Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Ngoạn Chuyên Sủng

Quyển 2 - Chương 36: Lại có cảm giác đối với hắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“A, các huynh…”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy có sáu bóng người lao ra bỗng dưng phản ứng không kịp.

Giờ phút này Thượng Quan Tuyệt Trần cũng sửng sốt ngạc nhiên không biết nói gì.

Mà sáu người đang vội vàng lao ra cũng giật mình sững sờ.

Bởi vì bọn họ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Nam Cung Vũ Huyên cho nên mới đến.

Vốn dĩ cho rằng nàng gặp phải nguy hiểm gì, nhưng mà thật không ngờ nàng không gặp phải chuyện gì, còn được Thượng Quan Tuyệt Trần ôm chặt ở trong lòng.

“Ha ha, xem ra là hai người hẹn hò riêng.”

Đôi mắt màu xanh lục của Tây Môn Vân Ảnh mê hoặc lòng người, sửa sang mấy sợi tóc rối một chút:

“Nếu không chuyện gì, ta đây đi về trước.”

Nói xong, tiếp tục bước những bước đi tao nhã, lười nhác, rất nhanh biến mất trên đỉnh của “Thuyền Noah”.

Nhưng mà không biết vì sao, nhìn bóng dáng lẳиɠ ɭơ mê hoặc của hắn bây giờ lại cảm thấy có chút hoảng hốt, không hề khớp với giọng điệu thản nhiên không hề để ý lúc trước..

Có lẽ, ngay cả bản thân của hắn cũng không biết vì sao trong lòng của hắn lại có chút buồn phiền.

“Ha ha, là do huynh đi lên đây để hóng gió, giờ gió cũng hóng xong rồi, huynh cũng nên đi về.”

Gia Cát Mặc Húc vẫn hết sức tao nhã trước sau như một:

“Tất cả mọi người cũng mau về nghỉ ngơi đi, trời cũng đã muộn rồi. “

Sau khi nói xong, Gia Cát Mặc Húc cũng chậm rãi rời khỏi.

“Huynh cũng trở về.”

Công Tôn Lưu Dạ tàn bạo nói, sau đó cũng lập tức rời khỏi.

Trên đỉnh của “Thuyền Noah”, bây giờ chỉ còn lại có bốn người của Hiên Viên quốc cùng Nam Cung Vũ Huyên.

Im lặng trong gây lát, khóe miệng của Đông Phương Dật Hàm hiện lên nụ cười hết sức thoải mái:

“Ha ha, nước tốt trăng tròn, đêm hôm khuya khoắt, cảnh đêm đẹp như thế, ta không thích hợp ở chỗ này làm hỏng phong cảnh.”

Sau khi trêu tức xong, hắn vươn vai dãn thắt lưng, vừa ngáp vừa nói:

“A, ta mệt mỏi, trở về ngủ, các vị bình tĩnh ngắm nước, ngắm trăng, ngắm người đẹp.”

Nói xong thoải mái rời đi, cũng không quay đầu lại.

“…”

Đông Phương Dật Hàm đi rồi, trên đỉnh “Thuyền Noah” lại rơi vào trong im lặng.

Ba vị nam tử hào hoa phong nhã khí chất khác nhau đều im lặng không nói.

Thượng Quan Tuyệt Trần cúi đầu có chút bối rối.

Mà hai người còn lại Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch đều toát ra sự đau lòng, bi thương.

Dưới bầu không khí áp lực khiến cho người ta khó thở Nam Cung Vũ Huyên nhìn ba vị mỹ nam, trong lòng cũng không hề dễ chịu.

Tuy rằng khi bọn họ đi lên, nàng và Thượng Quan Tuyệt Trần đã xong đoạn “giữ lòng không được”.

Nhưng mà cô nam quả nữ trong bóng đêm mênh mông, không cần đoán cũng biết là có chuyện gì vượt ngoài tình bạn bè xảy ra.

Huống chi, đôi môi của Nam Cung Vũ Huyên sưng đỏ, dưới ánh trăng sáng mê người, muốn giấu bọn họ cũng khó.

Bốn người, cứ giằng co như vậy.

Ai cũng không có nói ra suy nghĩ của mình trước, đều tự chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.

Cuối cùng, Nam Cung Vũ Huyên không nhịn được, bước ra khỏi vòng tay của Thượng Quan Tuyệt Trần:

“À, muội, muội cũng mệt nhọc, muội trở về ngủ, hắc hắc.”

Nói xong, Nam Cung Vũ Huyên mang theo một đôi môi sưng đỏ, hậm hực rời khỏi.

Hô ——!

Để cho nàng trốn tránh một lần đi!

Bởi vì nàng thật sự không biết nên đối mặt với tình huống hiện tại như thế nào.

Nàng vừa không hối hận cùng với Tuyệt Trần ca ca làm như vậy, lại sợ xúc phạm tới người khác.

Dù sao, nàng cũng đã đồng ý trong vòng nửa năm đưa ra đáp án thích hợp cho bọn họ, nhưng bây giờ cách thời hạn nửa năm còn rất xa!

Nam Cung Vũ Huyên không muốn nghĩ đến.

Cả một đầu đầy tâm sự trở về phòng của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Nhìn thấy Quy Hải Lộng Nguyệt vẫn đang ngủ yên ổn trên giường, Nam Cung Vũ Huyên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

May quá huynh ấy không tỉnh dậy, nếu vừa rồi huynh ấy mà tỉnh, lại thấy nàng hơn nửa đêm mà còn đi ra để tìm Tuyệt Trần ca ca, dựa theo tính cách bá đạo của huynh ấy thì chỉ sợ lại có thêm điều kiện được đưa ra.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa tay kéo chăn đắp lại cho hắn sau đó Nam Cung Vũ Huyên nằm xuống bên cạnh hắn suy nghĩ chuyện vừa xảy ra.

Tay nhẹ nhàng xoa cánh môi còn sưng đỏ, trên khuôn mặt thanh tú của Nam Cung Vũ Huyên xuất hiện ý cười mà chính bản thân của nàng cũng không phát hiện ra.

Mang theo nụ cười dịu dàng hạnh phúc, khiến cho nàng giờ phút này nhìn rất dụ hoặc, mê người.

Nhưng mà nụ cười này ngay lập tức bị cứng lại.

Nghĩ đến dáng vẻ ngay lúc đó của Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn, nàng không thể cười được nữa..

Nên làm cái gì bây giờ…?

Suy suy nghĩ nghĩ, mí mắt của Nam Cung Vũ Huyên cũng càng ngày càng nặng, ý thức chậm rãi mơ hồ.

Cuối cùng, nàng cũng nặng nề ngủ thϊếp đi.

Nam Cung Vũ Huyên ngủ say không có phát hiện, Quy Hải Lộng Nguyệt bên cạnh mà nàng tưởng đã ngủ say nhưng lông mi như cánh bướm lại khẽ run rẩy.

Đôi mắt như chim ưng chậm rãi mở, lộ ra đôi mắt màu vàng sắc bén, dưới ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ thì đôi mắt màu vàng của hắn lại có vẻ có chút mờ ảo không giống thật.

Quy Hải Lộng Nguyệt nghiêng đầu nhìn dung nhan của Nam Cung Vũ Huyên đang yên tĩnh ngủ bên cạnh, đôi môi vẫn đang hơi sưng đỏ, đôi mắt ưng màu vàng xuất hiện những tia sáng âm u không rõ.



Trên đỉnh của “Thuyền Noah”, im lặng giống như đã trải qua cả thế kỉ.

“Tuyệt Trần… Huynh với Huyên Nhi có phải đã xác định tâm ý hay không?”

Tư Không Huyền Dịch vốn thẳng tính.

Im lặng lâu như thế, đã là cực hạn của hắn, nếu như còn không nói lời nào thì chỉ sợ hắn nhịn đến phát điên!

Nghe Tư Không Huyền Dịch hỏi trực tiếp, cơ thể của Hiên Viên Nhược Ngôn hơi run sợ một chút, khó có thể phát hiện ra.

Tuy rằng, hắn cũng rất muốn hỏi như vậy.

Nhưng mà, hắn lại sợ nếu hỏi như thế sẽ nhận lại được một câu trả lời khiến cho hắn tuyệt vọng.

Cho nên, hắn không có dũng khí để hỏi thẳng ra như thế.

“…”

Thượng Quan Tuyệt Trần im lặng trong giây lát:

“Không có.”

“Không có?”

Tư Không Huyền Dịch và Hiên Viên Nhược Ngôn kinh hô.

Không khí vừa rồi như thế cùng với đôi môi sưng đỏ của Huyên Nhi, tất cả đều chứng minh Tuyệt Trần cùng Huyên Nhi có hành động thân mật a!

Nhưng mà sao lại không có gì?

“Ha ha…”

Thượng Quan Tuyệt Trần nở nụ cười, tươi cười tuy rằng tuyệt đẹp không tỳ vết, nhưng mà lại có một chút tự giễu ở bên trong:

“Chắc nàng chỉ là mê muội nhất thời thôi, dù sao ánh trăng thật đẹp.”

Buồn phiền nói xong, sau khi Thượng Quan Tuyệt Trần tạm dừng một lúc lâu, nhìn về phía Tư Không Huyền Dịch cùng Hiên Viên Nhược Ngôn:

“Cho nên, thắng thua giữa chúng ta còn chưa có kết quả xác định vì thế bằng năng lực của bản thân xem cuối cùng ai trong chúng ta có được trái tim của Huyên Nhi.”

Nói xong, liền bước đi hết sức thoải mái, đầu cũng không quay lại.

Đây là lần đầu tiên mà Thượng Quan Tuyệt Trần dùng tư thế trịnh trọng như thế để đối diện với hai người vừa là huynh đệ mà cũng lại là tình địch.

Trước kia, hắn đều nhẫn nhịn, nhưng mà sau này, sau khi thân mật cùng với Huyên Nhi xong, hắn không có khả năng đứng yên nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn cùng Tư Không Huyền Dịch theo đuổi Huyên Nhi.

Nếu không có cách gì buông tay, không có cách gì cam đoan còn có thể trốn ở góc phòng nhìn nàng đến một ngày nào đó khoác lên mình y phục tân nương để gả cho người khác, cười đùa, làm nũng trong vòng tay của người khác, thì hắn liền hết sức mà tranh đấu một lần này đi!

Đây, chính là lần tranh đoạt đầu tiên trong cuộc đời của hắn, hắn cam tâm tình nguyện tranh đoạt..

“Ha ha, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt.”

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn bóng dáng lạnh lùng của Thượng Quan Tuyệt Trần, cười nói.

Không vì Huyên Nhi mà phá đi tình nghĩa huynh đệ giữa bọn họ.

Tuy rằng Tuyệt Trần cũng không nói gì, nhưng mà ở trong lòng của hắn lại biết rõ ràng.

Chỉ cần Tuyệt Trần nói rằng hắn cùng Huyên Nhi đã có hứa hẹn, như vậy thì tất nhiên là bọn họ sẽ chịu đả kích.

Nhưng mà, hắn lại nói không có, hắn lại nói tất cả mọi người muốn cố gắng.

Ha ha, xem ra ý nghĩ của Tuyệt Trần là giống bọn họ, bất kể kết quả cuối cùng thế nào, cũng không bởi vì Huyên Nhi mà phá hủy tình cảm huynh đệ chân thành giữa bọn họ.

Bởi vì, kết quả như thế thì không chỉ bọn họ không muốn thấy mà đến cả Huyên Nhi cũng nhất định không hy vọng thấy được.

“Đương nhiên là huynh đệ tốt!”

Tư Không Huyền Dịch nhìn thoáng qua Hiên Viên Nhược Ngôn, sau đó hơi khıêυ khí©h nói:

“Ha ha, huynh đệ tốt vẫn là huynh đệ tốt, nhưng mà ta cũng không vì các huynh là huynh đệ mà nhẹ tay, ta đối với Huyên Nhi là không thể đổi khác!”

Giọng nói của hắn trong trẻo, nói năng hùng hồn, thể hiện tất cả quyết tâm.

Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không chịu yếu thế liếc mắt nhìn lại Tư Không Huyền Dịch một cái:

“Ta cũng như thế.”

Giọng nói tuy rằng dịu dàng, mềm mại, nhưng mà lại không ảnh hưởng đến việc thể hiện sự quyết tâm lớn của hắn.

“Ha ha, vậy hết sức đi.”

Tư Không Huyền Dịch thoải mái nói, sau đó nhìn một vầng trăng sáng trên trời:

“Cũng muộn rồi, ta phải đi về ngủ, không thì ngày mai không có tinh thần để ‘Tranh đấu’ cùng các huynh, bỏ lỡ thời gian thảnh thơi vất vả mới có được như thế này, thì thiệt lớn.”

Nói xong, Tư Không Huyền Dịch dứt khoát xoay người.

Một mái tóc đỏ rực như lửa, chói sáng dưới ánh trăng, giống như tâm trạng hết sức nhiệt tình của chủ nhân nó lúc này.

Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn bóng dáng của Tư Không Huyền Dịch, sau đó nhìn vị trí ở của Nam Cung Vũ Huyên cùng Thượng Quan Tuyệt Trần, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên:

“Ta cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.”

Lầm bầm lầu bầu nói xong Hiên Viên Nhược Ngôn cũng bước đi hết sức uyển chuyển thong dong mà rời khỏi đỉnh của “Thuyền Noah”.

Trăng tròn, vẫn đang treo nghiêng nghiêng trên bầu trời, vẫn đang phủ một tấm áo khoác thần bí trên “Thuyền Noah”.

Tuy rằng không có nửa đám mây trôi qua nhưng mà dường như lại muốn uyển chuyển nói với tất cả mọi người, thời tiết ngày mai rất tốt, chính là một ngày nắng ấm trong lành.



Ánh mắt của Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Nam Cung Vũ Huyên, giống như là đang ngắm nhìn vị tỷ tỷ thần bí ở trên《 dánh sách mỹ nhân 》 dưới ánh trăng.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở đôi môi anh đào còn hơi chút sưng đỏ.

Ánh mắt của Quy Hải Lộng Nguyệt có chút mơ màng.

Không biết vì sao, hắn liền cảm thấy đôi môi sưng đỏ này đặc biệt đáng yêu.

Không chút suy nghĩ, Quy Hải Lộng Nguyệt chậm rãi dời thân mình, dùng tay trái chống đầu, nằm nghiêng, bình tĩnh xem đôi môi đáng yêu.

Lúc trước, hắn nghe được tiếng kêu thảm thiết của nàng, hắn cũng vội vàng đứng lên, nhưng mà khi hắn vừa muốn ra khỏi phòng thì hắn lại nằm trở về trên giường.

Bởi vì, hắn rất rõ ràng nàng ở đâu, đang làm gì.

Hắn, nhìn thấy hết.

Vốn dĩ vì tỉnh lại sau khi ngủ say không có nhìn thấy nàng cho nên có chút lo lắng, hắn liền rời giường nhìn xem nàng đi chỗ nào.

Nhưng mà không ngờ rằng, hắn lại xem được một màn như vậy.

Một màn hết sức đẹp, hết sức lãng mạn, đẹp đến độ hắn có cảm giác mơ ước mong muốn, muốn là một phần trong bức tranh đó, cho dù chỉ là một phần nhỏ bé, hắn cũng không hối hận.

Ha ha, ý tưởng hoang đường này, khác biệt một trời một vực với tính cách của hắn.

Đồ hắn muốn có được, thì từ trước tới bây giờ hắn đều không cho phép bất cứ ai động vào, chỉ riêng mỗi nàng ngay từ ban đầu là không phải của riêng hắn, nhóc con khiến hắn không thề làm gì được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Quy Hải Lộng Nguyệt bỗng nhiên phát hiện, dường như tất cả mọi vật có liên quan đến nàng hắn đều có thể bỏ qua việc nó không phải hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của bản thân.

Ví dụ như lúc trước, khi nhìn thấy nàng cùng với Thượng Quan Tuyệt Trần ôm hôn thắm thiết.

Phản ứng bình thường của hắn phải là xông lên tách hai người ra, sau đó mạnh mẽ mang nhóc con lật lọng không giữ lời đi.

Bởi vì nàng đã đồng ý, trong vòng ba ngày, phải theo bên cạnh hắn một bước cũng không rời.

Nhưng mà, nàng lại chạy đến trên đỉnh “Thuyền Noah” để hẹn hò cùng với Thượng Quan Tuyệt Trần, khiến cho hắn phải ngủ một mình trong phòng lạnh như băng.

Nhưng mà hắn lại không để cho bọn họ phát hiện ra hắn, càng không có bước ra để mang nàng đi, mà lại chọn yên lặng rời đi, giống như là cho tới tận bây giờ hắn cũng chưa từng xuất hiện.

Thật ra, sau khi trở về, chính hắn cũng hết sức kinh ngạc về sự khác thường của bản thân.

Cho nên hắn luôn luôn suy nghĩ vì sao hắn lại như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại, thì chỉ có một lý do có vẻ hợp lý, một lý do mà hắn có thể tiếp nhận dễ dàng.

Đó chính là:

Hình ảnh mà nàng ôm hôn Thượng Quan Tuyệt Trần quá đẹp, mà hắn lại quá tốt cho nên không đành lòng phá hỏng hình ảnh đẹp như thế.

Không thể không nói, 《 danh sách mỹ nhân 》 này vẫn có giá trị.

Hai người đứng ở vị trí đầu tiên ôm hôn dưới ánh trăng tạo nên cảnh đẹp khiến cho người ta quên tất cả!

Cho nên, hắn không bình thường là có thể hiểu được.

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của Quy Hải Lộng Nguyệt vẫn không hề dời khỏi đôi môi đáng yêu.

Vô ý thức, dường như chỉ dùng mắt nhìn không thể thỏa mãn hắn, Quy Hải Lộng Nguyệt đưa ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xoa đôi môi mềm mại.

Cảm giác mềm mại, khiến cho tinh thần của Quy Hải Lộng Nguyệt rung động, giống như là bị điện giật, Quy Hải Lộng Nguyệt lập tức thu tay lại, rất nhanh nằm thẳng ở trên giường, để ổn định lại trái tim đang đạp loạn nhịp giống như là bị bệnh.

Trong phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập áp lực của Quy Hải Lộng.

Cuối cùng, đợi đến khi hơi thở trở lại bình thường, Quy Hải Lộng Nguyệt nhắm mắt.

Ngủ!

Sau thời gian một nén nhang, mi đẹp của Quy Hải Lộng Nguyệt khẽ nhăn, chứng minh dường như hắn còn chưa đi vào giấc ngủ hoặc là hắn mơ thấy ác mộng.

Sau thời gian hai nén nhang, mi đẹp của Quy Hải Lộng Nguyệt càng nhăn hơn, chứng minh hắn vẫn chưa ngủ hoặc là thật sự mơ thấy ác mộng.

Sau một khắc, chợt mở mắt ra, đôi mắt ưng màu vàng không hề có sự buồn ngủ ngược lại có chút nôn nóng cùng với ảo não, chứng minh hắn chưa hề ngủ!

Nghiêng đầu, Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn khuôn mặt tinh xảo của Nam Cung Vũ Huyên, không biết vì sao lại ảo não trong lòng.

Chết tiệt, làm sao mà hắn ngủ không được!

Vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra đôi môi anh đào bởi vì sưng đỏ mà trở nên cực kì đáng yêu, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, xinh đẹp, đáng yêu chết tiệt của nàng.

“Không có việc gì sao lớn lên xinh đẹp như thế để làm gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhỏ giọng than thở, sau đó lại vô tình chuyển động cơ thể, bắt đầu lại ngắm Nam Cung Vũ Huyên đang ngoan ngoãn giống như một con mèo.

Vươn ngón tay thon dài, Quy Hải Lộng Nguyệt lại muốn xoa đôi môi vừa rồi khiến trái tim hắn bối rối, hỗn loạn, nhưng mà khi hắn sắp chạm vào thì ngón tay của hắn dừng lại.

Mày của Quy Hải Lộng Nguyệt nhíu lại.

Bây giờ đã bớt sưng đi rất nhiều, gần như không còn nhìn thấy nữa.

Vẫn là khi sưng đỏ đáng yêu hơn.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đôi mắt màu vàng của Quy Hải Lộng Nguyệt đột nhiên xuất hiện một tia sáng vui mừng.

Bớt sưng đỏ thì hắn cũng có thể khiến cho nó lại sưng đỏ thêm một lần nữa!

Nhận ra được còn có cách này, Quy Hải Lộng Nguyệt không hề nghĩ ngợi xem có nên dùng cách này hay không, đã đặt môi mỏng của bản thân lên đôi môi anh đào của nàng.

(Ụt: Đoạn này cảm giác Nguyệt ca ngây thơ đáng yêu muốn chết :”> )

Có lẽ là không kịp suy nghĩ, cũng có lẽ là không muốn nghĩ, dù sao thì Quy Hải Lộng Nguyệt vốn dĩ không nghĩ là làm như thế cuối cùng là đúng hay là sai.

Khi dán chặt lên bờ môi của nàng, môi của Quy Hải Lộng Nguyệt giống như là bị hấp dẫn, không có cách nào có thể rời khỏi.

Dịu dàng mυ"ŧ đôi môi anh đào mềm mại của nàng, Quy Hải Lộng Nguyệt vô tình đưa lưỡi của mình thăm dò vào trong miệng của nàng.

Chính việc tìm hiểu thêm này, giống như việc đi vào trong hũ mật.

Sự ngọt lành truyền đến đầu lưỡi, khiến cho Quy Hải Lộng Nguyệt bị mê hoặc, giờ phút này, trong đầu hắn không phải là suy nghĩ làm sao có thể khiến cho đôi môi anh đào của nàng khôi phục “Đáng yêu”, mà là suy nghĩ làm thế nào để có thể khiến cho lưỡi của mình có thể đi vào sâu hơn, để có thể lấy hết sự ngọt ngào trong miệng của nàng sang miệng của hắn.

Quy Hải Lộng Nguyệt giống như một hài tử tham ăn, không ngừng thu lấy chất lỏng ngọt ngào từ miệng của Nam Cung Vũ Huyên.

Mà trong lúc ngủ Nam Cung Vũ Huyên đang mơ một giấc mơ kì lạ, trong mơ nàng với Thượng Quan Tuyệt Trần đang hôn đến say sưa.

Nàng đang say sưa hôn Thượng Quan Tuyệt Trần, nhưng mà khuôn mặt tuyệt đẹp của Thượng Quan Tuyệt Trần lại bỗng nhiên thay đổi thành Hiên Viên Nhược Ngôn, ngay khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì lại biến thành Tư Không Huyền Dịch, sau đó lại biến thành Gia Cát Mặc Húc…

Dù sao người đang ngọt ngào hôn nàng cũng đang không ngừng thay đổi, mà những người dó lại là một trong tám vị mỹ nam thân nhất với nàng.

Nam Cung Vũ Huyên nổi giận!

Nha!

Không thể yên phận một chút hay sao?

Nếu là tất cả bọn họ, vậy thì nàng nhất định phải cho bọn họ biết tay!

Hàm răng cắn một cái, cắn chiếc lưỡi non mềm đang làm chuyện xấu, sau đó lại buông ra, Nam Cung Vũ Huyên điên cuồng đánh trả, kịch liệt muốn nắm chủ quyền trong tay, chiếc lưỡi hồng mềm mại đưa vào trong miệng đối phương đảo lung tung.

Vốn dĩ Quy Hải Lộng Nguyệt đang nhắm hai mắt hôn dịu dàng, nhưng mà một cái lưỡi thơm tho mềm mại đột nhiên xuất hiện trong miệng của hắn khiến cho tâm hồn của hắn vốn dĩ đang lơ lửng trên chín tầng mây bỗng dưng khôi phục lại.

Chẳng lẽ, Tiểu Huyên Nhi tỉnh?

Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu của Quy Hải Lộng Nguyệt, hắn liền tỉnh táo hơn một nửa.

Mở đôi mắt màu vàng ra, cẩn thận nhìn bé con ở phía bên dưới.

Khi nhìn thấy bé con còn chưa tỉnh, thần kinh đang căng thẳng của Quy Hải Lộng Nguyệt cũng lập tức thả lỏng.

Chính hắn cũng không biết suy nghĩ trong lòng của bản thân là như thế nào, nhưng mà tình huống bây giờ, thì bản thân hắn cũng không suy nghĩ được điều gì cả.

Bởi vì theo bản năng, hắn cảm thấy “Phản kích” của Nam Cung Vũ Huyên trong lúc mơ đúng là một loại khıêυ khí©h đối với tự tôn nam tính của hắn!

Hừ! Cái tên vô lại không yên phận này!

Nhìn hắn trừng trị nàng như thế nào!

Quy Hải Lộng Nguyệt suy nghĩ như vậy, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, tiếp tục đấu tranh phân cao thấp cùng với cái lưỡi thơm tho của Nam Cung Vũ Huyên.

Không biết qua bao lâu, giống như là cái lưỡi đã bị hắn chinh phục, trở nên yên ổn hơn.

Quy Hải Lộng Nguyệt rời khỏi môi của Nam Cung Vũ Huyên, nằm lại trên giường, thở hổn hển.

Thật mệt a!

Nhưng mà, vì sao rõ ràng hắn thắng, nhưng mà trong lòng lại có một chút tiếc nuối?

Không biết vì sao, trong lòng của hắn vẫn có một chút hy vọng nàng và hắn vẫn “Chiến đấu” mãi cho đến vĩnh viễn.

Nghiêng đầu, nhìn môi anh đào của Nam Cung Vũ Huyên lại khôi phục sưng đỏ một lần nữa, sự tiếc nuối trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi.

Thay vào đó là sự thỏa mãn cùng hưng phấn không có cách nào diễn tả.

“Ha ha a…”

Quy Hải Lộng Nguyệt giống như thằng ngốc nhìn đôi môi anh đào sưng đỏ cười ngây ngô:

“Thật đáng yêu a.”

Dáng vẻ sưng đỏ bây giờ, dường như lại càng đáng yêu hơn vừa rồi!

Ha ha, hiệu quả mà hắn làm ra quả nhiên là không giống bình thường!

So với Thượng Quan Tuyệt Trần làm ra thì tốt hơn nhiều!

Trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt vô cùng thỏa mãn, vô cùng vui mừng, một trái tim cứng rắn không biết khi nào đã trở nên mềm mại, dịu dàng như nước.

Ánh mắt nhìn Nam Cung Vũ Huyên lại càng dịu dàng hơn, khi nghĩ đến sự ngọt ngào trong miệng khiến cho hắn không nhịn được mà say mê, nơi mềm mại nhất trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt bị một loại rung động không biết tên kích động một chút, sau đó nhẹ nhàng ôm Nam Cung Vũ Huyên vào trong lòng theo bản năng.

Đem đầu nhỏ của nàng gối lên khuỷu tay của hắn, điều chỉnh tư thế của nàng ở trong lòng của hắn cho thoải mái, sau đó yên lặng nhìn nàng.

Trong lòng, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn dạt dào từ trước cho đến nay chưa bao giờ có, ngay cả việc trước kia tính kế Hiên Viên Nhược Ngôn cũng không có tâm trạng khoan khoái, dễ chịu như thế.

“Ha ha, muội thực sự chính là bảo bối…”

Quy Hải Lộng Nguyệt dịu dàng nỉ non.

Hắn không phát hiện, ánh mắt của hắn nhìn nàng chăm chú bao nhiêu, dáng vẻ dịu dàng bao nhiêu.

Nhìn nhìn, mí mắt của Quy Hải Lộng Nguyệt từ từ thấy nặng dần…

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Ánh bình minh đầu tiên xuất hiện nơi chân trời, khiến cho mọi vật đang ngủ say trên mặt dất dần dần tỉnh lại.

Trên bờ hồ Triêu Dương, đã là cảnh tượng người người tấp nập.

Đều đang chờ “Thuyền Noah” bắt đầu buôn bán.

Lông mi cong vυ"t của Nam Cung Vũ Huyên nhẹ nhàng rung động vài cái, sau đó mở mắt ra.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào đôi mắt của nàng có chút khó chịu, đưa tay che theo bản năng.

Nhưng mà tay còn chưa có đưa ra lại đυ.ng trúng một nơi cứng rắn.

Vách tường?

Nam Cung Vũ Huyên nghiêng đầu, muốn xem là đυ.ng tới cái gì.

Vừa quay đầu, liền ngây ngẩn cả người.

Một khuôn mặt anh tuấn như được đẽo gọt, đẹp giống như trong thần thoại Hy Lạp, cái mũi thẳng tắp, môi mỏng hồng nhạt, màu da vàng nhạt, mày rậm anh tuấn, long mi dài cong vυ"t, không tinh tế giống như lông mi của nữ tử, có sự mạnh mẽ đặc trưng của nam tử.

Hơi thở bá đạo hàng ngày đã không còn, giống như ma vương đã ngủ say không hề còn hơi thở nguy hiểm.

Hết sức mê hoặc.

Không biết nhìn bao lâu, Nam Cung Vũ Huyên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, trong lòng thầm mắng chính mình háo sắc.

Khi chuẩn bị thu ánh tầm mắt, ánh mắt lơ đãng dừng ở đôi môi mỏng mê người của hắn, không ngờ trong đầu hiện lên hình ảnh nàng mơ hôn môi hắn đêm qua.

Nam Cung Vũ Huyên nuốt nuốt nước miếng, sau đó giống như là bị mê hoặc, dần dần di chuyển cơ thể, tới gần môi của hắn.

Nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lướt, sau đó Nam Cung Vũ Huyên xoay người từ trên giường ngồi dậy.

Trái tim nhỏ nhắn đang đập loạn nhịp, nói với nàng rằng nàng có cảm giác!

Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Giấc mơ đêm qua, cảnh nàng hôn môi lần lượt với tám người bọn họ nàng đều nhớ rõ.

Vốn dĩ cho rằng đó chỉ là giấc mơ mà thôi nhưng mà lại không ngờ rằng sau khi xảy ra thật, nàng lại có cảm giác.

Tám!

Tám a!

Chẳng lẽ nàng…

Không không không!

Nam Cung Vũ Huyên phủ nhận ý tưởng hoang đường theo bản năng.

“Ưm…”

Đang khi Nam Cung Vũ Huyên hoảng hốt, một tiếng than khàn khàn khêu gợi nhẹ nhàng vang lên.

Quy Hải Lộng Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy bóng dáng đang sững sờ của Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở trên giường.

Sáng sớm thức dậy là có thể nhìn thấy nàng.

Cảm giác thỏa mãn hạnh phúc dào dạt hiện lên trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt, khóe miệng giương lên một độ cong đẹp mắt, Quy Hải Lộng Nguyệt lặng lẽ đứng dậy, sau đó lại chậm rãi để miệng đến gần bên tai của Nam Cung Vũ Huyên:

“Tiểu Huyên Nhi suy nghĩ cái gì?”

Tiếng nói trầm thấp dễ nghe bởi vì vừa tỉnh dậy, còn mang theo sự khàn khàn khiêu gợi.

Hơi thở ấm áp phả vào Nam Cung Vũ Huyên, mùi hương long diên hương trên cơ thể của hắn tràn đầy khoang mũi của Nam Cung Vũ Huyên.

Vốn dĩ Nam Cung Vũ Huyên đang ở trong trạng thái bàng hoàng bị tình huống bất ngờ xảy ra khiến cho sửng sốt, cơ thể cứng ngắc.

Phát hiện ra sự “căng thẳng” của nàng, tâm tình của Quy Hải Lộng Nguyệt không hiểu vì sao lại tốt hơn, bàn tay to nắm lấy bả vai nhỏ nhắn mảnh mai của nàng:

“Ha ha, Tiểu Huyên Nhi sao lại căng thẳng như thế? Huynh cũng sẽ không ăn muội.”

Vừa nói nói, vừa chuyển cơ thể của nàng quay về phía hắn.

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tươi cười của Quy Hải Lộng Nguyệt bỗng dưng cứng ngắc, vẻ mặt trở nên căng thẳng:

“Tiểu Huyên Nhi, muội làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu?”

Nhìn sắc mặt của nàng không tốt một chút nào.

Chẳng lẽ do đêm qua không đắp chăn mà giờ cảm lạnh, sinh bệnh?

“Ặc, không, không có việc gì.”

Nam Cung Vũ Huyên phản ứng lại nói.

“Không có việc gì? Không có việc gì thì làm sao mà sắc mặt lại xấu như vậy?”

Quy Hải Lộng Nguyệt đưa cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng nằm ở trên giường không cho phép kháng cự, ánh mắt trầm trọng:

“Muội nằm yên ở đây đừng nhúc nhích, ta đi tìm đại… Thượng Quan Tuyệt Trần.”

Vốn dĩ là muốn nói đi tìm đại phu, nhưng mà nghĩ đến y thuật của Thượng Quan Tuyệt Trần, hắn lại đổi giọng.

Tuy rằng theo bản năng thì trong lòng không muốn cho nàng tiếp xúc với Thượng Quan Tuyệt Trần, nhưng mà vì sức khỏe của nàng, hắn vẫn áp chế sự không muốn trong lòng xuống.

“Lộng Nguyệt ca ca đừng đi!”

Nam Cung Vũ Huyên vội vàng đưa tay bắt lấy tay của Quy Hải Lộng Nguyệt, thành công ngăn cản được hành động chuẩn bị rời giường để đi tìm Thượng Quan Tuyệt Trần của Quy Hải Lộng Nguyệt.

“Tiểu Huyên Nhi, đừng nghịch.”

Quy Hải Lộng Nguyệt bỏ qua rung động ở trong lòng sinh ra từ việc nàng cầm lấy tay của hắn.

“Lộng Nguyệt ca ca, muội thật sự không có việc gì.”

Nam Cung Vũ Huyên cười nói:

“Hì hì, chẳng qua là vừa mới nằm mơ thấy ác mộng mà thôi.”

Khi nói ra những lời này, còn phối hơp đưa ra một vẻ mặt ngượng ngùng.

“Ác mộng?”

Quy Hải Lộng Nguyệt sửng sốt.

Không phải sinh bệnh, mà là bị dọa vì ác mộng?

“Ừm, đúng vậy.”

Nam Cung Vũ Huyên ngồi dậy, nhưng mà tay vẫn cầm lấy tay hắn không buông ra:

“Muội mơ thấy một con quái vật, muốn cắn muội. “

Nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt với vẻ mặt đáng thương, giọng điệu có chút nũng nịu.

Nếu như vào lúc khác thì Quy Hải Lộng Nguyệt chắc chắn rất yêu thích đối với dáng vẻ nũng nịu xinh đẹp của Nam Cung Vũ Huyên.

Nhưng mà bây giờ, trên trán của hắn lại xuất hiện rất nhiều vạch đen.

Quái vật đáng sợ?

Cắn nàng?!

Con quái vật kia, không phải là hắn chứ?

“Hic, Lộng Nguyệt ca ca, huynh làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên phát hiện ra dáng vẻ khác thường của Quy Hải Lộng Nguyệt, không hiểu hỏi.

“Khụ khụ, không có gì.”

Quy Hải Lộng Nguyệt ho nhẹ hai tiếng, không dấu vết mà che đậy lại dáng vẻ túng quẫn vừa rồi:

“Là do huynh cảm thấy ác mộng mà Tiểu Huyên Nhi mơ thấy có chút ngây thơ.”

Tìm bừa một lý do, Quy Hải Lộng Nguyệt nói.

“Hì hì, chắc là thế.”

Nam Cung Vũ Huyên cười mỉa nói:

“Muội cũng cảm thấy thế.”

Buồn!

Vốn dĩ là muốn lấy bừa một lý do để nói dối, bây giờ lại bị hắn chê ngây thơ, trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên khó chịu!

Hừ! Xem ra về sau khi nói dối cần phải tìm một lý do có vẻ trưởng thành hơn mới được!

“Ừ, vậy nếu không có việc gì, cũng chuẩn bị rời giường thôi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt bởi vì cảm thấy chính mình là quái vật mà nàng nói, cho nên không muốn nàng tiếp tục rối rắm vấn đề ác mộng, rất sáng suốt mà nói sang chuyện khác.

“Ừ.”

Nam Cung Vũ Huyên cũng bởi vì sợ để cho hắn phát hiện ra chuyện gì nên rất phối hợp mà gật đầu ngoan ngoãn.



“Thuyền Noah”, trong phòng khách của tầng bảy.

Trên chiếc bàn cơm đặc biệt hình tròn đã bày nên rất nhiều món ăn sáng ngon miệng.

Bảy vị mỹ nam đã ngồi xung quanh bàn.

“Ha ha, không hổ là “Thuyền Noah” vang danh khắp thiên hạ, chỉ nói về những đồ vật độc nhất vô nhị chỉ ở đây có mà ở nơi khác không có cũng có thể hấp dẫn được rất nhiều người.”

Đông Phương Dật Hàm cảm thán.

Trong đôi mắt hồ ly màu hổ phách không hề che dấu sự thưởng thức.

Nhóc con kia, giống như là một bảo tàng thần bí, luôn khiến cho người khác kinh ngạc.

Sau khi đến “Thuyền Noah”, hắn đã thưởng thức không biết bao nhiêu là thứ được sáng tạo ở “Thuyền Noah”.

Ngắn ngủn không đến một ngày, số lần mà hắn ca ngợi chỉ sợ đã muốn vượt tổng số lần của mười mấy năm qua.

Cho dù là cách sắp xếp hay là hàng hóa, cách thức phục vụ, tất cả đều là có một không hai, đều là những thứ mà hắn thấy hợp lý nhất, sáng tạo nhất.

Hơn mười năm, hắn xem nhiều đạo lý buôn bán như thế, cũng tự mình lăn lộn buôn bán, cho đến bây giờ chưa từng gặp được người nào khiến cho hắn phục như thế.

“Quả thật khiến cho người ta kinh ngạc.”

Công Tôn Lưu Dạ cũng không hề keo kiệt mà ca ngợi.

Hắn cũng học đạo lý buôn bán, tự nhiên hiểu được giá trị của “Thuyền Noah”.

“Thuyền Noah” đúng là danh xứng với thực, chả trách có thể vang danh khắp thiên hạ, khiến cho mọi người mong ước mơ tưởng.

Mà năm vị mỹ nam khác cũng đều im lặng không nói, bọn họ không phải Đông Phương Dật Hàm cùng Công Tôn Lưu Dạ, đối với những chuyện này thì không hiểu lắm.

Chỉ biết là nơi này rất đặc biệt, hấp dẫn người rất dễ dàng.

“Huyên Nhi!”

Tư Không Huyền Dịch đột nhiên đứng dậy, hưng phấn kêu lên.

Mọi người nhìn theo tầm mắt củaTư Không Huyền Dịch.

Nam Cung Vũ Huyên mặc một bộ y phục màu trắng đơn giản, cùng với y phục màu trắng của Quy Hải Lộng Nguyệt giống như thần tiên quyến lữ, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

“Hì hì, Huyền Dịch ca ca.”

Nam Cung Vũ Huyên nở nụ cười quyến rũ, ngọt ngào kêu.

Một đôi mắt to tròn linh hoạt lướt qua từng vị mỹ nam đang ngồi ở đây:

“Các vị các ca ca, buổi sáng tốt lành.”

Tiếng nói trong veo, dường như không bao giờ mang theo tức giận, vĩnh viễn đều có thể khiến cho người ta cảm giác được hương vị phấn chấn, trong sáng, bừng sức sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »