ngồi ở trước mặt của nàng, chính là thư sinh với vẻ mặt không hề thay đổi.

Nàng lấy cớ đi vệ sinh để đi ra thương lượng cách đối phó cùng với mấy người quản lý của “Thuyền Noah”.

Khác với tư thế suy nghĩ, căng thẳng của Nam Cung Vũ Huyên, Tam nương cùng với Tứ nương đang ngồi ở bên cạnh Thư Sinh uống trà hết sức nhàn nhã, rất có dáng vẻ của người muốn xem kịch vui.

“Nha đầu con thật đúng là không có lương tâm. “

Thư sinh nhìn Nam Cung Vũ Huyên đang rối rắm:

“Ta còn không phải là suy nghĩ vì “Thuyền Noah” hay sao?”

Nói xong, thư sinh nhàn nhã bưng chén trà lên, nhẹ xuyết một ngụm, tiếp tục không chút hoang mang, nói:

“Con xem, buôn bán của “Thuyền Noah” bây giờ tấp nập, nhộn nhịp bao nhiêu! Thu hút được bao nhiêu là lợi ích từ khắp mọi nơi.!”

Thư sinh kiêu ngạo nói:

“Sau khi công bố《 bảng mỹ nhân 》, tiền chúng ta kiếm được, tăng gấp hai lần a!”

Người bị 《 bảng mỹ nhân 》 hấp dẫn đến, phần lớn đều là những người có bối cảnh, địa vị, đều là những người có thể chi tiền.

Hơn nữa danh tiếng của “Thuyền Noah” vốn được truyền xa, gần như tất cả những người đến thành Triều Dương , đều phải đến thăm “Thuyền Noah”, thuận tiện mua một chút vật quý, để lại rất nhiều bạc đáng yêu!

Nghe được câu nói đó của thư sinh, Nam Cung Vũ Huyên đỡ trán:

“Thư sinh thúc là lão nhân tham tiền! Bây giờ làm thế nào có thể đối phó với tám sát thần ở bên ngoài! Ai nói chuyện lợi ích với thúc chứ?!”

Bạc, đã kiếm cất vào trong túi, chạy không thoát!

Cho nên trước tiên không nói đến chuyện này!

Bây giờ, làm thế nào có thể lừa gạt tám vị đại phật ở ngoài mới là việc khẩn cấp!

Nàng khổ a!

Mấy người đó đến từng người một thì nàng có thể đối phó, nhưng mà nếu như đến cùng nhau thì nàng cũng không dám động vào!

Vừa nghĩ đến hình ảnh Vân Ảnh ca ca hủy đi danh sách hết sức tàn nhẫn, da đầu nàng run lên!

Thư sinh xem thường thái độ nôn nóng bất an của Nam Cung Vũ Huyên, dáng vẻ giống như “Ngươi đừng ngạc nhiên như vậy có được không” nói:

“Tám người đó đều là người quen của nha đầu con, ta không tin bọn họ chỉ vì một quyển《 bảng mỹ nhân 》 mà có thể ăn thịt con.”

Ý ngoài lời: Việc này, ta cũng sẽ không lộ diện! Liền giao cho con giải quyết!

Mà Tam nương cùng Tứ nương cũng rất giữ sĩ diện cho thư sinh, sau khi thư sinh nói xong, hai người gật đầu đồng ý giống như gà mổ thóc, động tác giống nhau như đúc.

Ý tứ là: Thư sinh nói đúng, thư sinh nói đúng! Thư sinh nói hết sức đúng!

“…”

Khóe miệng của Nam Cung Vũ Huyên run rẩy, trên trán xuất hiện vết nhăn.

Toàn bộ mọi chuyện đều đẩy hết cho nàng?!

Không thể!

Nàng không muốn đẩy bản thân vào nguy hiểm!

Nàng không muốn chết trẻ!

“Ta nói cho mọi người biết, chuyện này, ai chọc ra thì người đó đi giải quyết cho ta…”

“A! Ta nhớ ra rồi, ta bận nhiều việc, ta đi trước!”

Lời của Nam Cung Vũ Huyên còn không nói xong, liền bị thư sinh chen ngang.

Thư sinh nói xong câu này, chuồn ra khỏi phòng nhanh như chớp.

“A, hình như ta cũng nhiều việc.”

Tam nương đứng dậy khỏi ghế, sau đó nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Nha đầu Huyên Nhi, Tam di không nói chuyện phiếm cùng con.”

Nói xong, lòng như lửa đốt rời khỏi.

“Chờ! Tỷ đợi muội đã!”

Tứ nương cũng đứng dậy từ trên ghế, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:

“Nha đầu Huyên Nhi, Tứ nương cũng bận nhiều việc, không có thời gian chơi cùng con, con tự mình chơi a.”

Nói xong, không đợi Nam Cung Vũ Huyên trả lời, cũng biến mất trong nháy mắt.

Nam Cung Vũ Huyên sững sờ đứng ở trong phòng trống. Giống như một con quỷ xui xẻo bị sét đánh, trên đầu dần dần xuất hiện mây đen bao phủ.

Bây giờ… Nàng, là, đang, chơi?!

“Bang bang phanh!”

Tiếng đập cửa thanh thúy có nhịp điệu vang lên.

“Ai?”

Tư Không Huyền Dịch nhìn về phía ngoài cửa, cao giọng hỏi.

“Huyền Dịch ca ca, là muội.”

Giọng nói ngọt ngào của Nam Cung Vũ Huyên xuyên qua cửa gỗ tử đàn truyền vào bên trong.

“Huyên Nhi!”

Ba tiếng nói vang lên, sau đó ba người đi đến gần cửa.

Ba người Thượng Quan Tuyệt Trần, Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch gần như đều đi ra đến cửa.

Ba người nhìn nhau, kích động ở trên mặt bị cứng ngắc trong chớp mắt, nhưng mà lại khôi phục bình thường ngay trong giây tiếp theo.

Tư Không Huyền Dịch tay mắt nhanh nhẹn mở cửa.

Bóng dáng quen thuộc, hơi thở quen thuộc, đôi mắt quen thuộc nhưng mà dung nhan lại không quen..

“Huyên Nhi.”

“Nha đầu.”

“Tiểu Huyên Nhi.”

Ba giọng nói cùng vang lên, lộ ra nhớ nhung sâu sắc.

Dung nhan thay đổi, không có khả năng khiến cho những người yêu nàng thật lòng không nhận ra nàng.

Cho dù nàng thay đổi cả trăm ngàn khuôn mặt khác nhau đi chăng nữa thì chỉ cần liếc mắt một cái là bọn họ có thể nhận ra nàng.

Bởi vì, đối với nàng, bọn họ dùng trái tim mà không phải dùng mắt.

“Huyền Dịch ca ca, Nhược Ngôn ca ca, Tuyệt Trần ca ca.”

Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng gọi tên của bọn họ.

Trong giọng nói cũng có hương vị của nhớ thương.

Trong đôi mắt của Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên có chút xót xa.

Rõ ràng mới chia cách không bao lâu, nhưng lại rất nhớ bọn họ, rất nhớ, rất nhớ. Cho dù là bây giờ bọn họ đứng trước mặt của nàng, nhưng mà nàng vẫn cảm nhận được sự nhớ thương sâu đậm ở trong lòng.

“Ha ha, sao nha đầu lại xấu như vậy?”

Hiên Viên Nhược Ngôn xoa xoa mái tóc có hơi rối của Nam Cung Vũ Huyên.

Tuy rằng ngoài miệng nói là xấu, nhưng mà trong ánh mắt lại tràn ngập sự cưng chiều cùng dịu dàng giống như thủy triều, dường như có thể bao phủ toàn bộ cơ thể.

“Đủ!”

Nam Cung Vũ Huyên bất mãn chu miệng:

“Đây là thuật dịch dung có được không?!”

“Ha ha, Huyên Nhi mau đi vào, Nhược Ngôn hắn là chọc muội!”

Tư Không Huyền Dịch kéo bàn tay non mềm của Nam Cung Vũ Huyên, nhẹ nhàng kéo nàng vào cửa, rồi sau đó dùng một tay khác khép cửa lại.

Tay lớn nắm chặt tay nhỏ, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim dường như có thể truyền qua bàn tay để truyền đến trái tim.

Gương mặt anh tuấn của Tư Không Huyền Dịch tràn đầy ý cười tuyệt đẹp, kéo Nam Cung Vũ Huyên đi vào phía trong phòng.

Trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn cũng phát ra sự ấm áp, vui vẻ, đi ở bên cạnh của Nam Cung Vũ Huyên, vừa đi vừa giúp Nam Cung Vũ Huyên sửa lại tóc rối.

Thượng Quan Tuyệt Trần theo ở phía sau, đôi mắt màu bạc chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều của Nam Cung Vũ Huyên, sự yêu chiều chiếm cứ tại sâu trong đáy mắt.

Khi mà ánh mắt vô tình nhìn thấy Hiên Viên Nhược Ngôn giúp nàng sửa lại sợi tóc cùng với tay nàng bị Tư Không Huyền Dịch nắm lấy, hâm mộ trong đôi mắt chợt lóe qua rồi biến mất, ở sâu trong đôi mắt màu vàng có chút phiền muộn.

Vốn cho rằng đứng ở phía sau nàng, yên lặng nhìn nàng, bảo vệ nàng là một chuyện hết sức đơn giản. Nhưng mà, sau khi trải qua những ngày đêm thương nhớ gặp được bé con, hắn thực sự không xác định được.

Thật là vất vả …. Sao lại có cảm giác khó thở nha?

Trong lòng của Thượng Quan Tuyệt Trần đang thầm hỏi bản thân.

Đông Phương Dật Hàm nhìn thoáng qua bốn người quay trở lại, sau đó lại đưa ánh mắt ra chỗ khác.

A, tình huống như vậy, hắn cũng đã sớm dự đoán được, cho nên không có gì đáng ngạc nhiên.

Ánh mắt của bốn người Quy Hải Lộng Nguyệt có chút giật mình.

Ánh mắt đánh giá dừng ở trên người của Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch, Nam Cung Vũ Huyên cùng Thượng Quan Tuyệt Trần. Không biết vì sao, bọn họ cảm giác tình cảm của Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Thượng Quan Tuyệt Trần đối với Tiểu Huyên Nhi không giống như trước kia.

Thích hơn hay sao?

Nhưng mà lại không giống như thích a!

Mà lại giống như một thứ tình cảm khác, sâu sắc hơn thích nhưng mà bản chất lại không giống với thích!

Mà bốn người đang đắm chìm trong vui sướиɠ được gặp lại, không có phát hiện ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng với suy nghĩ sâu xa của mấy người Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi lại đây ngồi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhanh tay nhanh mắt cướp được Nam Cung Vũ Huyên để nàng ngồi trên đùi của bản thân.

“A!”

Nam Cung Vũ Huyên còn không có phản ứng lại, thì đã ngồi trên đùi của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Để giữ thăng bằng, Nam Cung Vũ Huyên đưa tay đặt lên ngực của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch phản ứng lại, ý thức được người đẹp bị cướp, giận dữ nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt.

Vừa nhìn, lại thấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của Nam Cung Vũ Huyên đặt ở trên ngực Quy Hải Lộng Nguyệt, y phục màu đen, đôi tay nhỏ bé trắng nõn, thân hình cao lớn cùng với thân nhỏ nhắn xinh xắn.

Nam Cung Vũ Huyên giống như chim nhỏ nép vào người, ngồi ở trên đùi của Quy Hải Lộng Nguyệt, nửa tựa vào trong lòng hắn.

Khí phách nam tử anh tuấn, nữ tử tuyệt đẹp, tất cả mọi thứ, nhìn qua đều hết sức hài hòa. Nhưng mà sự hài hòa này, ở trong mắt của Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Thượng Quan Tuyệt Trần lại cực kỳ chướng mắt!

“Quy Hải Lộng Nguyệt, buông Huyên Nhi ra!”

Giọng nói lạnh lùng của Tư Không Huyền Dịch vang lên.

Một mái tóc đỏ rực dường như cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, càng trở nên vô cùng chói mắt.

“Buông ra?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhíu nhíu mày:

“Vì sao ta phải buông ra?”

Dù sao, nhìn nàng ở bên kia cùng với bọn họ, hắn cũng rất khó chịu!

Cho nên vẫn là đặt ở trong lòng của hắn vẫn là ổn nhất.

“Quy Hải Lộng Nguyệt, thả nha đầu ra.”

Tiếng nói của Hiên Viên Nhược Ngôn hết sức dịu dàng, nhưng mà trong sự dịu dàng lại lộ ra sự sắc bén, chứng minh hắn đang nổi giận.

“Ha ha ha…”

Quy Hải Lộng Nguyệt cười lớn, sau đó nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn:

“A, Thái Tử của Hiên Viên quốc, ngươi sắp lên ngôi vua, cho nên cũng không cần cố ý lấy lòng chúng ta nữa nhỉ?”

Lời nói này của hắn tuy rằng có chút châm chọc nhưng mà trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt đang suy nghĩ sâu xa.

Cho bây giờ, Hiên Viên Nhược Ngôn đều sẽ lấy lễ để đối xử với mọi người, sẽ không đắc tội ai cả.

Tất cả những chuyện này đều vì sự việc trong nước của Hiên Viên quốc không cho phép Hiên Viên Nhược Ngôn đắc tội bất cứ một ai.

Mà bây giờ, thái độ của Hiên Viên Nhược Ngôn như vậy, là cho thấy lần này hắn trở về Hiên Viên quốc, đã thu hồi được hết quyền lực hay sao?

“Hỗn xược!”

Tư Không Huyền Dịch có ý định ra tay.

“Huyền Dịch.”

Hiên Viên Nhược Ngôn đưa tay ngăn cản động tác của Tư Không Huyền Dịch:

“Đừng xúc động.”

Nói xong, Hiên Viên Nhược Ngôn thản nhiên nhìn thoáng qua dáng vẻ lười nhác của Tây Môn Vân Ảnh.

Nếu như Huyền Dịch động thủ, như vậy thì Tây Môn Vân Ảnh tuyệt đối sẽ là người đầu tiên hung hăng phản công Huyền Dịch.

Võ công của Tây Môn Vân Ảnh, Huyền Dịch tuyệt đối là không ngăn cản được.

“Ha ha a…”

Tây Môn Vân Ảnh thấp giọng nở nụ cười:

“Quả nhiên không hổ là vua tương lai của một nước, đủ biết thời biết thế.”

Thản nhiên nói xong, Tây Môn Vân Ảnh khinh bỉ nhìn thoáng qua Tư Không Huyền Dịch vẫn đang giận dữ.

Hừ!

Tên hữu dũng vô mưu này, về sau sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của hắn hay sao!

Trong lòng Tây Môn Vân Ảnh không thèm để ý nghĩ.

“Chậc chậc, Tây Môn cô nương, mới có bao lâu không gặp a, ngươi càng ngày càng lẳиɠ ɭơ.!”

Giọng nói lạnh lùng xa xăm của Đông Phương Dật Hàm truyền đến từ bên cạnh.

Tây Môn Vân Ảnh vừa nghe những lời này của Đông Phương Dật Hàm, nhất thời sắc mặt đen như đáy nồi!

Tuy rằng hắn không ngại, thậm chí thích người ta khen hắn đẹp.

Nhưng mà, đến cùng thì hắn vẫn là một nam nhân!

Gọi một nam nhân là cô nương!

Đây, tuyệt đối là một cái khıêυ khí©h hết sức nghiêm trọng đối với nam nhân!