Quyển 2 - Chương 38: Bị bệnh?

“Huyên Nhi!”

Thượng Quan Tuyệt Trần phát hiện ra Nam Cung Vũ Huyên không bình thường đầu tiên, hô lên:

“Muội làm sao vậy?”

Khi nói những lời này, thì người cũng đã đi đến bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên một cách quỷ dị.

“Nha đầu!”

“Huyên Nhi!”

“Tiểu Huyên Nhi!”

Gần như đồng thời, trừ Quy Hải Lộng Nguyệt những người có mặt ở đó đều phát hiện ra Nam Cung Vũ Huyên không bình thường, đều kêu sợ hãi, sau đó vây quanh Nam Cung Vũ Huyên.

Quy Hải Lộng Nguyệt bị tiếng hô bất ngờ của mọi người làm cho giật mình sửng sốt một chút, bỗng dưng phản ứng lại, cúi người nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên, khi nhìn đến khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, trái tim bỗng nhiên đau thắt lại:

“Tiểu Huyên Nhi, muội làm sao vậy?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của mấy vị mỹ nam, nhịn đau đớn ở bụng xuống, cười nói:

“Muội không sao, mọi người không cần lo lắng.”

Tuy nói là cười, nhưng mà nụ cười muốn miễn cưỡng bao nhiêu thì miễn cưỡng bấy nhiêu.

Tuy nói là muốn cố gắng để cho bọn họ bớt lo, nhưng mà giọng nói có chút yếu đuối.

Chết tiệt, chẳng lẽ bệnh dạ dày lại tái phát?

Nhưng mà vừa mới ăn bữa sáng xong!

Hơn nữa, từ khi ăn Thánh quả Tuyết Khê, bệnh dạ dày của nàng vốn dĩ không có tái phát.

Hơn nữa, cảm giác bây giờ, thật sự cũng không giống với cảm giác lúc tái phát bệnh dạ dày!

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên thầm mắng.

“Làm sao mà có thể không có việc gì?! Muội câm miệng cho huynh!”

Quy Hải Lộng Nguyệt thấp giọng quát lớn.

Chết tiệt, sắc mặt kém như vậy còn nói không có việc gì, thật coi bọn họ là người ngốc hay sao?!

Trong lòng lo lắng, khiến cho Quy Hải Lộng Nguyệt càng ôm chặt thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng theo bản năng.

“Quy Hải Lộng Nguyệt, huynh đừng ôm chặt như vậy!”

Thượng Quan Tuyệt Trần lạnh lùng nói.

Chẳng lẽ không phát hiện Huyên Nhi đã đang rất đau hay sao?

“À à được!”

Quy Hải Lộng Nguyệt bị Thượng Quan Tuyệt Trần mắng như vậy, vội vàng thả lỏng lực của cánh tay.

Bây giờ thì hắn cũng không quản được cái gì mà Quy Hải quốc hay là Hiên Viên quốc.

Hắn chỉ biết là y thuật của Thượng Quan Tuyệt Trần rất lợi hại, bây giờ chỉ có Thượng Quan Tuyệt Trần có tác dụng với Tiểu Huyên Nhi.

“Mọi người thật sự đừng lo lắng a, muội thật sự không có gì.”

Nam Cung Vũ Huyên cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất để nói.

“Huyên Nhi, đừng nhịn.”

Thượng Quan Tuyệt Trần dịu dàng nói:

“Nào, thả lỏng, huynh mới có thể chuẩn đoán chính xác muội bị làm sao.”

Mặc dù giờ phút này trong lòng hắn nóng như lửa đốt, nhưng mà hắn biết rõ bây giờ bối rối không phải là hành động lý trí.

Giọng nói của Thượng Quan Tuyệt Trần, giống như mang theo một loại ma lực khiến cho người khác an tâm.

Dường như Nam Cung Vũ Huyên cảm thấy bớt đau đớn hơn, từ từ thả lỏng theo tiếng nói của Thượng Quan Tuyệt Trần.

Mấy vị mỹ nam còn lại chăm chú quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vũ Huyên, sợ chỉ cần bọn họ nháy mắt, nàng sẽ xảy ra việc gì.

“Mạch chậm hơn so với bình thường một chút… Khí huyết nhanh chậm…”

Thượng Quan Tuyệt Trần thấp lẩm bẩm lên tiếng, sau giây lát, gương mặt anh tuấn đỏ ửng:

“Này, đây là…”

“Là cái gì?”

Bảy vị mỹ nam cùng đồng thanh hỏi.

“Tuyệt Trần ca ca đừng nói!”

Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

Nima! Bây giờ nàng biết là cái gì!

Bởi vì, vừa rồi… Nàng cảm giác được có một dòng nước ấm ở giữa hai chân!

Dì cả!

Dì cả nhà nàng đến!

Không thể! Không thể tiếp tục như vậy nữa, nhanh xử lý một chút!

Suy nghĩ như vậy, Nam Cung Vũ Huyên liền nóng lòng, ngay lập tức muốn đi ra khỏi lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Nhưng mà làm sao mà Quy Hải Lộng Nguyệt lại để cho nàng đi ra?

Vừa rồi nàng khiến cho Thượng Quan Tuyệt Trần đừng nói, đã muốn dọa hỏng trái tim của mấy vị mỹ nam không biết chuyện gì!

Trong suy nghĩ của bọn họ, nàng không muốn để cho Thượng Quan Tuyệt Trần nói ra, nhất định là bởi vì nàng biết xảy ra chuyện gì, hơn nữa khẳng định bệnh của nàng không nhẹ, nàng vì không muốn làm cho bọn họ lo lắng, cho nên mới không cho Thượng Quan Tuyệt Trần nói ra.

“Tiểu Huyên Nhi! Muội làm cái gì?”

Quy Hải Lộng Nguyệt nhận ra được Nam Cung Vũ Huyên muốn đi ra khỏi vòng tay của hắn, ngay lập tức gắt gao giam cầm nàng tại trong lòng:

“Muội thành thật ở yên trước!”

Nhỏ giọng mắng cùng với giọng điệu bá đạo, tất cả đều nói rõ giờ phút này Quy Hải Lộng Nguyệt đã rất giận dữ!

Mà trong lòng Nam Cung Vũ Huyên không ngừng kêu khổ, nhịn đau đớn xuống:

“Lộng Nguyệt ca ca, huynh thả muội ra đi, thật sự rất vội.”

Vừa giãy dụa, vừa gần như cầu xin mà nói.

Mà nàng không biết, phản ứng của nàng như vậy, càng khiến cho mấy vị mỹ nam không biết tình hình lòng nóng như lửa đốt.

“Huyên Nhi, đến cùng muội làm sao vậy?”

Giọng nói của Tư Không Huyền Dịch có chút run rẩy khó có thể phát hiện ra.

Lúc trước, Huyên Nhi bị trọng thương, cũng không lộ ra vẻ mặt như vậy, bây giờ rốt cuộc là bị bệnh gì, mà có thể khiến cho nàng như vậy.

“Huynh sẽ không buông! Chết cũng sẽ không buông!”

Cánh tay sắt của Quy Hải Lộng Nguyệt ôm nàng càng chặt, tựa đầu chôn ở cổ của nàng, để cho nhiệt độ cùng mùi hương của nàng xoa dịu nỗi bất an trong lòng hắn.

“Xong rồi. Cho dù bây giờ huynh buông ra, cũng đã muộn.”

Vẻ mặt Nam Cung Vũ Huyên cứng đờ nói.

Vừa rồi!

Ngay tại vừa rồi!

Sau khi trải qua qua một phen kịch liệt giãy dụa, dì cả tuôn ra, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng, tất nhiên là y phục đã bị ướt…

Thượng Quan Tuyệt Trần thông qua bắt mạch, đã biết được nàng khác thường ở đâu, bây giờ nghe được nàng nói một câu như vậy, đại khái cũng có thể biết được nàng nói chuyện gì, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đỏ như tôm luộc, trong nháy mắt hồng rực.

“…”

Mấy vị mỹ nam còn lại bị thái độ chuyển biến bất thình lình của Nam Cung Vũ Huyên khiến cho ngỡ ngàng.

Chẳng lẽ… thật đúng là bọn họ đã đoán sai?

“Tiểu Huyên Nhi, rốt cuộc làm sao vậy, muội nói thật ra nha.”

Quy Hải Lộng Nguyệt dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng có để hỏi.

“Muội… Khả năng là dì cả đến.”

Nhưng mà lại có khả năng dính vào y phục của huynh.

Đương nhiên, một câu sau đó nàng cũng không nói ra.

Tới nơi này lâu như vậy, nàng cũng đã nhanh chóng quên đi cái cảm giác dì cả đến thăm, ngay bây giờ lại đến, nàng không phản ứng kịp, cho nên mới thảm như vậy!

Chết tiệt!

Sai lầm a sai lầm! Sai lầm lớn!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên phẫn uất.

“Dì cả?”

Mọi người không hiểu.

“Nha đầu, muội nói là họ hàng của muội ở thế giới trước?!”

Hiên Viên Nhược Ngôn hỏi.

Lúc trước nàng cũng không nói là nàng có dì cả a!

Bây giờ, dì cả của nàng cũng đến đây?

“…”

Trên trán của Nam Cung Vũ Huyên hiện ra ba vạch đen to.

Quên!

Cổ đại không có cách gọi vừa thân thiết lại uyển chuyển như vậy.

“Là… Muội đến cái kia.”

Nghĩ nghĩ, Nam Cung Vũ Huyên vẫn giải thích rất uyển chuyển.

Thượng Quan Tuyệt Trần lập tức phản ứng lại, dì cả trong miệng nàng là cái gì, gương mặt anh tuấn ửng hồng cho đến tận bây giờ.

Mà mấy vị mỹ nam còn lại vẫn chưa biết gì!

Cuối cùng dì cả là cái gì a?

Rốt cuộc hôm nay Huyên Nhi bị làm sao vậy?!

“…”

Mặt Nam Cung Vũ Huyên chuyển sang màu đen, không để ý đến dáng vẻ nghi ngờ không hiểu của họ, quyết định làm đà điểu, hai tay ôm chặt lưng của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Chết tiệt, nàng đã quyết tâm không rời khỏi người của hắn!

Nếu mà rời khỏi người của hắn…

“Khụ khụ…”

Thượng Quan Tuyệt Trần ho nhẹ hai tiếng.

Hắn định giải thích một chút.

“Ách, Huyên Nhi là… đến kinh nguyệt.”

Thượng Quan Tuyệt Trần dùng giọng nói nhẹ đến độ gió có thể thổi bay để nói.

“Kinh, kinh, kinh nguyệt.”

Mặt các vị mỹ nam đỏ cùng nhau.

Mà Nam Cung Vũ Huyên lại cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp người!

Chôn đầu sâu ở trong l*иg ngực rộng lớn của Quy Hải Lộng Nguyệt, không muốn cho bọn họ nhìn thấy một chút nào.

Có tia sét nào! Bổ nàng đi!

Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên cầu nguyện.

Quy Hải Lộng Nguyệt nhận thấy được bé con ở trong lòng không ngừng chôn sâu đầu vào trong lòng của hắn, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng mà vẫn điều chỉnh lại tâm trạng một chút:

“Khụ khụ, Tiểu Huyên Nhi, đây việc mà nữ tử nào cũng phải trải… Ặc, muội cũng đừng để ý quá… Sau đó, …, kinh, kinh nguyệt đến nói lên muội đã trưởng thành…”

Quy Hải Lộng Nguyệt nói đứt quãng.

Thật ra, hắn cũng không biết bản thân đang nói cái gì.

Bởi vì, hắn cũng căng thẳng!

“…”

Nam Cung Vũ Huyên coi như không nghe thấy, âm thầm hừ một cái xem thường.

Nima!

Dì cả đến thì cũng không sao?

Nàng để ý là… y phục a a a ——!

“Lộng Nguyệt, ta, ta cảm thấy Huyên Nhi hẳn là, có thể là… Éc, y phục của huynh.”

Gia Cát Mặc Húc lắp bắp mở miệng, dùng cách uyển chuyển nhất để nói ra dự đoán trong lòng của hắn.

Mọi người ở đây, không có ai là ngốc cả, vừa nghe Gia Cát Mặc Húc nói như vậy, một cái mở đầu, khuôn mặt tuấn tú đang hồng thoáng chốc đỏ rực.

Tự nhiên bọn họ biết được nguyên nhân khiến nàng không được tự nhiên.

“Khụ khụ… Chuyện này… Huyên Nhi, chúng ta vẫn là mau chóng đi xử lý một chút, cứ ở lại đây như này không phải là cách. “

Thượng Quan Tuyệt Trần ra vẻ trấn định nói.

Ý trong lời nói của hắn rất rõ ràng: Nếu như mà vẫn ở đây, thì sẽ càng…

“…”

Nam Cung Vũ Huyên nặng nề thở một hơi sâu, sau đó rầu rĩ nói:

“Aizz, ai đi lên tầng ba gọi Tam nương tới một chút.”

Chết tiệt!

Không phải nói cổ đại rất phong kiến sao?

Bọn họ là một đám nam nhân, làm sao lại hiểu được mấy chuyện dì cả như thế?!

Không nói đến chuyện Tuyệt Trần ca ca học y, nếu nói không biết thì sẽ bị sét đánh!

Nhưng mà những người khác thì hẳn là sẽ không biết được những chuyện kinh nguyệt này mới đúng chứ!

Làm sao mà bọn họ lại biết hết như thế!

囧 muốn chết!

Mặt mũi nàng về sau muốn để ở đâu a?! Hình tượng a hình tượng! Cứ như vậy bị làm hỏng mất rồi!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên tức giận không thôi nhưng mà lại không có chỗ để phát tiết!

Nàng nào đâu biết rằng, thật ra bọn họ cũng biết một chút y thuật, tuy rằng không thông thạo bằng Thượng Quan Tuyệt Trần, nhưng mà vẫn biết được những điều cơ bản.

Dù sao, từ ngày bọn họ bị chọn để đưa đến học viện Triêu Dương, cuộc sống nhất định không thể an ổn sống cuộc sống giống như những người bình thường, cuộc sống của bọn họ, tràn ngập nguy hiểm, cho nên biết một chút y thuật cũng chính là một cách để bảo vệ mạng sống.

“Để ta đi.”

Tây Môn Vân Ảnh đứng lên.

Bây giờ tất cả mọi người đều không có dịch dung, mà cho đến thời điểm hiện tại thì chỉ có một mình hắn bị bại lộ thân phận, cho nên hắn đi là thích hợp nhất.

“Ừm, Vân Ảnh, huynh đi nhanh về nhanh.”

Quy Hải Lộng Nguyệt căn dặn, sau đó ôm Nam Cung Vũ Huyên, bước đi trở về phòng.

Các vị mỹ nam còn lại cũng đi theo.

“Các huynh cũng đừng theo vào, Thượng Quan huynh đi vào là được rồi.”

Quy Hải Lộng Nguyệt quay đầu nói với mọi người.

Bây giờ hắn biết, trong lòng nhóc con nhất định là lúng túng đến mức muốn kiếm cái hang để chui vào, cho nên càng ít người nhìn càng tốt.

Thật ra, hắn nói như vậy còn có một nguyên nhân khác.

Chính là hắn không muốn nhiều nam nhân nhìn thấy việc riêng tư của nàng như thế, cho nên mới nói như vậy.

Mấy người Hiên Viên Nhược Ngôn dừng bước chân.

Tuy rằng bọn họ muốn nhìn một chút xem cuối cùng nàng có việc gì hay không, nhưng mà… việc riêng của nàng, mấy nam nhân bọn họ quả thật là không nên nhìn.

Cửa phòng đóng lại.

Sáu vị mỹ nam đứng ngoài im lặng nhìn cửa phòng đóng chặt.

Bây giờ, bọn họ chỉ có thể đứng ngoài nóng lòng.



Nam Cung Vũ Huyên ở trong phòng.

Quy Hải Lộng Nguyệt ôm Nam Cung Vũ Huyên đứng không biết phải làm sao.

Mà Thượng Quan Tuyệt Trần đứng ở bên cạnh, cũng có chút xấu hổ.

Nam Cung Vũ Huyên bám chặt vào người Quy Hải Lộng Nguyệt không muốn xuống dưới.

“Tiểu Huyên Nhi, thân thể muội bây giờ rất yếu đuối, chúng ta nhanh chóng xử lý, sau đó để cho muội nghỉ ngơi tốt có được hay không?”

Đối với nàng, giờ phút này hắn kiên nhẫn vô cùng.

“…”

Nam Cung Vũ Huyên vẫn đang cúi đầu, sau một lúc lâu, âm thanh yếu đuối truyền ra:

“Các huynh, nhắm mắt lại.”

“Được.”

Không có chút do dự, hai vị mỹ nam cùng đồng thanh nói.

Chờ trong giây lát, cái đầu nhỏ của Nam Cung Vũ Huyên cuối cùng cũng nâng lên từ trong lòng của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Bởi vì ngượng ngùng mà hai gò má hồng rực hết sức mê hoặc. Nam Cung Vũ Huyên thật cẩn thận mở mắt, nhìn hai vị mỹ nam đã nhắm mắt.

Thần kinh đang căng thẳng thả lỏng chút.

“Lộng Nguyệt ca ca, huynh thả muội xuống đi.”

Nam Cung Vũ Huyên nói, sau đó lại lập tức nói bổ sung:

“Nhưng mà các huynh không thể mở mắt nha!”

“Ừ.”

Hai vị mỹ nam cùng nhau gật đầu.

Quy Hải Lộng Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng đặt Nam Cung Vũ Huyên ở trên mặt đất.

Nam Cung Vũ Huyên đứng vững, sau đó khẽ cắn môi, lấy tâm lý thấy chết không sờn, nhìn về phía y phục của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Đóa hoa màu đỏ, nở rộ trên trên y phục màu trắng của hắn yêu dã mê hoặc người.

Nhưng mà lại khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nam Cung Vũ Huyên đen như đáy nồi.

Chết tiệt!

Hôm nay thật không biết là gặp cái vận xui xẻo gì!

Hắn lại mặc y phục màu trắng!

Nếu hắn mặc y phục màu đen giống như bình thường thì có phải tốt biết bao nhiêu!

May mắn vừa rồi nàng thông minh, vẫn luôn che trên người hắn, không thì nhất định xấu hổ chết!

Nam Cung Vũ Huyên đâu biết rằng, hôm nay Quy Hải Lộng Nguyệt mặc y phục màu trắng, đều là vì nàng thích mặc đồ màu trắng, cho nên tâm huyết dâng trào muốn mặc y phục có màu giống nàng.

Nào ngờ thật vất vả mới có một lần tâm huyết dâng trào lại gặp phải chuyện như thế này!

“Này… Lộng Nguyệt ca ca, Tuyệt Trần ca ca a, muội chưa cho các huynh mở mắt thì trăm ngàn lần các huynh đừng mở mắt nha! “

Nam Cung Vũ Huyên lo lắng nói.

“Ừm.”

Hai vị mỹ nam vẫn rất tốt tính gật đầu phối hợp.

Thấy bọn họ gật đầu, Nam Cung Vũ Huyên lại nói:

“Lộng Nguyệt ca ca, muội, bây giờ muội muốn giúp huynh… Ặc, giúp huynh cởi y phục, không cho phép huynh mở mắt ra nha.”

Bây giờ bị dính vào, thì đầu tiên phải xóa sạch chứng cứ ở trên người của hắn đi mới được!

Nếu không thì về sau nàng cũng đừng mong có mặt mũi đi ra gặp người khác!

“…”

Cả người Quy Hải Lộng Nguyệt cứng đờ, chợt phản ứng lại đây:

“Được.”

Nếu như cẩn thận nghe, giọng nói của hắn có sự run rẩy nhè nhẹ.

Tuy rằng đêm qua hắn ôm nàng ngủ, nhưng lại đối với nàng…

Nhưng mà, y phục đều mặc đầy đủ, hơn nữa lúc ấy nàng ngủ.

Bây giờ ban ngày ban mặt rõ ràng, vừa nghĩ đến việc nàng cởϊ áσ giúp hắn trong lòng hắn như có trăm ngàn con nai nhảy loạn, khiến cho hắn rất căng thẳng.

Nam Cung Vũ Huyên hít sâu vài cái, sau đó tiến lên, đưa bàn tay trắng nõn đặt trên thắt lưng của hắn.

Tuy rằng hiện tại cả người không có chút sức lực nào, nhưng mà vẫn cắn nhẹ môi, thề sống chết cũng phải tự tay xóa sạch chứng cứ phạm tội này!

Nam Cung Vũ Huyên dùng tốc độ nhanh nhất, cởi bỏ đai lưng của Quy Hải Lộng Nguyệt, sau đó cởϊ áσ khoác của hắn xuống.

Sau đó xoay người, giấu áo khoác có đóa hoa hồng rực đó ở dưới đệm chăn giống như là cất giấu tiền riêng.

Sau đó lại nhanh chóng xoay người, đi tới trước người của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Khi nhìn thấy y phục trắng bên trong của hắn cũng có dính màu đỏ, Nam Cung Vũ Huyên cắn răng một cái, thấy chết không sờn lại bắt đầu cởi y phục bên trong của hắn.

Mặt Quy Hải Lộng Nguyệt đỏ đến cổ, cảm giác lạnh lẽo trên cơ thể cùng với sự động chạm của bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn khiến cho hắn có cảm giác da thịt tê dại, gần như làm cho hắn nhịn không được muốn mở mắt ra.

Nhưng mà vẫn cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn mở mắt ra.

Bởi vì, hắn đã đồng ý với nàng, chỉ cần nàng không gọi mở mắt, hắn sẽ không mở mắt.

Trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, trong lòng Quy Hải Lộng Nguyệt bối rối mất bình tĩnh.

Cởi y phục ở bên trong ra, Nam Cung Vũ Huyên lại giấu ở dưới đệm chăn, sau đó lại đi trở về bên cạnh của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Khi nhìn đến dáng vẻ lúc này của Quy Hải Lộng Nguyệt, Nam Cung Vũ Huyên hít một hơi khí lạnh.