Quyển 2 - Chương 39: Càng ngày càng loạn

Cơ thể khỏe mạnh, cao lớn, gầy gò, màu da vàng nhạt sáng bóng, ở trên cơ thẻ không hề có một chút sẹo, ngực rộng lớn, eo rắn chắc, bụng dưới căng mịn.

Mấy sợi tóc đen như mực yên tĩnh nằm ở trên ngực của hắn, khến cho người ta có cảm giác l*иg ngực rộng lớn của hắn hết sức an toàn.

Dáng người hoàn mỹ như thế, ở kiếp trước trên ti vi và tạp chí nàng cũng chưa từng thấy.

Nam Cung Vũ Huyên nhìn chằm chằm cơ thể của Quy Hải Lộng Nguyệt, nuốt nuốt nước miếng, ngăn chặn sự háo sắc sinh ra trong lòng của nàng, sau đó nhìn về phía dưới của Quy Hải Lộng Nguyệt.

Vửa thoáng nhìn, ngay lập tức Nam Cung Vũ Huyên lúng túng muốn tự treo cành đông nam!

Ở trên quần của hắn có màu đỏ lấm tấm, tuy rằng chỉ là một điểm nhỏ, nhưng mà trên y phục màu trắng lại hết sức nổi bật, chói mắt mười phần, khiến cho người ta muốn bỏ qua cũng khó.

Nam Cung Vũ Huyên nhắm mắt buồn phiền. Nói thầm trong lòng.

Chẳng lẽ còn phải cởi nốt nội khố của hắn?

Chuyện này…

Chết tiệt!

Rốt cuộc bây giờ phải làm sao oa?!

Nếu như mà cởi, thì nàng có thể xem hết dáng người của hắn, nhưng mà làm sao mà nàng có thể vô liêm sỉ đến như vậy?

Nếu như nàng không cởi, thì phải để cho chính hắn cởi.

Haiz!

Bây giờ mất mặt thì cũng mất rồi, để cho hắn tự quay về phòng cởi ra.

Mở đôi mắt, Nam Cung Vũ Huyên quyết tâm.

Sau đó đi đến bên giường, nhanh chóng cởi bỏ đồ của bản thân, sau đó nằm vào trong chăn, chỉ để một cái đầu nhỏ ở bên ngoài:

“… Lộng Nguyệt ca ca, Tuyệt Trần ca ca, các huynh có thể mở mắt.”

Sau một lúc ổn định tâm trạng, Nam Cung Vũ Huyên yếu đuối nói.

Vừa nghe được mệnh lệnh của Nam Cung Vũ Huyên. Hai vị mỹ nam cùng nhau mở mắt.

Thượng Quan Tuyệt Trần vừa mở mắt, thì nhìn thấy một tấm lưng rộng lớn.

Sửng sốt một cái chớp mắt, ngay lập tức biết được chuyện gì xảy ra.

Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn hơi ửng hồng, Thượng Quan Tuyệt Trần im lặng không lên tiếng.

Mà gương mặt anh tuấn màu vàng nhạt của Quy Hải Lộng Nguyệt cũng ửng hồng tự nhiên, trong đôi mắt màu vàng nhạt có chút ngượng ngùng, nhưng mà sâu trong đáy mắt lại phát ra ánh sáng thể hiện thật ra tâm trạng của hắn đang hết sức tốt. Nhưng lại không biết được hắn suy nghĩ cái gì.

Nhìn thấy hai người mở mắt, Nam Cung Vũ Huyên ho nhẹ hai tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói:

“Khụ khụ, Lộng Nguyệt ca ca, huynh nhanh chóng đi trở về phòng, thay nội khố đi.”

Cái gì?

Hai vị mỹ nam bỗng dưng phản ứng không kịp, chợt hiểu được chuyện gì, Quy Hải Lộng Nguyệt cúi đầu nhìn nội khố màu trắng duy nhất còn sót lại trên người mình.

Khi nhìn thấy những cánh mai hồng lấm tấm, trái tim bỗng dừng đập.

Nuốt nuốt nước miếng, Quy Hải Lộng Nguyệt cũng không dám nhìn Nam Cung Vũ Huyên:

“Ừm, huynh trở về trước.”

Nói xong, Quy Hải Lộng Nguyệt rời khỏi phòng giống như chạy trốn.

Vừa bước ra khỏi phòng, liền đυ.ng phải Tây Môn Vân Ảnh cũng đang vội vàng muốn bước vào phòng.

“Huynh, huynh, huynh…”

Trên tay của Tây Môn Vân Ảnh đang ôm đai nguyệt sự, ổn định thân mình bị va trúng, nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một thời gian không biết nói cái gì.

Mà các vị mỹ nam đang lo lắng ở ngoài cửa nhìn thấy tình hình này, cũng bị giật mình sửng sốt.

“Quy Hải Lộng Nguyệt! Ngươi tiểu nhân! Ngươi lại cởi y phục ở trong phòng của Huyên Nhi!”

Tư Không Huyền Dịch lên cơn giận dữ.

Vẻ mặt của Hiên Viên Nhược Ngôn cũng xơ xác tiêu điều nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt.

Mặt của Đông Phương Dật Hàm cũng đen như đáy nồi, một đôi mắt hồ ly màu hổ phách nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt đầy lạnh lùng.

Quy Hải Lộng Nguyệt không nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống hắn của ba người, nhìn về phía Tây Môn Vân Ảnh:

“Vân Ảnh, đừng chậm trễ ở chỗ này, mau đưa đồ vào đi, Tiểu Huyên Nhi đang chờ.”

Nói xong, nhìn về phía ba người đang nổi giận đùng đùng:

“Ha ha, y phục của ta, là do Tiểu Huyên Nhi tự tay cởi.”

Nói xong, trên mặt của Quy Hải Lộng Nguyệt hiện lên một nụ cười thắng lợi, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tao nhã đi về phòng của hắn.

Như vậy, trông giống một con công kiêu ngạo bị nhổ hết lông…

Thật ra, chính bản thân hắn cũng không biết vì sao lại có thái độ như thế đối với ba người.

Hắn chỉ là theo bản năng cảm thấy việc Tiểu Huyên Nhi nhìn cơ thể của hắn, cởi y phục của hắn, còn nghĩ đến cái gì dính tại trên cơ thể của hắn, là một chuyện đáng giá để khoe khoang.

Hơn nữa, cảm giác đó, cực kì tuyệt vời.



Tây Môn Vân Ảnh ôm một đống đai nguyệt sự đứng ở trước giường của Nam Cung Vũ Huyên, khuôn mặt tinh xảo tuấn tú cũng tự nhiên ửng hồng, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ bình thường đã hết sức mê hoặc lại càng thêm mê người.

Bây giờ Nam Cung Vũ Huyên cũng không có tâm tình thưởng thức khuôn mặt tuấn tú khiến cho người ta chấn động của hắn.

“Vân Ảnh ca ca, như thế nào lại, làm sao mà huynh lại ở đây? Tam nương đâu?”

Nam Cung Vũ Huyên không biết làm sao hỏi.

Chết tiệt, không phải để cho hắn đi tìm Tam nương sao?

Sao không tìm Tam nương đến, ngược lại còn mang theo nhiều “Băng vệ sinh cổ đại” như vậy trở về?!

Máu của nàng chảy đến cùng là chảy nhiều tới mức nào?!

Nhiều đai nguyệt sự như vậy, là muốn dùng để lau máu chảy sau khi sinh hài tử hay gì?!

“Bà ấy nói để cho huynh mang cái này cho muội dùng là được rồi.”

Tây Môn Vân Ảnh “oan ức” nói.

Một đôi mắt màu xanh giống như đá quý nhìn Nam Cung Vũ Huyên, không tiếng động tố cáo là nàng oan uổng hắn.

Nam Cung Vũ Huyên không nói được gì, sau đó cứng ngắc nói:

“Vậy, huynh để đấy, sau đó liền đi ra đi.”

Chết tiệt, làm sao mà Tam nương lại làm ra chuyện này?

Để cho một đại nam nhân mang đai nguyệt sự cho nàng!

Tam nương là cố ý muốn cho nàng mất mặt!

Trong lòng của Nam Cung Vũ Huyên giận dữ, nhưng mà lại không dám biểu hiện ra, chỉ phải nhịn ở trong lòng.

Hừ hừ!

Để chuyện này qua đi, xem nàng tính sổ cùng Tam nương như thế nào!

Nam Cung Vũ Huyên hóa thành “Nam Cung tiểu nhân”, âm hiểm suy nghĩ trong lòng.

“Được.”

Tây Môn Vân Ảnh gật đầu đồng ý, sau đó để đai nguyệt sự ở trên giường, xoay người ra khỏi gian phòng.

“Ặc, Tuyệt Trần ca ca, huynh… sao mà huynh còn chưa đi?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần còn ở trong phòng, hỏi.

“Khụ khụ.”

Thượng Quan Tuyệt Trần ho nhẹ hai tiếng:

“Huynh, huynh còn chưa có kiểm tra cơ thể cho muội cho nên…”

Tuy rằng hắn chưa nói xong, nhưng ý là: hắn muốn ở lại kiểm tra cơ thể cho nàng, không thể đi.

“Ặc, vậy chờ muội mặc y phục xong, Tuyệt Trần ca ca lại đi vào kiểm tra có được hay không?”

Nam Cung Vũ Huyên vốn định duy trì mỉm cười, nhưng mà nụ cười này muốn miễn cưỡng bao nhiêu thì miễn cưỡng bấy nhiêu.

Hắn không đi, chẳng lẽ nàng lại dùng đai nguyệt sự ở trước mặt của hắn….

“Khụ khụ…”

Vừa nghe Nam Cung Vũ Huyên nói như vậy, Thượng Quan Tuyệt Trần mãnh liệt ho khan lên.

Ý của nàng là, bây giờ nàng không mặc y phục?!

“Ây da, Tuyệt Trần ca ca, huynh không sao chứ?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn Thượng Quan Tuyệt Trần ho khan không ngừng, hỏi.

“Khụ khụ, không có việc gì không có việc gì.”

Thượng Quan Tuyệt Trần thật vất vả dừng ho khan lại.

Một khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc không biết là do vừa rồi ho khan hay là do ngượng ngùng, hiện ra màu hồng rực:

“Vậy, huynh đi ra trước, muội, muội mặc, mặc y phục xong bảo huynh.”

Nói xong, Thượng Quan Tuyệt Trần nhanh như chớp chạy trối chết biến mất khỏi phòng.

“Cần phải chạy trốn nhanh như vậy sao?”

Nam Cung Vũ Huyên nhìn bóng dáng Thượng Quan Tuyệt Trần biến mất, nói thầm nói.



Tầng ba của “Thuyền Noah”.

Tam nương cùng Tứ nương uống trà nhàn nhã, thư sinh ngồi ở đối diện hai người, nhìn hai người có dung nhan gần như giống như đúc, một cỗ khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.

“Các ngươi… lại dám tính kế tiểu nha đầu kia như vậy, lá gan cũng quá lớn đi?”

“Ha ha, cũng tạm.”

Tam nương không chút để ý nhìn thoáng qua thư sinh:

“Với lại, thư sinh vô dụng, những lời này của ngươi nói không được đúng lắm, ta là vì muốn tốt cho Huyên Nhi, sao lại được cho là tính kế?”

Hắc hắc!

Có thể khiến cho Vân Ảnh công tử có dung mạo để cho nữ tử mặc cảm đứng ở trước mặt của bà, khuôn mặt tuấn tú hồng rực, tay chân luống cuống, ấp a ấp úng nói Tiểu Huyên Nhi đến kinh nguyệt, muốn cho bà đi đến đó một chút, trong lòng của bà liền xuất hiện một cái âm mưu.

Thì chính là —— bà không đi, sau đó để Vân Ảnh công tử có thể khiến cho người ta kinh diểm mang đai nguyệt sự về, chế tạo cơ hội để cho hắn cùng với Tiểu Huyên Nhi có thể gần gũi.

“Tỷ tỷ, thật ra muội cũng thấy cách làm của tỷ có chút không ổn.”

Tứ nương do dự mà mở miệng nói:

“Nói như thế nào thì Huyên Nhi cũng là nữ tử, loại chuyện ngượng ngùng để cho nam nhân… Như vậy có thể thật sự không tốt lắm hay không a?”

Tứ nương cùng Tam nương tuy rằng là sinh đôi, dung nhan giống nhau, nhưng mà tính cách hai người lại khác nhau một trời một vực.

Hàng năm Tam nương sống ở Phong Nguyệt, đối với những trói buộc của thế tục có cách nhìn rất cởi mở, mà trong mắt Tứ nương lại là nữ tử cổ đại rụt rè, cho nên Tứ nương không hiểu được cách làm của Tam nương là hết sức bình thường.

“Ôi! Hai người các ngươi cũng đừng ở đây mà quan tâm vớ vẩn!”

Tam nương tức giận liếc nhìn hai người, giải thích:

“Tiểu Huyên Nhi lại không phải là nữ tử bình thường, nếu như thật sự nàng có để ý đến thế tục, thì có thể “Thuyền Noah” đã không tồn tại. Hơn nữa, Vân Ảnh công tử, ha ha… Các ngươi là không nhìn được dáng vẻ của hắn lúc ấy, quả thực rất mê hoặc a! So với hoa khôi gì gì còn đẹp hơn gấp trăm nghìn lần! Hơn nữa, các ngươi suy nghĩ, một đại nam nhân, có thể nguyện ý vì Tiểu Huyên Nhi tới hỏi ta đai nguyệt sự, vậy chứng minh cái gì?”

Tứ nương cùng thư sinh vừa nghe một câu như thế của Tam nương, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Tất cả những điều mà Tiểu Huyên Nhi làm, đúng thật là vi phạm thế tục.

Tạm thời không nói chuyện “Thuyền Noah”, chỉ nói đến việc nàng để cho tám vị nam tử có thể ở trên tầng chỉ thuộc về nàng, cùng bọn họ cùng ăn cùng ở, cũng đã không phải một nữ tử bình thường có thể làm được.

Hơn nữa, tuy rằng dung mạo của Tây Môn Vân Ảnh chim sa cá lặn nhưng là bản chất vẫn là một nam tử!

Một nữ tử có thể khiến cho một nam tử không để ý đến thể diện chứng minh cái gì?

Đương nhiên là nam tử này rất để ý đến nữ tử này a!

Lại nói, Tiểu Huyên Nhi vẫn ở cùng với bọn họ, nên bọn họ có chút hiểu biết đối với nàng, và cũng rõ ràng địa vị của nàng trong lòng của tám người bọn họ.

Lần này trở về, thân mình của Tiểu Huyên Nhi trưởng thành, trong ánh mắt của nàng có sự ngọt ngào và dịu dàng của nữ tử.

“Nhưng mà…, nhưng mà tỷ tỷ, sao mà tỷ biết được Tiểu Huyên Nhi thích Vân Ảnh công tử a? Không phải còn có bảy công tử khác sao?”

Tứ nương yếu đuối hỏi.

Tam nương trắng mắt liếc nhìn Tứ nương một cái:

“Ha ha, dù sao tám vị công tử đều là rồng trong biển người, ai cùng Tiểu Huyên Nhi, đều coi như có thể xứng đôi với Tiểu Huyên Nhi. Mà Vân Ảnh công tử lại vừa mới đưa bản thân đến trên tay của tỷ, muội nói xem ta có thể không đẩy một chút hay sao?”

Ý của bà rất rõ ràng: Nếu như là người khác đến, thì bà cũng làm như thế.

Tứ nương và thư sinh vừa nghe thấy một câu nói đó của bà, khóe miệng run rẩy.

Cảm giác, đây là e sợ cho thiên hạ không loạn!

Quả thực chính là đang thêm phiền!