Quyển 2 - Chương 35: Tình mê

“Đông Phương Dật Hàm, ngươi muốn chết!”

Tây Môn Vân Ảnh âm trầm nói.

“Ha ha, thật không, vậy thử xem.”

Đông Phương Dật Hàm không để ý nhún nhún vai.

Nếu như một mình đấu, thật ra thì hắn đánh không được Tây Môn Vân Ảnh, nhưng mà bốn người Hiên Viên quốc của bọn họ đánh với bốn người của Quy Hải quốc, vậy thì không nhất định là điều không thể.

Cho dù Tây Môn Vân Ảnh có lợi hại hơn đi chăng nữa, thì cũng không thể đánh được hai người.

Với cả võ công của Tuyệt Trần cũng không phải là yếu, khả năng sử dụng độc thì lại hết sức tuyệt diệu, đối phó với hai người không vấn đề gì!

Cho nên, nếu như cả bốn người đồng thời tiến lên, thì tệ nhất cũng là không phân thắng bại, cũng không đến mức thua.

Đông Phương Dật Hàm biết rõ điểm này, cho nên mới dám khıêυ khí©h Tây Môn Vân Ảnh.

“Các huynh dừng lại!”

Cuối cùng Nam Cung Vũ Huyên không nhìn được nữa, đứng lên từ trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt, khẽ kêu đến:

“Cả một đám toàn người lớn? Lại còn ngây thơ như vậy!”

Chỉ khua môi múa mép đùa giỡn không được hay sao? Sao lại thành muốn đánh thật.

“…”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Tám vị mỹ nam đều giật mình sửng sốt vì sự dũng mãnh bất ngờ của Nam Cung Vũ Huyên.

Trong ấn tượng, cho đến bây giờ thì nhóc con này đều là xinh đẹp đáng yêu, cho dù là khi đang làm chuyện xấu, cũng là dáng vẻ nữ tử yếu đuối, có khi nào lại mạnh mẽ như thế đâu?

Cho đến bây giờ nàng chưa từng nặng lời với bọn họ chứ đừng nói là lớn tiếng quát bọn họ như vậy.

Xem ra là thực sự tức giận.

Nhìn thấy tám vị mỹ nam bị nàng dọa đến im lặng, không khí đang giương cung bạt kiếm vừa rồi cũng biến mất, mặt đang đen của Nam Cung Vũ Huyên cuối cùng cũng dịu đi một chút:

“Bây giờ còn chưa tới lúc các huynh đối đầu gay gắt, cho nên xin các huynh nể mặt Huyên Nhi cố gắng ở chung trong hòa bình, đợi đến khi các huynh thật sự đứng ở hai phe đối lập thì các huynh muốn đánh muốn gϊếŧ thế nào cũng được.”

Giọng điệu tuy rằng không còn sự sắc bén lúc trước, nhưng mà vẫn hết sức lạnh lùng.

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên lầm bầm.

Muốn đánh muốn gϊếŧ như thế nào đều được, dù sao thì nàng sẽ không để cho bọn họ thực hiện được điều đó!

Giọng điệu lạnh lùng cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn âm u, khiến cho trong lòng của mấy vị mỹ nam vốn đang khϊếp sợ lại càng thêm hoảng hốt.

Đặc biệt Thượng Quan Tuyệt Trần, Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch!

Khi mà ba người bọn họ thấy Nam Cung Vũ Huyên đối với bọn họ xa cách như thế, sắc mặt trở nên hoảng hốt.

“Nha đầu, huynh…”

Hiên Viên Nhược Ngôn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng mà đột nhiên lại phát hiện hắn thật sự không biết nên nói cái gì.

“Huyên Nhi, thực sự xin lỗi.”

Thật ra Tư Không Huyền Dịch lại rất sảng khoái, gọn gàng dứt khoát xin lỗi.

Sĩ diện với chả kiên định của nam tử hán, hắn đều không cần!

So với Huyên Nhi, tất cả những thứ đó đều là mây bay!

Khóe mắt của Thượng Quan Tuyệt Trần liếc trộm Nam Cung Vũ Huyên vẫn đang cười lạnh lùng, sau đó trầm giọng nói:

“Lộng Nguyệt huynh, vừa rồi là chúng ta xúc động, cho nên mong các huynh thông cảm.”

Tuy rằng nói với mấy người Quy Hải Lộng Nguyệt, nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Nam Cung Vũ Huyên.

Chỉ cần nàng không tức giận, chỉ cần nàng không cần lạnh lùng như thế đối với hắn, thì muốn hắn làm cái gì đều được.

Cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, hắn cũng sẽ không nhăn mặt dù chỉ là một chút, càng đừng nói là xin lỗi mấy người Quy Hải Lộng Nguyệt.

Nam Cung Vũ Huyên nghe được lời của Thượng Quan Tuyệt Trần, cũng có chút giật mình.

Nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần, cũng vừa vặn nhìn thấy ánh mắt lo sợ nơm nớp của hắn.

Nơi mềm mại nhất trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên giống như bị cái gì đánh nhẹ vào, một cảm giác rung động từ trái tim truyền ra khắp mọi nơi của cơ thể.

Một nam tử lạnh lùng như thế, một người không để việc gì vào trong lòng mà vì nàng lại có thể xin lỗi người khác.

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên rối rắm trăm mối cảm xúc, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Tuyệt Trần dần dần trở nên dịu dàng.

Các vị mỹ nam trong phòng phát hiện ra tâm trạng của Nam Cung Vũ Huyên thay đổi, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ha ha, Tuyệt Trần huynh nói đùa, xúc động thôi, ai cũng có, chúng ta sẽ không chấp.”

Quy Hải Lộng Nguyệt chẳng những dựa vào ý của Thượng Quan Tuyệt Trần, còn rất thuận tay đẩy hết sai lầm cho bốn người của Hiên Viên quốc.

Ý ngoài lời của hắn: A, đúng là lỗi của các ngươi! Nhưng mà bụng dạ của chúng ta rộng rãi giống như bụng của Tể tướng có thể chứa được cả thuyền, không chấp nhặt với các ngươi!

Mặt của bốn người Hiên Viên không chút thay đổi, vờ như không nghe thấy ý ngoài lời của hắn.

Khóe miệng của Nam Cung Vũ Huyên run rẩy nhìn dáng vẻ “Ta rất rộng lượng” của Quy Hải Lộng Nguyệt, nhỏ giọng than thở:

“Thật không biết xấu hổ.”

Tất cả mọi người đều nhìn thấy hết!

Tình hình vừa rồi, mọi người đều có thể nhìn thấy!

Việc này cũng không phải là lỗi của một bên a!

Không ngờ rằng người nào đó lại còn dám đường đường chính chính bẻ cong sự thật như vậy!

Mọi người ở đây nghe được lời của Nam Cung Vũ Huyên, tâm trạng khác nhau.

Bốn người của Hiên Viên quốc cười thầm trong lòng.

Hắc hắc, quả nhiên Huyên Nhi vẫn là có một đôi mắt sáng!

Mà trên mặt của bốn người của Quy Hải quốc lại có chút không khống chế được.

Tuy rằng da mặt của bọn họ rất dày, nhưng mà bị ai đó thoải mái nói thẳng ra, vẫn khiến cho da mặt dày của bọn họ có cảm giác xấu hổ.

“Ha ha, chuyện không vui vừa rồi đều đã qua rồi, tất cả mọi người bây giờ đều là hảo huynh đệ.”

Gia Cát Mặc Húc thanh nhã, lịch sự nói:

“Chúng ta đến đây, đều có chung một mục đích, như vậy bây giờ chúng ta làm việc chính đi.”

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe Gia Cát Mặc Húc nói một câu như thế, trái tim nhỏ đập mạnh một cái.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, chuyện muốn đến thì phải đến!

Cái gọi là chính sự, nàng đương nhiên biết là cái gì.

Chính là bắt được ai viết ra 《 bảng mỹ nhân 》.

Nhưng mà bây giờ buồn bực chính là, người kia đã trốn mất, hơn nữa còn muốn đẩy hết phiền toái cho nàng!

Fuck!

Lúc trước sao lại không có mắt nhìn như vậy, dùng người không chịu trách nhiệm như thế?!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên âm thầm kêu rên.

“Ha ha, đúng vậy, vẫn là làm chính sự đi.”

Hiên Viên Nhược Ngôn cười nói:

“Trước tiên chúng ta đi tìm chủ nhân của “Thuyền Noah” đi.”

Những người ngồi ở đây đều là những người thông minh, đương nhiên biết thuận theo bậc thang mà đi xuống.

Dù sao, ở trong lòng của bọn họ thì Nam Cung Vũ Huyên có địa vị không hề tầm thường.

Không nói ba tên Hiên Viên Nhược Ngôn, Tư Không Huyền Dịch cùng Thượng Quan Tuyệt Trần đã hoàn toàn yêu phải yêu nghiệt là nàng, ngay cả năm người còn lại, ở trong lòng của bọn họ thì Nam Cung Vũ Huyên là cũng là tồn tại đặc biệt nhất.

Kéo bọn họ từ trong bóng đêm tuyệt vọng ra, nàng chính là ánh sáng mặt trời của bọn họ.

Khiến cho cuộc sống vốn dĩ buồn chán, vô vị của bọn họ tràn ngập tiếng cười, vui vẻ, nàng đã cứu rỗi cuộc đời của bọn họ.

Cho nên, ai cũng sẽ không muốn Nam Cung Vũ Huyên thật sự rời bọn họ.

Mà bây giờ đầu của Nam Cung Vũ Huyên muốn to ra!

Tìm chủ nhân của “Thuyền Noah”, đơn giản là muốn một lời giải thích hoặc là muốn nàng giao thư sinh ra để cho bọn họ có thể tùy ý xử lý.

Chủ nhân của “Thuyền Noah” là ai?

Chính là nàng a!

Nàng có thể giao thư sinh ra để cho bọn họ có thể chà đạp?

Đương nhiên là không thể, hiểu không!

Tuy rằng thư sinh đã chọc vào việc lớn như vậy, nhưng mà ông ấy cũng là một trong những người có thể có khiến cho nàng lưu ý, đương nhiên nàng không thể bỏ mặc mà không quan tâm.

“Khụ khụ, việc này, mọi người đừng vội.”

Suy nghĩ trong giây lát, Nam Cung Vũ Huyên ho nhẹ hai tiếng mở miệng.

A, trải qua muôn vàn suy nghĩ khó khăn, nàng vẫn là quyết định thẳng thắn, sau đó tranh thủ “Khoan hồng độ lượng”.

Tám vị mỹ nam nghe Nam Cung Vũ Huyên nói chuyện, đều nhìn về phía nàng.

Khi nhìn thấy dáng vẻ chột dạ, khó khăn mở lời của nàng, trong lòng của tám người đồng thời hiện ra cùng mộ suy nghĩ.

Truyền thuyết, chủ nhân của “Thuyền Noah”, là một nữ tử.

Không, là một nữ oa!

Hơn nữa lại là một nữ tử tên là Nam Cung Toàn.

Nam Cung Toàn này, sẽ không phải chính là…

Trong số tám người, thì Tư Không Huyền Dịch là chắc chắn nhất!

Bây giờ hắn đã có thể khẳng định, người nào đó chính là chủ nhân của “Thuyền Noah”!

“A, trong lòng của mọi người, chắc là cũng đã đoán được ha!”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy bọn họ có dấu hiệu đã đoán ra, vì thế uyển chuyển mở miệng, loanh quanh khẳng định những điều mà bọn họ đã đoán.

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi, những lời mà muội nói có chút khó hiều.”

Tây Môn Vân Ảnh xinh đẹp nở nụ cười:

“Muội nói xem chúng ta đã đoán được chuyện gì a?”

Giọng nói trầm thấp, ấm áp nhưng lại ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.

Chết tiệt, chủ nhân của “Thuyền Noah” lại chính là nhóc con vừa rồi còn rất lạnh lùng!

Hừ hừ! Vừa mới không phải rất lạnh lùng hay sao? Sao mà bây giờ lại không còn lạnh lùng nữa?

Muốn chính miệng nàng nói ra!

“A…”

Nam Cung Vũ Huyên ấp úng:

“Chính là, chính là, ặc, chuyện này muội, có vẻ như muội chính là chủ nhân của “Thuyền Noah”.”

Nàng dùng giọng nói dịu dàng, uyển chuyển hết sức để nói ra. Nhưng mà, cho dù giọng nói có mềm mại, uyển chuyển thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào xóa bỏ được chuyện nàng chính là chủ nhân của tên mà bọn họ muốn xử lý!

“…”

Một phòng yên tĩnh.

Tuy rằng đã sớm đoán được nàng là chủ nhân của “Thuyền Noah”, nhưng mà bây giờ nghe chính miệng của nàng nói ra, thì lại không giống như thế.

Cảm giác ra sao?

Trong lòng của bọn họ cũng không rõ ràng.

Tức giận?

Ha ha, biết chủ nhân của “Thuyền Noah” này chính là nàng, bọn họ còn có thể tức giận kiểu gì?

Bình thường nàng trêu đùa bọn họ thế nào đi nữa bọn họ cũng sẽ không tức giận.

Không phải không tức giận, mà là luyến tiếc nên không thể tức giận với nàng.

Hiện tại cũng giống như vậy!

Cho dù nàng là chủ nhân của “Thuyền Noah”, bọn họ cũng không nỡ tức giận với nàng.

Nhưng mà, không tức giận cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ bỏ qua cho nàng một cách dễ dàng!

“Ồ ồ ồ, như vậy a.”

Tây Môn Vân Ảnh gật đầu, sau đó lười biếng nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Vậy Tiểu Huyên Nhi tính làm sao bây giờ?”

Hừ hừ!

Tuy rằng tức giận ở trong lòng đã không còn, nhưng mà vẫn là không thể bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy, phải trêu nàng thật tốt mới được!

Ai kêu bình thường nàng luôn đắc chí như vậy!

Ai kêu bình thường nàng luôn trêu cợt bọn họ đến độ nhốn nháo, lộn xộn.!

Tâm trạng của Tây Môn Vân Ảnh bây giờ giống tất cả mọi người còn lại ở đây, đều là tâm trạng “Hắc hắc, bây giờ muội rơi vào trong tay của ta cho nên phải trêu đùa muội thật tốt”!

Tâm trạng này, hoàn toàn có thể chứng minh việc bình thường người nào đó đã áp bức bọn họ quá đáng mà hình thành tâm lý phản nghịch!

“Ặc…”

Nam Cung Vũ Huyên nhất thời cạn lời, suy nghĩ trong giây lát, yếu đuối mở miệng:

“Người ta cũng không biết làm sao mà lão nhân thư sinh kia lại làm như thế a! Chuyện 《 bảng mỹ nhân 》, tuyệt đối không phải người ta bày mưu tính kế.”

Vô liêm sỉ giả bộ đáng thương làm nũng, vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên oan ức.

“Ha ha, ý của nhóc con nhà muội chính là giao thư sinh ra để cho chúng ta xử trí sao?”

Đông Phương Dật Hàm hài hước mở miệng:

“Nếu là như vậy, thì giao người ra đây, chúng ta sẽ không giận chó đánh mèo lây sang muội.”

Tuy rằng ngoài miệng Đông Phương Dật Hàm nói như thế, nhưng mà trong lòng hắn đã khẳng định.

Dựa theo sự bao che khuyết điểm vô địch của người nào đó thì nhất định sẽ không giao thư sinh ra, nhất định sẽ ôm toàn bộ trách nhiệm vào người!

Hừ hừ, nàng ôm hết trách nhiệm vào thân, vậy thì tốt!

Cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ thắng nàng được, cho nên lúc này nhất định phải nắm chắc cơ hội tốt, phải chỉnh vật nhỏ gian xảo này thật tốt!

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe Đông Phương Dật Hàm nói như vậy, ở bên ngoài vẫn là dáng vẻ oan ức, nhưng mà ở trong suy nghĩ đã sớm ân cần thăm hỏi Đông Phương Dật Hàm mấy chục lần!

Đông Phương Dật Hàm rất giống với Tây Môn Vân Ảnh, ít nhất là giống nhau ở phương diện mồm mép!

Trong số tám người, thì mồm mép của hai người bọn họ là lợi hại nhất.

“Ha ha, Dật Hàm ca ca huynh đừng sốt ruột a, muội còn chưa nói xong ~!”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói:

“Tuy rằng lão gia hỏa kia đã tự ý sắp xếp viết tên mấy huynh lên trên 《 bảng mỹ nhân 》, là tội lớn không thể tha thứ, nhưng mà cũng là do muội là chủ nhân nhưng lại không quản lý tốt, cho nên… Mọi người muốn xử lý, thì xử lý muội đi!”

Vẻ mặt cùng với giọng nói hết sức đáng thương..

Giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên chính là một chú thỏ trắng hết sức đáng thương, mà mấy vị mỹ nam rõ ràng là sói xám lớn độc ác!

Tám vị mỹ nam bỗng nhiên không biết phải làm sao.

Đây, là tình huống gì?!

Vì sao tình hình bây giờ, lại giống như là bọn họ cố tình gây sự, là người ác đi ức hϊếp kẻ yếu?

Rõ ràng là bọn họ có lý có được không?!

Vậy mà lại có thể phát triển thành tình huống như bây giờ!

Tuy rằng biết người nào đó là đang diễn kịch, nhưng mà lại trái tim lại không đành lòng nhẫn tâm a.

Đặc biệt là ba kẻ đang bị rơi vào trong lưới tình.

Một trái tim sắt đá đã sớm bị biến thành trái tim mềm yếu dưới ánh mắt điềm đạm đáng yêu của ai đó.

“Nha đầu, không có việc gì, huynh không để ý.”

Hiên Viên Nhược Ngôn thật sự nhịn không được, dịu dàng mở miệng an ủi.

“Đúng đúng đúng. Huyên Nhi a, có tên trên 《 bảng mỹ nhân 》thật ra cũng là một việc hết sức vinh dự, ha ha, việc này chứng minh huynh đẹp a, huynh còn phải cảm ơn tiền bối thư sinh!”

Tư Không Huyền Dịch lại không biết xấu hổ nói ra những lời nói nịnh nọt.

“Huynh không thèm để ý.”

Thượng Quan Tuyệt Trần cười đến tùy ý.

Vỗn dĩ hắn không thèm để ý đến chuyện gì, ngoài nàng.

“Các huynh thật tốt ~!”

Nam Cung Vũ Huyên cảm động nói. Sau đó lại nhìn về phía Đông Phương Dật Hàm hết sức đáng thương.

Ý tứ rất rõ ràng: Tất cả mọi người đều đã đưa ra ý kiến, huynh cũng phải đưa ra ý kiến đi chứ? Nhưng mà nhớ theo mọi người a ~!

Đông Phương Dật Hàm nhìn ánh mắt giống như con thỏ nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên không biết nói gì, vốn định muốn nói mấy câu”Ức hϊếp”, nhưng mà khi cảm giác được ba ánh mắt như có như không nhìn vào hắn, hơn nữa lại có cảm giác uy hϊếp rất lớn, Đông Phương Dật Hàm vẫn lựa chọn từ bỏ ý định:

“Ha ha, chuyện này có gì đâu? Cơ bản là huynh không thèm để ý.”

Đông Phương Dật Hàm nói ra những lời này, kỳ thật rất muốn đánh chính bản thân!

Chết tiệt! Kết bạn mà không mở to mắt, kết bạn mà không mở to mắt a!

Nếu như hôm nay hắn không nói như vậy, thì hắn dám khẳng định, sau khi trở về Hiên Viên quốc, hắn nhất định sẽ bị ba người đang yêu đương cuồng nhiệt nào đó đánh cho bầm dập!

Tình yêu mà ba người nào đó dành cho ai đó đạt đến trình độ gì, hắn là người có thể cảm nhận được rõ nhất!

Quả thật là đạt đến trình độ tẩu hỏa nhập ma!

Khi ăn cơm, bọn họ lấy thêm một chén cơm, sau đó như bị điên mà gắp thức ăn vào chén không có chủ nhân kia.

Khi ngủ, bọn họ ôm lấy y phục nàng đã mặc đến mức bây giờ bộ y phục đấy không có cách nào có thể mặc được.

Dù sao thì dưới ánh mắt của Đông Phương Dật Hàm, thì ba tên này điên rồi!

Đông Phương Dật Hàm không có phát hiện, trong lòng của hắn thật ra cũng rất hâm mộ.

Nam Cung Vũ Huyên rất thoải mái có được sự tha thứ của bốn người Hiên Viên quốc, gia tăng sự tin tưởng vào quyết định dùng chiêu giả bộ đáng thương của bản thân là quyết định hết sức chính xác.

Cho nên, nàng quyết định phát huy mạnh mẽ chiêu thức này!

Xoay người, nhìn về phía bốn người của Quy Hải quốc.

Đôi mắt rơm rớm nước mắt, mặt cười xấu hổ, Nam Cung Vũ Huyên nhìn mấy người Quy Hải Lộng Nguyệt:

“Lộng Nguyệt ca ca ~, Mặc Húc ca ca ~, Lưu Dạ ca ca ~, Vân Ảnh ca ca ~, mấy huynh trừng phạt muội đi, là do muội dùng người mà không quản kỹ, mới khiến cho các huynh chịu nhục nhã cùng oan ức lớn như thế.”

Vẻ mặt hết sức đáng thương, thái độ chịu tội nhận đòn, khiến cho người ta sinh ra cảm giác đáng thương.

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi, muội không cần nói như vậy, huynh cũng không cảm thấy có tên trên 《 bảng mỹ nhân 》 thì có gì là oan ức với nhục nhã.”

Gia Cát Mặc Húc đúng là một người tốt, dịu dàng trấn an Nam Cung Vũ Huyên đang khiến người ta yêu thương hết mức.

“Huynh, không sao.”

Công Tôn Lưu Dạ lạnh lùng nói.

Vẻ mặt lạnh lùng, cùng với cách nói chuyện lạnh lùng, nhưng mà ở sâu trong đôi mắt màu xanh lam đã có một chút thương tiếc.

Thương tiếc đó, không hề khớp với khí chất lạnh lùng của hắn, nhưng mà lại không khiến cho người ta có cảm giác khác thường, lạ lùng.

“Bình thường ta vốn dĩ đẹp, cho nên có tên ở cùng vị trí thứ nhất của 《 bảng mỹ nhân 》 cũng đúng.”

Tây Môn Vân Ảnh mặt dày nói:

“A, tóm lại, thật ra 《 bảng mỹ nhân 》 ta cũng rất thích.”

Trừ bỏ việc xếp hạng cuối cùng lại là một kỹ nữ!

Đương nhiên, một câu cuối cùng, Tây Môn Vân Ảnh cũng không nói ra.

Bởi vì, hắn thật sự không thể nhìn bé con vốn dĩ suốt cả ngày đều vui vẻ, cười đùa như hoa bây giờ lại có vẻ mặt đáng thương, oan ức.

Lại tranh thủ được sự tha thứ của người thứ ba, phải nói giờ phút này Nam Cung Vũ Huyên đang mở cờ trong bụng!

Nhưng mà còn có một người!

A, việc này gọi là “Cách mạng chưa thành công đồng chí vẫn cần cố gắng”, nàng đương nhiên không ngừng cố gắng!

“Lộng Nguyệt ca ca ~”

“Ha ha.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nở nụ cười, sau đó nhíu mày nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu Huyên Nhi, thật ra muốn huynh bỏ qua chuyện này, rất đơn giản.”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói rất rõ ràng:

Hắn để ý! Muốn hắn không truy cứu, là có điều kiện!

Nam Cung Vũ Huyên vừa nghe Quy Hải Lộng Nguyệt nói như vậy, trong lòng thầm mắng:

Chết tiệt! Sao lại không có lòng thương như thế chứ?! Làm sao mà lại có ý chí sắt đá như thế a?! Không thấy nàng đã giả bộ đáng thương hay sao? Lại còn muốn thừa dịp nhà cháy mà đi ăn cướp!

Nhưng mà ở mặt ngoài, nàng vẫn là dáng vẻ yếu đuối vâng vâng dạ dạ:

“Lộng Nguyệt ca ca muốn Huyên Nhi làm như thế nào?”

Không có cách nào, bây giờ chỉ có thể ngồi đợi hắn đưa ra điều kiện!

Nếu như bây giờ nàng lại mạnh mẽ lên, thì cố gắng thuyết phục bảy người lúc trước đều phí công!

“A, điều kiện của huynh rất đơn giản a.”

Quy Hải Lộng Nguyệt không hổ là một tồn tại hết sức mạnh mẽ, dưới ánh mắt u oán nhìn chăm chú của Nam Cung Vũ Huyên mặt vẫn không đổi sắc kiên trì lập trường bản thân đưa ra điều kiện.

Tuy rằng hắn cũng có chút thương tiếc dáng vẻ này của Nam Cung Vũ Huyên, nhưng mà điều kiện mà hắn muốn đưa ra thì quan trọng hơn so với thương tiếc trong lòng.

“Lộng Nguyệt ca ca, huynh nói đi, chỉ cần giúp cho Lộng Nguyệt ca ca bớt giận, huynh bảo Huyên Nhi làm gì Huyên Nhi cũng đồng ý.”

Nam Cung Vũ Huyên kiên cường nói.

Nàng nói một câu như thế, mọi người còn lại trong phòng, bao gồm cả ba người khác của Quy Hải quốc đều không đồng ý nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt.

Không thể không nói, da mặt của Quy Hải Lộng Nguyệt, à không, phải là da toàn thân hắn dày đến trình độ chưa từng có!

Hắn mạnh mẽ đẩy lùi tất cả những ánh mắt trách cứ, coi như không nhìn thấy, không coi ai ra gì mở miệng:

“Huynh muốn Tiểu Huyên Nhi phải ngoan ngoãn ở bên cạnh của huynh trong vòng ba ngày, một bước cũng không rời.”

Bình tĩnh nói xong, Quy Hải Lộng Nguyệt khıêυ khí©h liếc nhìn mấy người Hiên Viên Nhược Ngôn.

Hừ hừ!

Đây là mục đích của hắn!

Tình cảm của mấy người Hiên Viên Nhược Ngôn đối với Tiểu Huyên Nhi, hắn đã đoán được.

Cho nên, hắn đưa ra điều kiện như thế này, để đả kích mấy người Hiên Viên Nhược Ngôn.

Chậc chậc, xem đi xem đi, mấy ánh mắt hung ác đến mức muốn ăn tươi nuốt sống hắn!

Nhưng mà, càng là hung ác, hắn càng vui mừng!

Bởi vì, như thế chứng minh được lực đả kích mà hắn gây ra vô cùng lớn, mười phút có hiệu quả!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên ra vẻ khó xử nhìn mấy người trong phòng, sau đó cắn cắn đôi môi mềm mại, hồng hào như cánh hoa:

“Được, chỉ cần Lộng Nguyệt ca ca có thể không tức giận, Huyên Nhi đồng ý.”

Ngoài miệng vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên lại âm thầm oán giận.

Được lắm!

Quy Hải Lộng Nguyệt rất được!

Muốn mượn nàng để đả kích mấy người Nhược Ngôn ca ca đi?

Hừ hừ!

Ba ngày!

Ba ngày này, nếu như nàng không quậy cho hắn chóng mặt chóng mày, không hối hận không thôi, à không, phải là nếu không khiến hắn hối hận thì nàng không phải là Nam Cung Vũ Huyên!

“Ha ha, chỉ cần Tiểu Huyên Nhi có thể ở bên cạnh huynh một bước cũng không rời trong vòng ba ngày, thì huynh sẽ không còn một chút tức giận nào.”

Quy Hải Lộng Nguyệt cười đến sảng khoái.

Mà Quy Hải Lộng Nguyệt đang đắm chìm trong vui vẻ có thể hung hăng dẫm nát mấy người Hiên Viên Nhược Ngôn dưới chân thì không có phát hiện, trong đôi mắt vốn dĩ đang hết sức đang thương của Nam Cung Vũ Huyên phát ra một tia sáng.

Sự sơ ý này của hắn, sau ba ngày, sẽ khiến cho Quy Hải Lộng Nguyệt khổ không nói nổi, hối hận không thôi.

Thế cho nên sau ba ngày, khi người nào đó cuối cùng cũng có thể rời khỏi bên người hắn thì hắn kích động đến mức cảm ơn trời đất, cảm ơn vạn vật trên thế giới.

Đương nhiên, những chuyện này bây giờ còn chưa xảy ra, mà đón nhận sự việc tiếp theo xảy ra.



Trăng sáng ở trên bầu trời, giống như một viên ngọc sáng trong đêm, tỏa ra ánh sáng bạc thanh khiết.

Đêm khuya, giờ phút này “Thuyền Noah” đã khôi phục im lặng.

Đã không có đám đông chật chội ban ngày, đã không có tiếng người ồn ào,”Thuyền Noah” giống như một tiểu thư khuê các hết sức im lặng, yên tĩnh ở trên mặt hồ của Triều Dương.

Ánh trăng mờ ảo khoác lên thân thuyền một lớp áo choàng mỏng, khiến cho “Thuyền Noah” thêm một phần hơi thở thần bí hơn so với ban ngày.

Bảy tầng của “Thuyền Noah”, có người ngủ yên có người không ngủ.

Trong phòng của Quy Hải Lộng Nguyệt, Nam Cung Vũ Huyên nằm ở khủy tay của Quy Hải Lộng Nguyệt, từ từ nhắm hai mắt.

Khi thấy được hơi thở của Quy Hải Lộng Nguyệt đều đặn, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng mở đôi mắt.

Nghĩ nghĩ, đầu tiên dùng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng gãi gãi trên gương mặt anh tuấn của hắn, nhìn thấy Quy Hải Lộng Nguyệt chỉ là nhíu mày không thoải mái, nhưng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng mở miệng:

“Lộng Nguyệt ca ca?”

“…”

Không phản ứng.

“Lộng Nguyệt ca ca?”

“…”

Vẫn là không phản ứng.

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên cười trộm, sau đó nhẹ giọng nói:

“Lộng Nguyệt ca ca, muội đau bụng, muốn đi nhà xí.”

Nói xong, rón ra rón rén đứng dậy, sau đó đi đến cạnh cửa, mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng đi ra.

Bây giờ nàng đi ra, không phải đi nhà xí gì cả!

Nàng lo lắng ba người Hiên Viên Nhược Ngôn.

Trước khi ngủ, khi Quy Hải Lộng Nguyệt kéo nàng đến gần phòng, trong lúc vô ý nàng nhìn thấy bi thương cùng nhẫn nhịn trong mắt bọn họ.

Bây giờ nàng đã biết được tình cảm của ba người bọn họ đối với nàng, tuy rằng nàng còn chưa biết tình cảm của bản thân cuối cùng là như thế nào, nhưng mà rõ ràng, nàng không thể không để ý đến bọn họ.

Nếu không thì cũng không đến mức vì vẻ mặt đau lòng kia của bọn họ mà canh cánh trong lòng suy nghĩ đến nửa đêm vẫn chưa ngủ, trốn Quy Hải Lộng Nguyệt mà đến thăm bọn xem có việc gì không.

Vừa ra khỏi phòng, Nam Cung Vũ Huyên liền nghe thấy tiếng sáo truyền đến.

Tiếng sáo tràn đầy nỗi ưu tư cùng với bàng hoàng, khiến cho trái tim của Nam Cung Vũ Huyên run rẩy.

Lập tức bước đi theo hướng tiếng sáo truyền đến.

Trên đỉnh “Thuyền Noah”, giống như mái nhà tầng của thế kỉ hai mốt, xung quanh có rào chắn, còn ở giữa bằng phẳng như mặt đất.

Nam Cung Vũ Huyên đứng ẩn ở trong góc, sững sờ nhìn bóng dáng dưới trăng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, trong lòng bỗng cảm thấy đau thắt.

Nổi bật dưới ánh trăng, bóng dáng mặc y phục màu trắng tựa tuyết hết sức cô đơn yên lặng, giống như là tiên nhân dưới ánh trăng, khiến cho người ta không dám đến gần, nhưng lại rất muốn đến gần xóa đi sự cô đơn của hắn.

“Tuyệt Trần ca ca.”

Nam Cung Vũ Huyên vô ý thức mở miệng.

Sau khi nói xong, ngay cả bản thân nàng cũng sững sờ nhưng ngay lập tức lại trở về bình thường.

Nếu đã lên tiếng, thì nàng cũng cất bước đi đến bênh cạnh hắn.

Thượng Quan Tuyệt Trần vốn đang thổi sáo, vừa nghe thấy tiếng nói mà ngày đêm thương nhớ, thân mình rắn rỏi tuấn tú bỗng dưng cứng đờ, sau đó buông sáo ngọc ra, chậm rãi xoay người.

Dưới ánh trăng, bé con giống như tinh linh xinh đẹp khiến cho người ta có thể ngừng thở, chậm rãi bước tới gần hắn.

Thượng Quan Tuyệt Trần theo bản năng ngừng thở, dường như chỉ cần hắn thở mạnh một chút, thì sẽ khiến cho bé con mà hắn ngày đêm thương nhớ đến mức trà không nhớ cơm không muốn sẽ hoảng sợ mà chạy mất.

Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi đi tới gần Thượng Quan Tuyệt Trần đang chăm chú nhìn nàng, khi hắn xoay người, ánh mắt của nàng liền bắt gặp ánh mắt màu bạc của hắn.

Đó là một đôi mắt tuyệt đẹp!

Giống như hồ nước trong, không nhiễm bất cứ một chút khói lửa gì. Dung nhan tuyệt đẹp của hắn hòa lẫn cùng với ánh trăng, đẹp hoàn hảo không tỳ vết, đẹp khiến cho tim người ta phát run.

Hắn như thế giống như tiên nhân không cẩn thận mà lạc vào trần thế, lạnh lùng, vô tình, không nhiễm bụi trần, nhưng mà lại khiến cho người ta không tự giác mà muốn đến gần.

“Tuyệt Trần ca ca, đã muộn như thế này, vì sao còn không ngủ?”

Tiếng nói ngọt ngào có thể vì đêm khuya nên dường như có vẻ mờ ảo, nhưng lại rất dễ nghe.

“Ha ha, ngủ không được, cho nên đi ra hóng gió.”

Thượng Quan Tuyệt Trần thản nhiên cười, sau đó như là nhớ tới cái gì, gương mặt tuấn tú lại tràn đầy nỗi bất an:

“Huyên Nhi, có phải là làm ồn đến muội?”

“Hì hì, sao có thể như vậy được?”

Nam Cung Vũ Huyên đã đi đến bên cạnh Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Tiếng sáo của Tuyệt Trần ca ca, rất êm tai. Chỉ là, nếu bên trong không có ưu tư, thì sẽ rất tốt.”

“…”

Thượng Quan Tuyệt Trần cười mà không nói.

Ưu tư?

Đúng vậy, vừa rồi khi thổi sáo, trong lòng hắn tràn đầy áp lực, cho nên tiếng sáo đương nhiên sẽ chứa đựng ưu tư.

Nam Cung Vũ Huyên thấy Thượng Quan Tuyệt Trần im lặng, cũng không nói, ánh mắt lơ đãng nhìn qua rào chắn, sau đó đi đến bên rào chắn, nhảy lên trên thanh rào chắn chỉ lớn bằng cánh tay.

Tuy rằng đây là một động tác hết sức đơn giản nhưng lại suýt chút nữa khiến cho tim của Thượng Quan Tuyệt Trần nhảy ra ngoài.

Thượng Quan Tuyệt Trần không hề nghĩ ngợi, khi mông của Nam Cung Vũ Huyên vừa tiếp xúc với rào chắn thì hắn nhanh tay nhanh mắt nắm chắc hai bờ vai của Nam Cung Vũ, cố gắng giữ vững thân mình của nàng:

“Huyên Nhi! Muội làm cái gì? Có biết làm như thế nguy hiểm cỡ nào hay không?”

Dưới này là hồ Triều Dương, nếu như nàng ngã xuống thì sẽ thế nào?!

“Hì hì…”

Nam Cung Vũ Huyên cười đến không tim không phổi, dường như không nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của hắn:

“Tuyệt Trần ca ca, huynh đừng ngạc nhiên, muội sẽ không ngã xuống nha.”

Hừ hừ, ai bảo hắn ưu tư?

Nếu như không khiến cho hắn phải lo lắng một chút, thì e rằng hắn vẫn cứ u buồn tiếp.

Đúng vậy, nàng làm như vậy, để xua đi không khí nặng nề vừa rồi.

Mà sự thực chứng minh, nàng làm là đúng không sai.

Không khí bây giờ tuyệt đối không nặng nề, phiền muộn.

“…”

Thượng Quan Tuyệt Trần nhìn Nam Cung Vũ Huyên đang cười tươi giống như một đóa hoa không biết phải làm sao:

“Mặc kệ muội có thể ngã hay không, không cho phép muội làm chuyện nguy hiểm như thế nữa? Muội cũng biết, nếu như muội bị thương thì huynh sẽ điên mất.”

Giọng nói của hắn trong suốt giống như nước suối tràn ngập cảm xúc, khiến cho người khác say mê, nhưng mà giờ phút này, giọng nói vốn dĩ khiến người khác say mê không hiểu vì sao lại khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

Bởi vì, trong lời nói có nhiều hơn sự cầu khẩn, nhiều đến mức mà trong lời nói của hắn cảm giác được sự sợ hãi.

Nam Cung Vũ Huyên nghe xong lời nói của Thượng Quan Tuyệt Trần, cả người chấn động, nâng mắt, quả nhiên chạm tới một ánh mắt màu bạc tinh khiết như nước hồ.

Ở trong đó, là cầu xin, là lo lắng, là không biết làm sao, là thật cẩn thận.

“Tuyệt Trần ca ca…”

Nam Cung Vũ Huyên vô ý thức lẩm bẩm.

Trước kia khi nàng bị thương, khiến cho hắn thần hồn nát thần tính, dễ dàng sợ hãi hay sao?

“Huyên Nhi, muội có biết không, nếu như muội bị thương thì huynh sẽ đau lòng đến chết.”

Thượng Quan Tuyệt Trần gần như là hỏng mất nói ra những lời chôn sâu trong đáy lòng mà trước giờ chưa từng nói ra.

Nghĩ đến cả người nàng đã từng đầy máu, sắc mặt tái nhợt, trái tim hắn liền không chế được mà đau đớn.

Dáng vẻ nàng suy yếu như vậy, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy một lần nữa!

Nàng, phải luôn tràn ngập sức sống, không lo không nghĩ, giống như một mặt trời nhỏ bé, cả người đều bừng bừng sức sống.

“Tuyệt Trần ca ca…”

Nam Cung Vũ Huyên bị đôi mắt màu bạc tràn ngập tình yêu cùng với sự đau lòng khôn cùng làm cho sững sờ, dùng tay nhẹ xoa khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Thời gian như ngừng trôi.

Nam nữ tuyệt đẹp, đều là y phục trắng như tuyết, ngây ngốc đứng đối diện dưới ánh trăng.

Ngón tay trắng như ngọc của nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của nam tử tràn đầy sự thương tiếc cùng si mê.

Nam Cung Vũ Huyên không có phát hiện, ánh mắt của nàng giờ phút này hết sức dịu dàng, ấm áp giống như nước mùa xuân tháng ba.

Thượng Quan Tuyệt Trần cảm nhận được độ ấm mà hắn đã nhung nhớ tựa như cả một thế kỉ, cũng sững sờ ngây dại, cảm giác như đang say.

Ánh mắt hắn mơ màng, dần dần đến gần Nam Cung Vũ Huyên.

Trong đầu của Nam Cung Vũ Huyên bây giờ đã trống rỗng, nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến chấn động lòng người của Thượng Quan Tuyệt Trần càng ngày càng đến gần, cuối cùng cũng bị mê hoặc mà chậm rãi nhắm mắt lại.

Đêm đã khuya, ánh trăng lưu lyến, cô nam quả nữ.

Khi mà nhìn thấy nữ tử mà mình yêu mến chậm rãi nhắm mắt dưới tình huống mập mờ như thế, Thượng Quan Tuyệt Trần làm sao mà có thể khống chế được trái tim của bản thân mình.

Môi mỏng dần dần đến gần chạm vào đôi môi ngọt ngào như mật của nàng.

Khi mà đôi môi trơn bóng của hai người cuối cùng cũng dính sát vào nhau, một cảm giác thỏa mãn tuyệt vời mà trước nay chưa từng có ở sâu trong nội tâm bỗng sinh sôi tràn lan.

Đôi tay của Nam Cung Vũ Huyên vô ý vòng qua cổ của Thượng Quan Tuyệt Trần, mà đôi tay của Thượng Quan Tuyệt Trần vốn dĩ ở trên vai của nàng không biết cũng đã dời đi từ lúc nào, đặt ở nơi mềm mại yếu đuối không xương của nàng.

Cúi đầu thở dốc hôn môi ngọt ngào, hơi thở hòa quyện vào với nhau, môi lưỡi dây dưa, khớp hàm mở ra, chiếc lưỡi linh hoạt của Thượng Quan Tuyệt Trần cuối cùng cũng tiến vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, cùng múa với lưỡi của nàng, hắn hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng trầm mê.

Mà Nam Cung Vũ Huyên yếu đuối đáp lại, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, nước mắt mơ màng, mang theo sự hấp dẫn dụ hoặc.

Càng hôn sâu, nước bọt hòa vào nhau, ngọt ngấy khiến cho người ta say lòng.

Cái hôn này, là kịch liệt, cũng là trúc trắc, dịu dàng lưu luyến.

Tình yêu nóng rực của hắn đối với nàng, sự dịu dàng cùng với cưng chiều của hắn, đều thể hiện hết ra trong nụ hôn của hắn.

Hai người đang chìm đắm trong nụ hôn không có phát hiện ra có một bóng dáng mạnh mẽ đã từng lặng yên xuất hiện, đứng trong góc một lúc lâu, sau lại biến mất không dấu vết trong khong khí mờ ám ngọt ngào này..

“A ân…”

Không biết qua bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên kiều mỵ ưm một tiếng.

Thượng Quan Tuyệt Trần vốn mê muội bởi vì một tiếng ưm này mà thanh tỉnh.

Cảm giác mềm mại truyền đến từ trong lòng bàn tay khiến cho trái tim hắn căng thẳng, vốn dĩ đôi tay đang vòng qua eo của nàng không biết khi nào đã muốn đổi tư thế, tay trái còn đang đỡ vòng eo của nàng nhưng tay phải lại đã sớm dời đến nơi không nên đến.

Mà bé con bị hôn đến mơ màng giờ phút này mặt đang đỏ ửng, không hề phát hiện ra hành động ngượng ngùng này của hắn.

Cả người của Thượng Quan Tuyệt Trần nóng cháy không chịu nổi, dường như tất cả nhiệt độ trong trời đất đều tập trung ở trên người của hắn, bành trướng khiến cho hắn khó có thể chịu được, đôi mắt màu bạc cũng xuất hiện ra sự thâm trầm.

Không thể!

Trong lòng của Thượng Quan Tuyệt Trần kêu to không tốt, động tác trong miệng bỗng nhiên cứng đờ.

Làm sao mà hắn có thể xúc phạm nàng như thế!

“Ưm?”

Nhận thấy được động tác chà đạp lưỡi nàng đã dừng lại, Nam Cung Vũ Huyên mơ mơ màng màng trợn mắt.

Vừa mở mắt, nhìn thấy gương mặt anh tuấn tái nhợt của Thượng Quan Tuyệt Trần.

Ý thức của Nam Cung Vũ Huyên dần dần khôi phục thanh tỉnh, chợt ý thức được vừa rồi nàng cùng hắn làm cái gì.

Mặt cười bỗng dưng giống như bị lửa nóng nướng hồng, hồng giống như táo chín cây.

Hai người đứng im bốn mắt nhìn nhau, môi lưỡi còn đang quấn lấy nhau.

Cuối cùng, Thượng Quan Tuyệt Trần giật mình một cái, rời khỏi môi của Nam Cung Vũ Huyên môi:

“Huyên Nhi, huynh, huynh…”

Lo lắng muốn giải thích, nhưng mà lại không biết phải giải thích như thế nào.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên đỏ từ mặt cho đến tận cổ, xấu hổ đến không dám nhìn mặt của hắn, theo bản năng cụp mắt.

Nhưng mà động tác cụp mắt này, lại khiến nàng phát hiện ra một bàn tay trắng nõn đang đặt ở trước ngực của bản thân.

Tim đập như sấm, Nam Cung Vũ Huyên gắt gao cắn môi anh đào:

“Tuyệt Trần ca ca…”

Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Nam Cung Vũ Huyên liền hoảng sợ.

Giọng nói của nàng, giờ phút này kiều mỵ mà khàn khàn, rõ ràng vì động tình mà không trong sáng giống bình thường.

“A?”

Giờ phút này Thượng Quan Tuyệt Trần cũng không biết phải làm sao.

Trong đầu hắn có một cái ý tưởng, chính là hắn đã xúc phạm Huyên Nhi, hắn bắt nạt Huyên Nhi.

Bị âm thanh kiều mỵ của Nam Cung Vũ Huyên khiến cho giật mình, lập tức càng không biết nên làm như thế nào cho phải, cả người cứng ngắc giống như người máy.

Nam Cung Vũ Huyên ổn định tâm trạng, thầm mắng chính mình sao lại vô dụng như thế.

Tốt xấu gì thì cũng đã trải qua một kiếp người, vậy mà bây giờ lại ngượng ngùng như thiếu nữ cổ đại, thật sự là không tiền đồ!

Suy nghĩ như vậy, ngượng ngùng trong lòng của nàng cũng dần dần biến mất, tay chân vốn dĩ đang mất kiểm soát cũng trở lại bình thường.

“Khụ khụ…”

Nam Cung Vũ Huyên ho nhẹ hai tiếng, sau đó ngẩng đầu, nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần:

“Tuyệt Trần ca ca, của huynh… Tay, giống như không cẩn thận để nhầm nơi.”

Dùng giọng nói hết sức uyển chuyển để nhắc nhở hắn bỏ tay ra.

Tuy rằng bây giờ ở mặt ngoài thì Nam Cung Vũ Huyên đã khôi phục bình tĩnh, nhưng mà chỉ có trời với nàng cùng biết, thật ra nàng đang giả vờ bình tĩnh, thật ra tim đập nhanh giống như nai con chạy cơ bản là chưa trở về bình thường mà lại có xu thế đập càng mạnh.

Trái tim vốn đang đập giống như nai con chạy loạn bây giờ lại càng đạp loạn hơn.

Nếu như còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ trái tim của nàng hỏng mất!

“A!”

Thượng Quan Tuyệt Trần hô lên một tiếng, sau đó cuống quít bỏ tay ra.

“A ——!”

Lần này là tiếng kêu sợ hãi của Nam Cung Vũ Huyên.

Chết tiệt!

Nàng là bảo hắn bỏ tay ở trên ngực ra có được không?!

Sao hắn lại bỏ tay ở trên lưng ra a!

Nam Cung Vũ Huyên bị nụ hôn vừa rồi làm cho khí lực của toàn thân bị hút hết bây giờ thân mình đột nhiên mất đi sự nâng đỡ của Thượng Quan Tuyệt Trần, mà ngã về phía sau.

“Huyên Nhi!”

Tâm trạng gì của Thượng Quan Tuyệt Trần đều biến mất hết hô lên một tiếng, sau đó ngả người ôm Nam Cung Vũ Huyên về vị trí ban đầu.

Mạnh mẽ ôm Nam Cung Vũ Huyên ở trong lòng, đặt đầu nhỏ của nàng ở trước ngực của hắn:

“Hô ——! Khiến huynh sợ muốn chết.”

Thượng Quan Tuyệt Trần thở mạnh một hơi dài nhẹ nhõm.

Chết tiệt!

Đều là lỗi của hắn, vừa rồi nếu như không kịp kéo nàng trở về, nàng rơi vào trong hồ, thì hắn chết cũng chưa hết tội.

Nam Cung Vũ Huyên ngoan ngoãn tựa vào trước ngực của hắn, nghe tiếng tim của hắn đang đập kịch liệt.

Đây, là vì nụ hôn vừa rồi mà đập nhanh như vậy và cũng vì một màn mạo hiểm vừa rồi hay sao?

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên rối rắm suy nghĩ.

Giờ phút này nàng là vì nụ hôn vừa rồi quá kịch liệt mà thiếu không khí, sau đó khiến cho chỉ số thông minh giảm xuống, nếu không thì tuyệt đối nàng sẽ không rối rắm về vấn đề này.

Nhưng chính là vì nàng rối rắm vấn đề này, kết cục tiếp theo liền thảm.

“Nha đầu?!”

Âm thanh lo lắng của Hiên Viên Nhược Ngôn giống như kiếm sắc, cắt qua bầu trời đêm.

Ngay sau đó, mấy bóng dáng quỷ mị, bay ra khỏi đỉnh của “Thuyền Noah”.